Vẫn là ba món mặn, một món canh như cũ, tôi ngồi vào bàn, im lặng vào bữa cơm.
Kỳ quặc quá, cái cảnh này chả có chỗ nào giống cảnh một đôi gian phu dâm phụ vừa trải qua một trận mây mưa gì cả. Tôi cảm giác được không khí ngày càng ngột ngạt, ngột ngạt tới mức hít thở không thông, tuy bụng đói, nhưng lại chẳng muốn ăn gì hết.
Bỗng nhiên Tống Tử Ngôn gắp qua cho tôi một món, thế này, tôi lại càng không muốn ăn nữa.
Đang ăn thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tôi chạy ra mở cửa, vừa mở ra đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tiêu Tuyết, phía sau nó còn có cái gì đó nhìn rất quen.
Là cái va li lần trước tôi đã sắp xếp để chuẩn bị chạy trốn, vẫn chưa lấy đồ ra.
Tôi hỏi: “Mày tới đây làm gì?”.
Nó còn chưa trả lời thì tiếng Tống Tử Ngôn từ trong nhà đã vọng ra: “Tới rồi à?”.
Tiêu Tuyết lập tức nở nụ cười tươi roi rói: “Thầy Tống, em đã mang hết đồ đạc qua đây rồi ạ”.
Rồi kéo chiếc va li to tướng lách qua trước mặt tôi đi vào.
Tôi líu lưỡi nhìn cái hành lang trống không, chuyện gì đang xảy ra đây trời?
Lúc vào phòng khách đã thấy hai người bọn họ đang nói chuyện.
Tiêu Tuyết cười híp mắt: “Thầy Tống, Tần Khanh nó nhiều tật xấu lắm, sau này thầy phải thông cảm một chút nhé”.
Tống Tử Ngôn đáp: “Đương nhiên rồi”.
Tiêu Tuyết vẫn cười híp cả mắt: “Nếu không chịu được thói quen thức đêm của nó thì cứ tịch thu laptop của nó là được”.
Tống Tử Ngôn gật đầu: “Cách hay đấy”.
Tiêu Tuyết cười cười: “Lúc nó ngủ mà bị đánh thức thì sẽ mắng người, nhưng chỉ cần hét to hơn nó thì nó sẽ im ngay”.
Tống Tử Ngôn mỉm cười: “Cảm ơn đã nhắc”.
Nhìn buổi nói chuyện giao lưu thân thiết của hai người họ, tôi thò gương mặt nghi hoặc mờ mịt chả hiểu gì của mình vào, rụt rè hỏi: “Chuyện hai người đang nói hình như có liên quan tới tôi phải không?”.
Tiêu Tuyết xua tay: “Cũng không có gì, tao chỉ sợ mày dọn qua đây làm thầy Tống không chịu đựng nổi mới phải dặn dò mấy câu thôi”.
Tôi phải dọn qua đây?
Sao tôi là đương sự mà không biết?
Tôi chỉ tay vào mũi mình: “Hai người chắc chắn người phải dọn qua đây bây giờ là tôi ấy hả?”.
Hai người cùng liếc mắt qua nhìn tôi như nhìn con ngơ, rồi không hẹn mà cùng vứt tôi qua một bên, tiếp tục công cuộc giao lưu hữu hảo đôi bên.
Tôi như bị sét đánh trúng, cả người đông thành đá, hỗn loạn trong gió, đông cứng lâu thật lâu.
Tới khi Tiêu Tuyết đứng dậy ra về, tôi mới rơm rớm nước mắt chạy qua níu tay nó lại không cho về.
Tiêu Tuyết cau mày: “Bình tĩnh cái coi, nhìn mày thế khó coi quá”.
Tống Tử Ngôn vẫn không để ý, nhẹ nhàng nói: “Nếu đã lưu luyến như thế…”.
Lẽ nào đổi ý rồi? Tôi quay lại nhìn hắn với ánh mắt nặng tình.
Hắn nghiêng nghiêng đầu: “Thì đi tiễn cô ấy đi”.
Tôi đưa Tiêu Tuyết ra khỏi khu chung cư, nước mắt tuôn dầm dề: “Mày làm thế này không phải là đưa dê vào miệng sói à? Không phải vì tao mấy lần dùng trộm nước của mày, mấy lần làm ồn lúc sáng sớm, còn lén kể chuyện xấu hổ của mày cho người khác nghe nữa chứ? Sao mày lại trả thù tao như thế, muốn tao cả đời này không còn thân xác, trọn kiếp không được siêu thoát sao?”.
Cuối cùng nó cũng thấy hơi áy náy, đáp lại: “Chiều nay lúc Tống Tử Ngôn gọi điện qua, tao đã từ chối thẳng thừng rồi, nhưng lão ấy chỉ nói một câu thôi cũng đủ làm tinh thần của tao xẹp xuống”.
“Nói cái gì?”. Tiêu Tuyết không làm ở công ty hắn, cũng không học môn của hắn, thế thì có gì mà uy hiếp nó?
Tiêu Tuyết ngửa mặt lên trời thở dài: “Lão ấy nói, lão ấy có khả năng lớn sẽ là giám khảo trong buổi vấn đáp tốt nghiệp của tao”.
Nhớ tới vị hiệu trưởng có mái tóc hoa râm rất hiền hòa kia, lại nhớ tới thân phận của Tống Tử Ngôn, tôi lặng lẽ khóc. Giờ cái xã hội Trung Quốc này đúng là quá mất hài hòa rồi.
Tiễn nó về, tôi quay lại nhà Tống Tử Ngôn, trong đầu vang lên âm điệu bi tráng của câu “Phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy hàn(30)”, ngay cả tiếng bác bảo vệ gọi lại cũng không nghe thấy, lúc vào phòng khách, Tống Tử Ngôn và cái va li đã biến mất.
Vào phòng ngủ thì thấy hắn đã mở va li ra, đang sắp từng bộ áo quần của tôi vào trong tủ quần áo, giờ thứ hắn cầm trên tay là cái quần nhỏ tôi từng đặt mua chơi chơi trên taobao(31), trên quần là hình xuân cung đồ(32) thu nhỏ.
(30) Câu thơ Kinh Kha ứng tác bên bờ sông Dịch khi được bạn hữu đưa tiễn đi vào nước Tần hành thích Tần Vương
“Phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn” (Gió đìu hiu chứ, nước sông Dịch lạnh ghê. Tráng sĩ một đi không trở về). Theo “Thích khách liệt truyện”, “Sử ký của Tư Mã Thiên” (BTV).
(31) Taobao: Trang web bán hàng online lớn nhất Trung Quốc (BTV).
(32) Xuân cung đồ: Trang vẽ các tư thế quan hệ của Trung Hoa cổ đại (BTV).
Mặt tôi đỏ bừng, quên béng mất phải tỏ rõ lập trường của mình cho hắn biết, vội vàng vọt vào trong, giật lấy cái quần: “Tổng giám đốc, để tự em làm”.
Tôi cúi đầu, cố nén nỗi chua xót trong lòng, xếp quần áo vào trong tủ, thật giống như nhìn thấy tự do của mình ra đi từng chút, từng chút một.
Tống Tử Ngôn không nhúc nhích, vẫn ở nguyên vị trí cũ, cách tôi rất gần, không biết có phải do tâm lý tác động không mà mùi hương từ người hắn tỏa ra càng lúc càng đậm, tim tôi đập mạnh, động tác càng lúc càng nhanh.
“Đừng nhúc nhích”. Hắn bỗng lên tiếng khiến tôi cứng đờ người.
Hắn nghiêng người qua, bàn tay vuốt nhẹ lên tóc tôi, hóa ra là một túm lông nhỏ từ quần áo dính vào tóc tôi, nhưng trước mắt là bộ ngực của hắn, trên tóc là những ngón tay “mờ ám” của hắn, hơn nữa bầu không khí hiện tại đang ngập tràn một loại cảm giác ngọt ngào quen thuộc khó lòng cưỡng lại, vừa khiến hắn dịch sát vào, lại vừa khiến tôi nhích người qua. Một suy đoán chậm rãi thành hình trong óc, cái tên này, hay là, hay là thực sự đã thích tôi rồi…
Tuy bây giờ cảm giác sợ hãi đối với hắn đang lấn áp, nhưng nói sao đi nữa thì hắn vẫn là người của tôi rồi, cái kiểu quan hệ thân cận mập mờ thế này khiến tôi cảm thấy khó chịu. Nhưng nếu hỏi thẳng hắn một cái, nếu không phải thì chẳng phải quá mất mặt sao. Thế nên, tôi lôi ra một câu hỏi vòng vo tất yếu giữa các đôi tình nhân ra, bắt đầu thăm dò hắn: “Tổng giám đốc, nếu em với mẹ anh cùng bị rơi xuống biển thì anh sẽ cứu ai trước?”.
Hắn nói: “Mẹ tôi sợ nước, nên không đi biển”.
Đúng là đồ ngốc, tôi nhẫn nhịn, hỏi: “Vậy nếu chỉ mình em rơi xuống biển, anh sẽ cứu em chứ?”.
Hắn thản nhiên nói: “Ở biển có đội cứu hộ đấy”.
Tư duy của anh cũng đặc biệt thật, tôi vẫn nhịn: “Coi như không có đi! Anh sẽ cứu em chứ?”.
Hắn lắc đầu: “Căn bản là tôi sẽ không cho em có cơ hội bị rơi xuống đó”.
Đồng chí, biết cái gì là nghe có trọng điểm không? Sao lại ngốc thế cơ chứ!
Tôi hít một hơi mới khiến khuôn mặt trở lại vẻ bình thường một chút: “Vậy giả như em với anh không ở cùng một chỗ, em lại xảy chân rơi xuống biển, anh có cứu em không?”.
Hắn nghiêm túc hỏi lại: “Nước có sâu không?”.
Đáp án nào kê được tủ đứng vào họng tôi như cái này chứ, tôi hét lên: “So với đầm Hoa Đào thì còn sâu hơn tới ngàn thước!”.
Hắn nhìn tôi: “Em không biết bơi à?”.
Rốt cuộc cũng bước một chân lên đúng đường rồi, tôi gật đầu: “Đúng đúng, em không biết bơi, không ai cứu thì sẽ chết đuối”.
“Ừm, vấn đề đây”. Hắn nhíu mày trầm ngâm, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra phương án, nghiêm túc nói với tôi: “Tôi đăng ký cho em một khóa học bơi”.
Diêm Vương ơi, dẫn tôi đi quách đi.
Mặc kệ hắn ngu thật hay ngu giả, cái chính là tôi đã xác định được hắn cũng yêu tôi thật lòng, yêu tới tận xương tủy. Cứ tự an ủi mình như thế một hồi, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn. Nếu cuộc sống là một cuộc cưỡng bức, nếu đã không thể chống lại được thì cứ xuôi theo nó đi. Huống hồ cơ thể Tống Tử Ngôn rất được, kỹ thuật lại tốt vượt bậc, dù là bị hắn ấy ấy, tôi cũng sẽ nửa đẩy nửa dựa mà xuôi theo.
Nhất là sau khi cầm thẻ của hắn tới ngân hàng, tôi đã quán triệt rằng người này đã trở thành người đàn ông của mình!
Nếu núi đã không theo mình, sao mình lại không theo núi, huống hồ núi này lại là cái mỏ vàng.
Còn như cái lão nhiệt tình hăng hái muốn dời núi như mọi người đều biết đó, còn đeo theo trước tên một chữ Ngu thật là to, dời tới cả ngàn năm cũng chẳng xong(33).
(33) Tần Khanh nhắc tới Ngu Công trong tích “Ngu Công dời núi”. Ngu Công thực chất là ông lão họ Ngu, chữ Ngu trong họ của Ngu Công có nghĩa là ngu dốt, ngu ngốc (BTV).
Từ đây mà nói rộng ra, tôi tuyệt đối là thông minh hơn lão ta gấp vạn lần.
Từ ngày được chiêm ngưỡng dãy số 0 chấn động trong số “tiền đi chợ” theo lời Tống Tử Ngôn, tôi càng ngày càng tiến xa hơn trên con đường tập làm người giàu. Đầu tiên là mua một cái ti vi màn hình rộng để giải trí, rồi mượn chuyện công làm việc tư, lén mua thêm mấy bộ quần áo cho mình, chỉ tiếc là sợ bị Tống Tử Ngôn phát hiện, cho nên một bộ cũng không dám mặc.
Trí nhớ của hắn thiệt vô cùng dã man, có lần tôi mặc một cái áo khoác bằng len mỏng tự cho là rất đẹp đứng xoay xoay ngắm ngắm trước gương. Tống Tử Ngôn đang ngồi bên cạnh coi tài liệu, thấy thế bèn mở miệng lầm bầm: “Mặc cái áo màu trắng kia đi”.
Tôi nghi hoặc: “Tại sao?”.
Hắn thủng thẳng: “Vì cái đó ít hơn cái này ba cái cúc”.
Tôi đếm lại, quả nhiên một cái là bảy cúc, một cái là mười cúc, nhất thời khiến tôi cảm thấy ngưỡng mộ, hắn mới cởi có vài lần thôi mà còn biết rõ hơn người mặc tới hai năm lận như tôi. Cúc áo còn thế, huống hồ quần áo? Tôi đành ngậm ngùi xếp quần áo mới mua nhờ tham ô xuống đáy tủ.
Hôm đó, Tiêu Tuyết gọi điện thoại sang, tôi vội vàng mang chuyện ra than thở khóc lóc một trận, kết quả là nó quay sang mắng tôi: “Đồ ngốc, mày giấu lão ấy mặc là được rồi!”.
Tôi càng sụt sịt thê thảm hơn: “Sáng sớm bọn tao đi làm cùng nhau, buổi chiều cùng về nhà. Về nhà cơm nước rồi, làm chuyện ấy xong thì đâu cần tới quần áo nữa, tao làm gì có cơ hội đâu?”.
Nó im lặng một hồi rồi nói: “Làm bà cô rồi, đúng là cũng không có cơ hội thật”.
Hình như trên bầu trời có đám mây mang điện tích âm đang quần thảo với đám mây mang điện tích dương, hai bên cọ qua xát lại phát ra một tia sáng chói mắt, một tia chớp lóe lên khiến tôi không kịp trở tay, đánh thẳng vào đầu, tôi run giọng: “Mày… mày… mày vừa gọi tao là cái gì hả?!”.
Nó nhắc lại một lần nữa: “Bà cô”.
Đầu óc choáng váng, tôi lặng thầm ngẩng đầu hỏi trời xanh: “Mày… mày… sao mày lại gọi tao thế?”.
Nó thủng thẳng: “Mày kể thời gian biểu hàng ngày tao nghe cái coi”.
Tôi từ từ nhớ lại: “Bảy giờ sáng thức dậy, làm bữa sáng”.
“Ừm hừm”.
“Tám giờ Tống Tử Ngôn lái xe đưa đi làm, tám giờ ba mươi vào làm việc”.
“Tiếp đi”.
“Năm giờ chiều hết giờ làm”.
“Sau đó nữa?”.
“Hết giờ rồi hắn lái xe đưa về nhà, sáu giờ bắt đầu nấu cơm, sáu giờ ba mươi ăn, mười giờ tối đi ngủ”.
Nó hỏi: “Bình thường có làm gì giải trí không?”.
Tôi nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “… Coi ti vi sau khi ăn có tính không mày?”.
Tiêu Tuyết hít vào một hơi, rồi quát tướng lên: “Tan làm về nhà nấu cơm, ăn xong thì coi ti vi, xem ti vi xong thì đi ngủ, hôm sau ngủ dậy lại nấu ăn, đi làm, về nhà, nấu cơm… mày chắc chắn chúng mày là mới ở chung chứ không phải đôi vợ chồng già đã sống với nhau gần hết đời chứ hả?”.
Tôi phản đối yếu ớt: “Cũng không coi là già quá được, xét trên phương diện nào đó thì tình cảm cũng mãnh liệt ngút trời đó”.
Tiêu Tuyết ngắt lời tôi, hỏi lại: “Mày nói đi, đã bao lâu rồi mày không được nhìn thấy trai đẹp rồi ngồi đoán 1 or 0(34) hả?”.
(34) Cách các hủ nữ phân biệt đâu là chồng (1) và đâu là vợ (0) trong quan hệ đồng tính nam (BTV).
Nhắc tới chuyện này lại khiến tôi không thể không hậm hực tố giác: “Nhìn trai trên ti vi một tí thôi là Tống Tử Ngôn đã ghen với người ta, không cho tao coi, hết giờ làm việc từ công ty về cũng chỉ có thể coi tin tức, đừng nói tới hiện thực nữa”.
Nó ngán ngẩm: “Mày tự coi lại mình đi, không ngắm trai xinh, không nhìn trai đẹp, ngày nào cũng quay quanh cái bếp với công ty, từ trên xuống người chả có tí khí chất nào của một Loli(35) thân thể yếu đuối đáng yêu, tao không kêu mày là bà cô thì còn kêu là gì nữa đây?”.
(35) Loli: Chỉ những bé gái, hoặc những cô gái có vóc người bé nhỏ, tính tình trẻ con (BTV).
Một câu nói đã lôi tôi ra khỏi u mê, khiến đầu óc tôi sáng suốt tỉnh táo hẳn ra!
Hóa ra, hóa ra tôi đã bước đi trên con đường làm gái già lâu tới như vậy…
Vì tình yêu say đắm mà đến với nhau, giọng hát uyển chuyển của Vương Phi cất lên, khiến cho tim tôi thổn thức không ngừng. Nhưng lại nghĩ tới chuyện của mình, bao nhiêu quá trình đều bị rút ngắn mất tiêu, giống kiểu pháo hoa chưa bắn lên mà đã thành tro rồi. Giống như một con cua đồng vừa mới bỏ vào nước thôi đã vội gắp ra bỏ vào đĩa, làm sao có thể cho nước dùng ngon ngọt đậm đà đây?
Tôi không muốn làm một vũng nước đọng, tôi muốn cuộc sống phải sôi động lên! Cãi nhau cũng được, ghen tuông cũng được, đánh lộn cũng được, hiểu lầm cũng tốt luôn, càng nóng bỏng càng cổ điển càng tình cảm càng đặc sắc.
Nhưng Tống Tử Ngôn chỉ cần lừ mắt một cái là đã có thể khiến tôi thua trận rồi, tôi muốn trên cơ hắn thì cơ hội là rất nhỏ, bèn vội vàng thỉnh giáo Tiêu Tuyết: “Thế mày bảo tao phải làm gì bây giờ? Có phương pháp nào khiến bọn tao mắng nhau là đồ tàn nhẫn, đồ vô tình, đồ cố tình gây sự, tốt nhất là cuối cùng phải cãi nhau ầm ĩ lên, gân cổ lên, mắt đỏ ngầu như gà chọi ý, rồi cuối cùng bị hắn ép vào tường hôn cho không thể thở được không mày?”.
Nó đáp: “Chuyện hai người chúng mày tao không thèm quản, hôm nay gọi điện sang là muốn báo cho mày biết đề thi tiếng Anh cấp sáu đã có rồi, sau là bảo mày nhân thể lấy một đề cho tao”.
Đúng là nhân tiện thật, sao mày không bảo là thẻ ngân hàng của mày tao đã làm rồi, mày nhân thể cướp ngân hàng cho tao đi? Tôi đổ mồ hôi lạnh: “Tao lấy đề thi ở đâu ra cho mày giờ?”.
Nó xì một tiếng: “Đồ ngốc, cạnh mày không phải còn Tống Tử Ngôn à, bảo lão ấy lén lấy một đề cho mày đi”.
Cái này là vi phạm quy chế thi đó, tôi đổ mồ hôi: “Không phải quy định là đề thi chưa đưa tới trường thi thì chưa được xé dấu niêm phong à?”.
“Quy định?”. Giọng Tiêu Tuyết cao vống lên: “Trường có quy định không được trốn học đó, không phải mày vẫn trốn rất phởn phơ sao? Xã hội bây giờ còn làm theo quy định thì chỉ có hai loại người thôi”.
“Hai loại gì?”.
“Một loại là đồ ngu, còn loại kia là còn ngu hơn cả đồ ngu”.
Tôi gật đầu, hiểu rồi, tuy tư tưởng đã được đả thông, lại xét qua địa vị của tôi trong cái nhà này, thì việc thực hiện cũng vẫn rất khó khăn: “Nhưng mà chỉ có Tống Tử Ngôn nói, tao nghe, chả lúc nào tao nói, lão ấy nghe cả”.
Tiêu Tuyết cáu nhặng lên: “Sao tao lại không biết mày ngu thế nhỉ! Đàn ông ấy, lúc sướng muốn chết rồi thì cứ thẽ thọt cho nó mấy câu, tuyệt đối là mày chỉ đông lão không dám nói tây, bao nhiêu gương anh hùng không qua được ải mỹ nhân, bao nhiêu gương mật ngọt chết ruồi rồi, huống hồ là bài thi, có thế mà Tống Tử Ngôn cũng không chịu nể mặt mày à?”.
Tôi nghĩ cũng thấy có lý: “Được, để tao thử coi”.
Nó trịnh trọng nói: “Tổ chức chờ tin tốt của đồng chí”.
Tối đến, chờ tới lúc Tống Tử Ngôn sung sướng tới chết, tôi bắt đầu tiến hành kế hoạch “thổi gió bên gối”.
Tuy rằng “thổi gió bên gối” trong phim thì chỉ có bốn chữ gọn nhẹ ấy thôi, nhưng rốt cuộc là thổi theo hướng nào thì tôi vẫn chưa được hiểu lắm, thế nên tôi nằm nghiêng, phồng má thổi “phù phù phù” vào toàn bộ nửa khuôn mặt của hắn, chả thèm suy đoán chỗ nào với chỗ nào nữa.
Hắn xoa xoa mặt, quay đầu lại hỏi: “Em làm gì đó?”.
Tôi cúi đầu bĩu môi: “Thầy, sắp kiểm tra tiếng Anh cấp sáu rồi”.
“Ừ”.
“ Tiếng Anh cấp bốn em còn chưa qua”.
“Ừ”.
“Không có chứng nhận tiếng Anh cấp sáu sẽ không thể tốt nghiệp được”.
“Ừ”.
Tôi nâng gương mặt đang cười ngọt ngào lên, chờ mong hỏi: “Thầy, thầy có thể lấy cho em một tờ đề thi cấp sáu được không?”.
Hắn nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là không khó đâu”.
Tôi ôm chầm lấy Tống Tử Ngôn, ngón tay rê rê trên lồng ngực hắn: “Cảm ơn thầy!”.
“Không cần cảm ơn”. Hắn nói thản nhiên: “Vì tôi sẽ không giúp em”.
Tôi cứng họng: “Tại sao ạ?”. Anh chỉ cần tốn sức nhấc tay một cái là có thể cứu mạng cái đứa thổi gió bên gối này rồi.
Hắn nghiêm túc nhả ra bốn chữ: “Làm đúng quy định”.
Định cái gì mà định, cái đồ đáng ghét!
Tôi chợt nghĩ tới một chi tiết trong tiểu thuyết, ép sát người vào hắn, cọ, cọ rồi lại cọ, cất giọng ỡm ờ nũng nịu: “Thầy, không qua được kiểm tra cấp sáu là người ta không thể tốt nghiệp được nha, thầy cũng không thể thấy chết mà không cứu nha, không thì người ta khó mà qua được đó nha, em biết anh không nỡ mà!”.
Thân thể hắn nóng lên, ánh mắt cũng từ từ tối lại. Tôi cười trộm trong lòng, tiếp tục cọ, cọ, rồi lại cọ: “Thầy, thầy đồng ý với người ta đi nha…”.
Hắn trở mình đè lên, nhìn tôi từ trên xuống: “Lát nữa hẵng nói”.
Tôi vẫn chưa chịu từ bỏ: “Giờ đồng ý với người ta đi mà!”.
Hắn cúi đầu áp vào cổ tôi, đáp qua loa: “Không đồng ý được”.
“Nha” mãi mà cũng chả có kết quả, có mỗi một chuyện bé con con thế mà cũng không chịu giúp, còn muốn ăn cháo đá bát chắc? Tôi nổi cơn thịnh nộ lên, đẩy phắt hắn ra, chỉ tay về phía cửa phòng hạ lệnh đuổi: “Ra ngoài ngủ sofa cho tôi!”.
Hắn không ngờ bị tôi đẩy ra, cứ im lặng lừ lừ nheo mắt nhìn tôi lạnh lùng.
Anh nghĩ là anh nheo mắt lườm tôi thì tôi sợ anh à? Thế này đúng là đã coi thường tôi quá rồi. Tôi thà chết chứ không chịu khuất phục, nghĩ bụng rồi ôm lấy chăn gối, gằn giọng nói: “Anh không đi thì tôi đi!”.
Đã quá nửa đêm, tôi đắp chăn nhìn ánh trăng không tròn lắm bên ngoài cửa sổ, âm thầm rơi lệ, cái cuộc sống kiểu gì vậy?
Nhưng nghĩ lại phản ứng lúc nãy của thân thể hắn, tôi lại bắt đầu tự an ủi (toàn dùng những kiểu an ủi rất AQ), đồ chết tiệt, tôi cho anh nghẹn tới chết!
Khổ sở vạn phần, mấy ngày sau đó tôi đều khổ sở vạn phần, quay cuồng với đám chữ cái trong đề ôn thi, tóc tai bị tôi rứt đứt tới phân nửa. Lúc tới trường đi thi, Tiêu Tuyết vừa nhìn thấy tôi đã giật nảy mình: “Mày chưa bị Tống Tử Ngôn ép khô hết đấy chứ?”.
Tôi yếu ớt ngước đôi mắt thâm quầng lên nhìn nó: “Tao bị cái cấp sáu này chà đạp tới chết, đồng chí phải nhớ báo thù cho tao”.
Nó sụt sùi: “Nhắc đến lại bực mình, cái lão Tống Tử Ngôn ấy chẳng ra làm sao cả, có giúp một tý thôi cũng không chịu”.
Trong lòng tôi tự nhiên trào lên một nỗi chua xót nghẹn ngào, rưng rưng: “Ừ, đi với hắn không có thịt ăn mà”.
Tiêu Tuyết vỗ vai tôi thông cảm: “Nén bi thương đi mày”.
Lúc vào giờ thi tôi mới biết chuyện gì là khổ sở nhất với sinh viên khoa Tiếng Anh, đó chính là từ mới trong đề thi từ nào tôi cũng quen, nhưng mãi vẫn không nhớ ra nó nghĩa là gì. Giống như trong óc thoáng hiện một gương mặt quen quen, tên đã tới đầu lưỡi rồi nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi miệng. Thế nên, tôi lại tiếp tục rứt tóc cắn bút.
Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, tôi ngẩng đầu, hóa ra là Tống Tử Ngôn, hắn cúi đầu hạ giọng nói mấy câu với một giám thị trong phòng, thầy giáo liền đi ra ngoài. Cứu tinh ơi là cứu tinh, em biết chắc anh yêu em tới tận xương tủy thế thì nhìn em lo lắng đau khổ mấy ngày sẽ không thể thờ ơ nổi mà! Come on, baby, lấy đáp án đánh chết em đi!
Nhưng trước sự chờ mong vô hạn trong yên lặng của tôi, tới một cái liếc mắt qua đây hắn cũng không thèm, chỉ đóng cửa lại, nghiêm túc làm giám thị. Trong phòng còn một cô giám thị trẻ, vác bộ mặt tươi cười như hoa đi tới, hạ giọng thầm thì chẳng biết nói gì mà hắn nghe xong còn cười theo.
Hai người kia cứ làm trò như thế trước mặt tôi, anh một câu, em một câu, hạ giọng thì thầm qua qua lại lại.
Tay tôi siết chặt lại, mấy ngày nay tóc tôi đã rụng nhiều lắm rồi, anh còn không thèm thương tôi, bây giờ giữa ban ngày ban mặt, trước cặp mắt trừng trừng của tôi mà còn dám cùng với kẻ thù của thí sinh giở trò anh anh em em! Anh có còn một chút giác ngộ là người đàn ông của tôi không hả? Tôi càng nghĩ càng thấy nóng ruột, càng nghĩ càng thấy tức, tức từ trong lòng tức ra.
Tay càng lúc càng siết chặt, kết quả là “rắc!”, bút bi trong tay tôi bị bẻ gãy làm đôi.
Mọi người trong phòng thi đều quay đầu lại nhìn đúng lúc tôi còn chưa kịp thu ánh mắt oán hận về, đôi cẩu nam nữ cũng quay sang nhìn, tôi vội vã cúi đầu xuống.
Tống Tử Ngôn khẽ nhếch môi, trong mắt nổi lên ý cười, lại nói mấy câu nữa với cô giám thị kia, rồi xoay người đi lên bục giảng nhìn đề thi trên bàn.
Đồ chết tiệt, cứ cho là anh còn có mắt, không thì hôm nay tôi vẫn cứ ngủ ở sofa!
Trong lòng tạm vui trở lại, ánh mắt nhìn hắn cũng ấm áp hơn nhiều.
Không thể không nhắc tới, Tống Tử Ngôn nhà tôi chính là mẫu người rất nghiêm chỉnh, tuy rằng ở nhà rất cầm thú, nhưng ở trường học thì tuyệt đối là thầy giáo gương mẫu! Nhìn coi, quần áo thẳng thớm như mới mua này, nụ cười hiền lành mềm mại như nước này, ánh mắt dịu dàng trầm tĩnh này, khí chất thanh tao nho nhã này, ngay cả năm ngón tay lật giở đề thi cũng thon dài mà mạnh mẽ.
Chờ một lát, năm ngón?
Tại sao ngón cái với ngón út của hắn tự nhiên co lại, kiểu như ra hiệu số ba?
Tôi ngây người ra nhìn, bàn tay lại lặng lẽ thay đổi, hình như lại đổi thành số hai?
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua tôi như không có chuyện gì, nhưng hình như khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười.
Dựa vào kinh nghiệm hầu hạ hắn lâu tới như vậy, tôi hiểu ra ngay!
Ba hai một bốn hai, C B A D B…
Tôi rơm rớm nước mắt, đã nói rồi mà, tuy ngoài mặt thì giả vờ cự nự phản đối, nhưng em biết anh yêu em tới tận xương tủy, yêu tới tắc cả mạch máu não nên mới bắt sóng được ánh mắt trông mong mà vội vàng giúp em chứ. Lại còn nghĩ ra loại phương pháp nhắc bài không lưu lại dấu vết phạm tội, đúng là tài mà!
Trắc nghiệm không cần lo, viết luận tính ra điểm cũng kha khá, cơ bản thì có thể coi là qua được tiếng Anh cấp sáu rồi.
Tôi ung dung đợi hết giờ thi, chạy theo hắn ra khỏi phòng thi, liên tục cảm ơn: “Tổng giám đốc, thực sự cảm ơn anh rất nhiều”.
Hắn nhướn mày: “Lấy gì cảm ơn đây?”.
Chỉ là một câu hỏi mà làm tôi đứng hình, ác nỗi, tôi ngay cả tư cách lấy thân báo đáp cũng không có.
Hắn lại còn hỏi ngược lại vẻ rất vô tội: “Hơn nữa, tôi có giúp em cái gì à?”.
Cái tên này lại còn xấu hổ không chịu nhận, cơ hội tốt như thế này nếu tôi mà không bắt hắn mở cái miệng vàng ra thì đúng là đồ ngốc rồi, tôi hỏi: “Thế nếu anh không tới giúp em, đã nghỉ dạy rồi còn đến trường làm gì? Lại còn vừa khéo chạy vào phòng thi của em nữa chứ”.
Hắn vẫn thản nhiên: “Đúng là tôi tới tìm em thật, nhưng là muốn đưa em đi mua quần áo”.
Tôi bật lại ngay: “Lý do này yếu quá, sao bỗng dưng hôm nay lại đi mua quần áo cơ chứ”.
Hắn thủng thẳng: “Hôm nay là sinh nhật bố tôi, dù sao thì tôi cũng không thể để người của mình úi xùi ngay trước mắt mình được”.
Tim tôi siết lại một cái, thoáng chốc thấy hơi rầu rĩ. Trước đây lúc còn quen Tô Á Văn, ngày nào tôi cũng mơ tưởng tới ngày được bước vào gia đình anh, sau đó dịu dàng gọi một tiếng cô, chú khiến hai vị phụ huynh có cảm tình, sau đó từ từ mà yêu thương tôi. Thực ra thì tôi nói chuyện với Tô Á Văn đều gọi là bố mẹ hết, dù đó là chuyện giỡn chơi thôi, nhưng sâu trong đáy lòng, tôi cảm giác được, cái chúng tôi nên làm là được ở bên nhau, chắc chắn chúng tôi phải được ở bên nhau.
Nhưng nhìn mặt Tống Tử Ngôn, tôi lúc nào cũng có cảm giác rõ ràng rằng, hắn là hắn, còn tôi là tôi.
Có đôi lúc cơ thể và trái tim của phụ nữ không phân định rõ, cho nên tôi vẫn nghĩ hắn là người của tôi, nhưng cũng có khi trái tim và cơ thể của phụ nữ lại phân cách rõ ràng, cho nên tôi cũng hiểu rằng tôi không phải người của hắn.
Tôi cúi đầu nhìn đất, lúng búng: “Em không đi”.
Hắn dừng lại, nhìn tôi một lát, có lẽ đoán chừng tôi sợ nên cười cười: “Chỉ là tiệc gia đình bình thường thôi mà”.
Tôi đứng yên, lắc đầu.
Tống Tử Ngôn cầm lấy tay tôi, nhẹ giọng: “Đừng sợ, có anh đây”.
Rồi lại thêm một câu: “Ông nội cũng ở đó, ông quý em mà”.
Nghĩ đến ông cụ quái đản kia, cả chục cái đường sọc đen chảy dài xuống mặt, tôi vội vàng ôm cứng lấy cái thân cây to gần đấy, lắc mạnh đầu: “Thế em lại càng không đi!”.
Rượu mời đã mời xong rồi, Tống Tử Ngôn nhìn bộ dạng nhất quyết kháng cự của tôi, sắc mặt chuyển thành kỳ lạ, chậm rãi nhả từng chữ từng chữ một, chữ nào chữ nấy sặc mùi gió lạnh: “Tôi nhớ thời gian vấn đáp tốt nghiệp của em là thứ năm tuần sau, phải không?”.
Uy hiếp, uy hiếp kìa, uy hiếp trắng trợn kìa, cùng một chiêu, sao anh có thể xài tới tận hai lần, mà lần nào cũng có tác dụng như thế hả? Tôi lập tức buông vòng tay âu yếm khỏi thân cây, lướt qua ôm cứng lấy cánh tay hắn, trưng ra một nụ cười nịnh nọt: “Tổng giám đốc nhớ dai thật đó! Nhưng mấy chuyện tủn mủn vặt vãnh này không cần anh phải hao tâm tổn trí đâu, giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi mua quần áo đi, đừng để hoa cho cô chú đợi tới héo queo làm gì!”.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi, cười còn giả lả hơn cả tôi: “Rất có hiếu, rất tốt”.