Tôi đờ ra:”Câu nào?”.
Tóc Vàng hơi hạ mắt, mặt vẫn cứng đơ như cũ: “Thì cái câu gì mà bị ấy ấy đó đó”.
Tôi nghĩ một lát: “Là câu cậu đã bị anh ta ấy ấy rồi á?”.
Tóc Vàng nghiêm mặt: “Tôi muốn nghe cả câu cơ”.
Tôi mò mẫm: “Ấy… không phải cậu đã bị anh ta ấy ấy rồi chứ?”.
Cậu nhóc lắc đầu: “Còn thiếu”.
Tôi tiếp tục nói mò: “Cậu… không phải cậu đã bị anh ta ấy ấy rồi chứ?”.
Giọng Tóc Vàng trầm xuống: “Không phải thế”.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, tôi nổi giận!
Chị đây giờ đang muốn chạy cho nhanh, ai rảnh rỗi mà đứng ở đây chơi trò đoán đoán mò mò, mò mò đoán đoán chứ? Tôi đẩy mạnh cậu ta ra: “Cậu tránh ra cho tôi!”. Tóc Vàng bất ngờ nên bị xô sang bên, tôi vội vàng mở cửa chạy ra, vừa mới xuống được hai bậc đã quay đầu lại nhìn, Tóc Vàng đang đứng cạnh cửa, đầu cúi thật thấp, trên mặt còn thoáng chút đau đớn.
Vốn dĩ định quay lại dặn dò Tóc Vàng đừng nhiều lời mách lại với Tống Tử Ngôn, nhưng thấy cậu buồn như thế, tôi cũng không nói gì.
Thực ra tôi rất hiểu nguyên nhân vì sao cậu đau khổ như thế, là một người đàn ông, lại bị người khác phát hiện bí mật “đi cửa sau” của mình, tâm trạng chắc chắn sẽ đau khổ thấp thỏm khôn nguôi. Nhìn gương mặt thanh tú non nớt dễ bị bắt nạt đó lại pha lẫn nét đau khổ như bây giờ, tôi không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài một cái: Tống Kim Quy hạ lưu nam nữ đều vơ, đúng là cái đồ ma quỷ chuyên gây nghiệp chướng!
Vội vàng bắt taxi quay lại trường, vừa vào ký túc xá đã phát hiện Tôn Vân Vân mấy hôm trước chuyển ra ngoài tìm việc làm đang ở trong phòng, hơn nữa còn khóc nức nở, Tiêu Tuyết ngồi cạnh liên tục dỗ dành.
Nói thật, tôi với Tiêu Tuyết chẳng thích Tôn Vân Vân, cô ta ăn nói khó nghe mà đối xử với người ta cũng chẳng ra gì, ai chỉ cần dùng một tý nước của cô ta là mặt đã dài ra như bố của lừa rồi, nhưng nhìn cặp mắt mọng nước, trong lòng tôi cũng cuống lên, vội vàng chạy qua hỏi: “Làm sao thế?”.
Tôn Vân Vân chỉ cúi đầu khóc nức nở, tôi cũng chẳng phải người vô ý vô tứ, chỉ đứng cạnh đưa giúp khăn mặt, khăn giấy gì gì đó. Đợi tới khi cô ấy khóc mệt, tôi đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Tuyết, hai đứa lần lượt ra khỏi phòng.
Ra ngoài hành lang, tôi mới vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hả?”. Tôn Vân Vân là người khó gần, nhưng bề ngoài tuyệt đối cứng rắn như King Kong, bốn năm học chung, tôi chưa từng thấy cô ta khóc.
Tiêu Tuyết giải thích: “Hôm đó không phải mùng một tháng năm à, công ty nó tổ chức đi du lịch”.
Giống tôi.
“Sếp nó cũng đi theo”.
Tình tiết cũng giống.
“Bọn họ cùng đi uống rượu, Tôn Vân Vân bị đồng nghiệp chuốc rượu nên uống nhiều lắm”.
Tôi thì chẳng ai chuốc rượu cho, tự mình uống nhiều.
“Lúc nó về phòng nghỉ thì lão sếp không biết xấu hổ kia cũng đi vào theo, tính làm chuyện đó với nó…”.
Tôi đổ mồ hôi, hỏi: “Vậy sếp nó có làm được không?”.
Tiêu Tuyết nổi giận: “Lão ta dám à! Lão đang vuốt ve hôn hít thì Tôn Vân Vân đã tỉnh lại, chạy vội ra ngoài, lúc nó ở trên tàu đã gọi điện thoại, xin tao ra đón nó, nó khóc từ sáng tới tận giờ, nói ra là lại thấy tức rồi”.
Nó nói rồi nhìn tôi bằng ánh mắt như phun ra được lửa tới nơi, bình thường con gái nói chuyện với nhau, ai cũng muốn có đồng minh, cùng chung sở thích hoặc cùng chung mối thù, nhưng chuyện lần này có hơi khác, Tôn Vân Vân đã khóc suốt một ngày trời rồi, còn tôi thì tới một giọt nước mắt cũng chưa đổ xuống, liệu mình là loại không biết xấu hổ là gì không ta. Dưới ánh mắt sáng quắc đòi sự đồng tình của Tiêu Tuyết, tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lảng sang chuyện khác: “Vậy bây giờ tính sao đây mày?”.
Tiêu Tuyết bực bội thở hắt ra một cái: “Việc làm có thể không cần, tao nhổ vào! Con mẹ nó, may là cái lão cầm thú đó ở thành phố XX, không thì phải tìm mấy người tới bí mật xử lý lão, lão sờ vào tay thì tao cắt tay, lão dám hôn vào miệng thì tao rạch mồm lão ra!”.
Tiêu Tuyết đã từng kể cho tôi nghe chuyện về gia đình nó, nhà nó toàn những người đầu gấu, anh trai nó là điển hình nhất của dân đầu gấu, tuy nó đã chú tâm vào học, không như thế, nhưng mưa dầm thấm đất, thỉnh thoảng cũng nổi máu lên, lúc này chính là lúc máu đầu gấu của nó nổi lên cao nhất.
Nhưng tôi chẳng có tâm trí nào mà bái lạy Tiêu Tuyết, chỉ thầm nghĩ tới cảnh Tống Tử Ngôn sẽ bị người ta xử lý, là bị thiến…
Hồi trước trong một quyển sách có viết, tính chịu đựng của phụ nữ hơn đàn ông rất rất nhiều, điều này đã được Tôn Vân Vân chứng minh hết sức rõ ràng. Sáng sớm hôm sau, cô ta đã khôi phục lại được khí thế bừng bừng vốn có, chúng tôi đều hiểu nhưng không nói ra, vẫn sống với nhau như cũ, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Tuyết xin nghỉ ba ngày, Tôn Vân Vân lên mạng gửi sơ yếu lý lịch, còn tôi thì như rùa đen rút đầu ẩn núp, ba đứa cứ đóng đô trong phòng như thế đợi tới hết kỳ nghỉ dài ngày mùng một tháng năm. Tôi đặt riêng một nhạc chuông cho Tống Kim Quy, sợ nghe thấy, rồi vẫn muốn được nghe thấy, kết quả là chẳng nghe thấy lần nào cả.
Ngày chậm rãi qua đi, trong lòng tôi cũng dần dần thừa nhận, rốt cuộc mình đã bị hắn ăn sạch sẽ mất rồi.
Lại nghĩ tới chuyện giờ này hắn đang ôm một người không phải là tôi, hoặc là người nào đó không phải Tóc Vàng mà phong lưu sung sướng viết câu đối, tôi lại càng uể oải hơn…
Hôm đó, đương lúc uể oải thì bị Tiêu Tuyết dựng dậy, tôi thều thào hỏi: “Gì đó mày?”.
Nó mở xoẹt ra một tấm áp phích, trên đó là một ngọn đèn mù mịt, giữa cảnh ấy là một đôi nam nữ dựa lưng vào nhau, một người ngẩng đầu nhìn trời, một người cúi đầu nhìn đất, cả hai đều buồn khổ. Cạnh đó là hai hàng chữ được viết theo lối chữ thảo: “Nhất sinh nhất đại nhất song nhân, tương tư tương vọng bất tương thân(24)”.
(24) Tạm dịch: Một đời một kiếp một đôi, cùng nhớ nhau, cùng hướng về nhau nhưng lại không thể bên nhau (BTV).
Ảnh này, thơ này thật cảm động, rất cảm động. Nhưng vừa nhìn thấy dòng chữ bên cạnh đó nữa, tôi choáng.
Tình yêu Bạch Mao Nữ.
Biên kịch: Tần Khanh.
Rõ ràng là chuyện đã xưa như trái đất rồi, nhưng sao lúc nào cũng thấy rất nghệ thuật, rất thú vị!
Tôi hớn hở lăn lăn thì bị Tiêu Tuyết kéo dậy: “Tiệc tối nay, bọn mình đi nhanh một chút còn qua coi diễn tập nữa!”.
“Kịch bản mày cũng xem qua rồi, còn coi diễn tập làm cái gì?”. Bình thường nó đâu phải là người nhiều chuyện như thế đâu.
“Mày thì biết cái gì?! Báo trường đã đăng chuyên đề này được mấy kỳ rồi, hôm nay có phóng viên phỏng vấn mày ở hậu trường đấy”. Tiêu Tuyết vui vẻ xốc tôi ngồi dậy.
Lúc tới hậu trường tôi mới hiểu, Tiêu Tuyết muốn đi theo là để coi tôi làm trò cười.
Tôi ngồi nghiêm chỉnh một góc, cô bé học khóa dưới cầm sổ ngồi đối diện, còn có một thằng nhóc đàn em thỉnh thoảng lại ngồi xuống đứng lên chụp ảnh tôi, thêm vào cái mặt như đang coi khỉ làm xiếc của Tiêu Tuyết, cả người tôi cứng đơ ra.
Lúc chúng tôi tới thì buổi diễn tập lần cuối cùng đã kết thúc, tôi nhìn qua danh sách diễn viên mà mém tí là ngất xỉu. Đóng vai Hoàng Thế Nhân là một người có bộ mặt khó ưa nổi tiếng trong lớp chúng tôi, đóng vai Bạch Mao Nữ là một bạn nữ cùng lớp, lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh như băng, nhìn ai cũng giống như người ta đang thiếu nợ mình hai trăm tệ vậy, căn bản hai cái mặt này đều không chấp nhận nổi. Tuy chẳng muốn gặp làm gì, nhưng dù sao thân cũng là biên kịch, tôi thực không đành lòng nhìn đứa con tinh thần của mình bị phá hư, thế nên lúc đi qua hai diễn viên chính, tôi nhắm tịt hai mắt lại.
Nhưng nhìn em gái phóng viên kia có vẻ đang rất cảm động, lúc tôi gặp viền mắt hãy còn hoe đỏ. Vừa biết tôi là biên kịch thì đã vội vàng cầm chặt tay tôi, lắc qua lắc lại đủ mười phút, khiến tôi nhất thời có cảm giác trên đầu mình đang tỏa hào quang.
Được nam sinh chuyên chụp ảnh nhắc nhở, cô bé cũng chịu cầm sổ lên, bắt đầu hỏi nghiêm túc: “Chị Tần, vở kịch do chị viết kịch bản chưa được diễn nhưng đã thu hút sự quan tâm của rất nhiều sinh viên trong trường, những sinh viên nữ đã từng tới xem qua buổi diễn tập đều nói rằng, vở kịch này đã khiến họ phải suy nghĩ tới tình yêu, rốt cuộc cái gì mới là tình yêu? Yêu và đau khổ có phải luôn đi đôi với nhau như bóng với hình? Là vì yêu nên mới ngược hay vì ngược nên mới yêu? Nếu như tình yêu chỉ là sung sướng và êm ả thì có còn là tình yêu không? Không biết với những câu hỏi này, chị Tần có ý kiến gì không?”.
Tôi ngồi trước mặt cô bé, chân tay chẳng biết nên làm gì, đành phải vân vê góc áo: “Những vấn đề cao thâm thế, chị thực sự chưa từng nghĩ đến”.
Mắt cô bé phóng viên lóe lên: “Vậy xin hỏi chị, rốt cuộc Bạch Mao Nữ với Hoàng Thế Nhân là yêu nhiều hơn hận, hay hận nhiều hơn yêu?”.
Tôi nghĩ một chút, rồi nghiêm túc trả lời: “Hay là… em đi hỏi cô ta thử coi?”.
Cô bé lại chuyển sang chuyện khác: “Vậy chị có thể đưa ra một chút phân tích về Hoàng Thế Nhân được không?”.
Chuyện này đơn giản, tôi đáp: “Là tên biến thái”.
Cô bé nhìn tôi rồi đơ người ra, khóe miệng hết nâng lên rồi lại hạ xuống, cô để quyển sổ xuống, bắt đầu hỏi tôi mấy câu dễ hơn: “Bi kịch trong vở kịch bỏ qua một bên, theo chị, bi kịch lớn nhất trong cuộc sống hiện thực này là gì? Hoặc là câu nói nào khiến chị cảm thấy khó có thể kìm nén nỗi bi thương nhất?”.
Vừa nhắc tới, tôi cũng chợt có cảm giác buồn thương, lông mày nhíu chặt, cụp mắt xuống, một lát sau mới ngẩng đầu lên, ngập ngừng: “Có, có bốn chữ”.
“Bốn chữ gì?”.
“Tiền tiêu không đủ”.
“Phụt!”, Tiêu Tuyết phì cười, cậu em chụp ảnh cũng cười. Tuy lời vừa nói ra là lời thật lòng của tôi, nhưng hàm ý trêu chọc thì chắc ai cũng nghe ra được, nội dung vở kịch là chuyện tình yêu xưa như trái đất rồi, thế mà cô em này còn moi ra đâu lắm chuyện thế, tôi ngồi chán muốn chết. Nhưng cô bé ấy còn không phát hiện ra, lát sau còn nhẹ nhàng nói: “Chị Tần, chị thật hài hước”. Nói xong còn nắm tay tôi: “Chị, chị cứ yên tâm, buổi diễn tối nay nhất định sẽ thành công, tới lúc đó em nhất định sẽ dành cho chị một điều ngạc nhiên bất ngờ”.
Với loại nữ sinh viên suốt ngày chỉ biết chìm đắm trong cảnh phong hoa tuyết nguyệt như thế này, đừng nói ngạc nhiên bất ngờ, ngạc nhiên kinh hãi cũng có thể không chừng, nhưng tôi vẫn thân mật nắm tay lại, ra dáng một đàn chị thân thiện dễ gần, rồi tiễn cô bé ra ngoài.
Người vừa đi xong, mặt tôi quay về với vẻ nhăn nhó như vừa ăn phải hoàng liên(25), Tiêu Tuyết còn không quên nói móc: “Được hoan nghênh dữ quá ha”.
(25) Hoàng liên: Một loại thuốc Đông y, có vị đắng, tính hàn (BTV).
Vở kịch chính thức diễn lúc sáu giờ, tới khi ấy tôi mới biết thế nào gọi là được hoan nghênh. Trong ngoài hội trường chật ních người, tôi đứng trong hậu trường nghe tiếng vỗ tay cùng những tiếng nức nở. Không cần nói, lần này lớp trưởng lớp tôi làm rất hoàn hảo. Nam diễn viên chính mặt vốn đã như khúc gỗ rất lạnh lùng, nữ diễn viên chính mặt không biểu cảm được coi là thản nhiên, hai người đóng vai này vô cùng hợp, còn kèm theo âm nhạc du dương, thật đúng là lừa lấy nước mắt người xem.
Tôi len lén vén bức màn sân khấu nhìn ra bên ngoài, nữ chính đang quỳ trên sân khấu cầu xin: “Tại sao anh không buông tha tôi?”.
Nam chính cười lạnh lùng: “Tôi ở thiên đường thì em phải theo tôi lên thiên đường, tôi ở địa ngục cũng sẽ kéo em xuống cùng. Tôi biết em không yêu tôi, nhưng tôi có chết cũng phải bắt em chết theo”.
Đám sinh viên nữ ngồi dưới thổn thức sụt sùi, coi không chớp mắt, đám con trai còn lại thì mặt đứa nào đứa nấy như khỉ ăn ớt. May là trong khoa này tới tám mươi phần trăm là nữ, hai mươi phần trăm còn lại là sếp nữ, nếu không phải bị sếp lôi đi coi thì chắc chắn kịch vừa diễn bọn con trai đã chạy tới lột da tôi rồi.
Tiêu Tuyết đang lấp ló bên kia thăm thú tình hình cũng gọi: “Tần Khanh, lần này mày nổi tiếng thật rồi, cả hiệu trưởng cũng tới!”.
“Hiệu trưởng?”. Tôi kinh ngạc, đây không phải chỉ là chương trình do sinh viên tự tổ chức thôi à? Sao lại có người ở trên xuống? Tới thì tới, nhưng sao phải là người đức cao vọng trọng, chỉ cần nhắc tới đã khiến dân tình xôn xao như hiệu trưởng?
Tiêu Tuyết chỉ chỉ: “Đó, ở giữa hàng ghế thứ ba dưới khán đài kìa”.
Tôi nhìn theo tay nó, một bà già tóc xoăn, đeo cặp kính nửa gọng, gương mặt hiền hòa mà uy nghiêm như trong bức ảnh trên bảng thông báo của trường. Tôi sụt sịt, chuyện của hiệu trưởng ngày nào ở trường cũng được nghe kể, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy người thật.
Đương nhìn ngó, tôi bỗng nhận ra một dáng người rất quen đang ngồi cạnh hiệu trưởng, cái áo choàng màu trắng ấy sao trông giống áo blouse của một ông bác sĩ quái gở hám sắc nào đó quá vậy?
Sau mấy lần chăm chú nhìn, một luồng gió lạnh từ gáy chậm rãi thổi thốc lên, tôi cứng đờ người, từ từ chuyển tầm nhìn sang người đang ngồi cạnh người mặc áo blouse trắng, áo sơ mi sạch sẽ thẳng thớm, dáng người tuấn tú nho nhã…
Tống Tử Ngôn nhìn lên sân khấu không hề chớp mắt, hoàn toàn khác hẳn với vẻ mặt như khỉ ăn ớt của những đứa con trai trong hội trường, trái lại, trong mắt còn mang theo nét cười, dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, hắn hơi nghiêng người, gật đầu với người ngồi cạnh mà tôi không nhìn thấy được, nét cười bên môi càng lúc càng sâu.
Tôi bắt đầu cảm thấy có luồng gió lạnh thổi qua lưng mình…
Giữa lúc người đông cứng còn nghe tiếng lẩm bẩm của Tiêu Tuyết: “Tống Tử Ngôn tự nhiên lại ngồi cạnh hiệu trưởng, xem ra lời đồn là không sai, lão ấy quả nhiên là cháu nội của hiệu trưởng”.
Môi run run, tôi lui dần dần ra phía sau, muốn chuồn đi cho rảnh nợ, nhưng không biết bị ai đẩy sau lưng, trượt chân lảo đảo ngã trên sân khấu, tạo thành tư thế hạ mông xuống đất đầy tiêu chuẩn.
Tôi đứng dậy phủi phủi đất, hóa ra là kịch đã diễn xong, mấy diễn viên chính và đạo diễn vẫn đứng trên sân khấu. Còn người vừa đẩy tôi ra chính là em gái khóa dưới đã từng phỏng vấn tôi, giờ cô bé đang cầm micro, giới thiệu với khán giả: “Xin được trân trọng giới thiệu với quý vị khán giả, đây chính là biên kịch của vở diễn ngày hôm nay, chị Tần Khanh khoa Tiếng Anh!”.
Tôi không nghe thấy tiếng vỗ tay râm ran bên dưới, chỉ kinh hoàng nhìn Tống Tử Ngôn vừa chậm rãi vỗ tay, vừa nghiêng người sang nói gì đó với ông nội, đầu óc trống rỗng. Cô bé kia cầm tay tôi dắt ra trung tâm sân khấu, tôi nhìn nụ cười ngọt ngào của cô ta mà khóc không ra nổi nước mắt, em gái ơi, cái ngạc nhiên vui sướng này của em đúng thật là có chút ngạc nhiên kinh hãi đó!
Nhưng hiển nhiên là tôi hãy còn đánh giá thấp sức chiến đấu của cô bé đó lắm, tiếp đó, cô bé lùi về phía sau, khoát tay thành động tác chào mời: “Xin quý vị khán giả hãy cho một tràng pháo tay nồng nhiệt, cùng chào đón người bạn trai đầy tai tiếng của chị Tần Khanh, thư ký khoa tiếng Anh, thầy Lục Nhân Cổ!”.
Ối mẹ ôi, để tôi chết đi cho rồi!
Nhưng giữa những tràng pháo tay nhiệt liệt, cái tên thầy giáo đào hoa lăng nhăng kia đã lên sân khấu, đặt một tay lên vai tôi, tay kia giơ cao vẫy vẫy chào khán giả. Tôi thừa lúc không ai để ý, khẽ cằn nhằn: “Thầy ra đây làm gì?”
Anh ta thản nhiên: “Thế tôi không phải là bạn trai tai tiếng của cô à?”.
Tôi lén đưa tay véo cho một cái: “Thầy không sợ giá trị con người thầy tuột dốc không phanh à?”.
Anh ta thì thầm lại: “Giờ không phải giá trị con người cô đang tăng lên à? Cùng là người một nhà, tôi cũng đu theo có sao”.
Tôi im lặng, lia ánh mắt xuống phía dưới sân khấu, Tống Tử Ngôn hai tay khoanh trước ngực, chăm chú nhìn hai chúng tôi, điều kỳ lạ là… nét cười trên miệng hắn càng lúc càng khoét sâu.
Nhưng mà, nhưng mà có phải là khoét sâu quá rồi không, có phải là cái khoét sâu nới rộng này hơi hơi kỳ dị phải không?…
Hơn nữa, rõ ràng là hắn đang cười, nhưng sao cả người tôi lại lạnh phát run thế này?…
Tại sao? Tại sao vẫn có một giọng rap đang nổi lên trong đầu:
Oh! Yeah! Yeah! Check on! Check on! Tần Khanh, mày chết chắc rồi, lần này mày chết chắc, mày phải chết chắc, mày chết chắc rồi à há chết chắc rồi…