Đây là một câu chuyện về tình yêu thầy trò, nhưng không chỉ giới hạn trong tình cảm thầy trò đó.
Nếu bạn gặp được một người thầy giáo, đã từng là một bác sĩ ngoại khoa. Năm mười ba tuổi đó, anh ấy là bác sĩ nơi mẹ bạn đang điều trị, lại ngoài ý muốn mà sau bảy năm sau anh không còn nghe thấy gì, cũng không thể làm phẫu thuật được nữa, lại bắt đầu học lại một lần nữa và trở thành một người thầy giáo bình thường.
Nếu anh cùng với bạn giống nhau, đều là những đứa con bị chính người mẹ Sinh thành vứt bỏ, không thể nói chuyện được với cha mình.
Nếu anh bởi vì cứu sống người trong cơn dịch bệnh lan tràn mà mất đi sức khỏe vốn có của chính anh.
Nếu anh yêu bạn.
Bạn có thể bỏ qua anh sao, có thể không yêu anh sao?
“Cố Bình Sinh, bình sinh không có gì hối tiếc.”
Từ nay về sau, không cần nghĩ tới quá khứ đã qua, em chỉ muốn hướng đến tương lai mà anh đã trao cho em?
Đó là một câu chuyện xưa rất giản dị, kể về hai đứa trẻ đáng thương, sưởi ấm lẫn nhau.
Tiết tử
“Tôi tốt nghiệp Học viện Hoàng gia London, và sẽ dạy các bạn trong suốt học kỳ này. Các bạn có thể gọi tôi là thầy giáo, hoặc là trực tiếp gọi tên tôi, Cố Bình Sinh.” Anh nắm nửa viên phấn, viết tên mình lên bảng đen, những tia nắng sớm mai xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, phủ lấy bóng dàng cao gầy của anh. “Tôi không nghe được, cho nên nếu có vấn đề gì thắc mắc thì mời các bạn nói trước mặt tôi, tôi sẽ nhìn khẩu hình cùng ánh mắt để biết các bạn muốn nói gì.”
Giọng nói có chút êm dịu, trong trẻo mà lại ấm áp
Mọi người nhìn anh với vẻ tiếc nuối, ngay cả thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Học viện Hoàng gia London, trường Đại học Luật đứng thứ ba của Vương quốc Anh.
Trước khi giáo sư Cố đến đây, mọi giáo sư trong học viện này, không phải là người mặc âu phục phẳng phiu được học tập và nghiên cứu tại trường Đại học Waseda Nhật Bản rồi trở về, thì cũng là tiến sĩ tốt nghiệp từ Yale trên đồ tây mà dưới là quần bò giày thể thao không hề ăn nhập.
Đại học London? Đây vẫn là người đầu tiên.
Vấn đề quan trọng không phải nằm ở Học viện Hoàng gia, cũng không phải là thứ hạng của trường Đại học kia.
Trọng điểm chính là… anh là bạn học trong nước của nhà thơ lãng mạn, quần lụa áo là nổi tiếng nhất thời Dân quốc, Từ Chí Ma.
Chương trình học của năm ba trong Học viện Luật này đều được giảng dạy bằng tiếng Anh, trong đó có môn Công pháp quốc tế, rất nhiều người kỳ vọng vào vị giáo sư duy nhất tốt nghiệp từ London này. Là người có phong độ, khiêm tốn, ăn nói nhã nhặn, nhưng ai cũng không nghĩ đến, dáng vẻ của anh lại khiến người ta bất ngờ như vậy.
Tư thế Cố Bình Sinh cầm phấn viết rất đẹp, tựa như bác sĩ phẫu thuật cầm dao vậy, đương nhiên là những bác sĩ đã được lý tưởng hóa trong phim truyền hình. Anh còn rất trẻ, trẻ đến không ngờ. Anh mặc áo sơmi trắng vải mềm tinh tế, quần đơn giản, cổ tay áo được vén lên, còn có thể nhìn thấy được hình xăm khuất phía bên dưới…
Nếu không biết thì rất dễ tưởng rằng đây là vị đàn anh nào đó của Học viện kiến trúc đi nhầm viện.
Dường như Cố Bình Sinh nhận ra sự tiếc nuối của mọi người, chỉ đưa tay nới lỏng caravat.
Sau đó… tháo caravat xuống, mở một cúc áo nơi cổ áo sơmi, “Học kỳ này tôi phụ trách môn ‘Luật Trọng tài thương mại quốc tế’ của các bạn. Chương trình học rất đơn giản, dạy học bằng tiếng Anh, nếu có bạn nào nghe không hiểu có thể giơ tay hỏi tôi.” Nụ cười trên gương mặt anh như có như không, chẳng hề rõ ràng, “Nhớ kỹ, phải giơ tay, các bạn lên tiếng cũng không có tác dụng gì.”
Có người khẽ nói, “Mình dám cá thầy ấy chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi thôi đó.”
Giọng nói không lớn nhưng khiến mọi người đều có chút suy nghĩ.
“Ở trong giờ của tôi, các bạn có thể trao đổi nhẹ.” Không ngờ Cố Bình Sinh thấy được, “Nhưng hẳn là tôi nhìn thấy được. Có thể điểm danh trước được rồi chứ?” Anh cười cười.
Ánh mắt bình tĩnh chuyên tâm nhìn danh sách Sinh viên, khiến tất cả Sinh viên nữ trong lớp muốn né tránh.
Nhưng lập tức lại nghĩ đến chuyện anh chỉ cần nhìn khẩu hình của từng người, thế nên tất cả không ai có ngoại lệ, nghe lời nhìn lên bục giảng.
Cố Bình Sinh nói xong, hơi cúi đầu, “Tôi sẽ điểm danh một lần, lúc đọc đến tên của mình thì các bạn có thể hỏi tôi một vấn đề.”
“Triệu Tình.”
“Thầy ơi,” một nữ sinh ở hàng đầu đứng lên, “Hình xăm của thầy là gì thế ạ?”
Anh khẽ cười, “Tên một người phụ nữ,” Anh không hề nhìn danh sách, anh tiếp tục điểm danh, “Lý Đông Dương.”
Nam Sinh ngồi ở phía cuối phòng học đứng dậy, cười hì hì hỏi, “Thầy ơi, là tên người phụ nữ của thầy sao?”
Anh cúi đầu, nhìn cái tên kế tiếp, “Không phải, là tên mẹ tôi.”
Căn phòng chợt yên lặng, dường như đã hỏi tới vấn đề kiêng kị không nên hỏi.
Nhưng anh lại không để ý, tiếp tục đọc, “Vương Tiểu Như.”
“Thầy ơi, tất cả thầy cô trong học viện chúng ta đều là tiến sĩ, thầy cũng vậy sao? Nhìn thầy còn rất trẻ.”
“Đúng vậy.”
“Triệu Hân.”
“Thầy ơi thầy có bạn gái không?”
Đám Sinh viên ồ lên, người đặt ra câu hỏi là lớp trưởng, và vấn đề là… người này là con trai.
Lớp trưởng hắng giọng, “Thầy, là em bị ép buộc.”
Mấy nữ sinh phía sau anh ta lòng đầy căm phẫn, đồng loạt cúi đầu.
Anh cười cười, cầm danh sách trên bục giảng, khoát tay, “Không có.”
Mọi người cười ầm lên, rì rầm bàn tán.
Kết quả bởi vì lớp trưởng khơi mào, mọi người bắt đầu cố tình bày ra câu hỏi với mục đích tâm cơ đề biết được nhiều điều về phương diện cá nhân của anh. Hỏi về những thử thách của bản thân anh, kiến thức học tại Học viện Hoàng gia, Cố Bình Sinh vô cùng phối hợp trả lời từng vấn đề, ngẫu nhiên còn có thể kéo theo mấy mẩu chuyện thú vị, khiến người nghe rất thích thú. Thật ra anh cũng không biết những vấn đề bình thường được góp nhặt theo năm tháng lại khiến đám Sinh viên có hứng thú đến vậy, quan trọng là do người kể ôn hòa nhã nhặn vừa có gia cảnh tốt, quả thức hoàn mỹ.
Nghe không được người ta nói gì? Ưu điểm vô cùng tốt.
Như vậy, chỉ cần anh ấy nói chuyện với bạn, là do tình cảm nồng nàn hay là chỉ chăm chú nhìn như bình thường, thì cũng chỉ nhìn mỗi mình bạn mà thôi.
“Trời ạ, Học viện của chúng ta có quy định cấm thầy trò yêu nhau không?” Người vừa được điểm danh ngồi xuống, nhỏ giọng thì thầm.
Anh bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên, lướt mắt qua phòng học, “Đồng Ngôn.”
Một cô gái cuối lớp đứng lên, “Tthầy có phải là người miền Bắc không ạ?”
Từ lúc anh bước vào lớp, Đồng Ngôn đã bất thần một lúc. Gương mặt của anh rất quen thuộc, rất giống một người, nhưng mà người kia hẳn là đang làm việc ở khoa tim, hơn nữa cũng không phải là người khiếm thính. Mà nếu không phải, vì sao lại giống nhau như vậy, ngay cả lúm đồng tiền bên má nổi lên lúc anh cười cũng giống nhau như vậy.
Cố Bình Sinh im lặng cười, khiến mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, đến cuối cùng anh mới gật đầu trả lời,“Đúng.”
Quả nhiên là anh.
Thật ra cả hai chỉ gặp nhau một lần, nhưng lại nhớ kỹ tên của nhau.
Đêm đó ở ngoài phòng cấp cứu, chiếc áo blouse trắng dài anh mặc rất thu hút, chỉ tiếc là không được ôn hòa như vậy.
Thông tin Ebook
Convert: TTV
evilxangel
Beta: devilxangel
Thực hiện ebook: devilxangel
Nguồn: http://devilxangel.wordpress.com/
Chân thành cảm ơn bạn devilxangel đã cho phép Gác Sách đăng lại truyện này.
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác sách:
Xù Risan – Kaitoukiddo1412 – Tiểu Bảo Bình
(Tìm – Chỉnh sửa – Đăng)