Bông hồng Bulgaria
1
Lúc học năm thứ tư đại học, tôi đã đáp chuyến xe buýt cuối cùng của cuộc đời sinh viên, với thân phận thay thế, tôi nhận được một suất học bổng thấp nhất, phần thưởng mà nhà trường đã phát cho tôi là ba trăm đồng. Quả thực, đó là việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Buổi tối hôm nhận được tiền, tôi phấn khích đến nỗi nửa đêm rồi mà vẫn không sao ngủ được.
Bạch Lâm bò trên thanh chắn giường, trợn mắt nói: “Có cần vậy không? Ba trăm đồng. Người khác không biết còn tưởng cậu mới bơm máu gà.”
“Máu gà gì?” Tôi thắc mắc.
“Nghe nói...” Bạch Lâm ngồi dậy giải thích. “Sau khi dùng kim tiêm bơm máu gà vào người, toàn thân sẽ nóng lên, mặt sẽ đỏ gay, mấy tháng cũng không muốn ngủ.”
Còn giờ đây, tôi đang đứng giữa phòng khách, đã gần mười hai giờ, nhưng tôi lại có cảm giác giống như vừa bơm máu gà, muốn chạy ra ngoài ban công, hét lên thật to, nhưng lại sợ Mộ Thừa Hòa ở phòng bên cạnh nghe thấy, cũng sợ bị bảo vệ bắt giữ.
Và rồi tôi nhảy lên giường, giấu nguyên cả mặt mình dưới gối, hai tay túm chặt lấy tấm ga trải giường mềm mại.
Cuối cùng, tôi quyết định gọi cho Bạch Lâm, mặc kệ bây giờ có phải là giờ ngủ hay không, nếu không tìm một người để nói ra, tôi không biết mình có thể kiên trì đợi đến sáng mà không phát điên lên hay không.
Tuy bị đánh thức lúc nửa đêm nhưng Bạch Lâm lại bình tĩnh hơn tôi rất nhiều, cô ấy nghe tôi tường thuật xong thì nói bằng giọng mang đầy ẩn ý: “Tiểu Đồng...”
“Sao?”
“Cậu đã bỏ thuốc gì cho Mộ Thừa Hòa phải không?”
“... Đâu có.” Nghe đến câu hỏi này, tôi chỉ muốn đập cho cô ấy một cái.
“Cậu chuốc thầy uống rượu?”
“Không có.”
“Thầy Mộ thần trí không tỉnh táo? Não co giật?”
“Không thể nào. Một phút trước đó thầy còn nói chuyện với mình mà.”
“Vậy tiếp theo?”
“Tiếp theo gì?”
“Thì sau khi hôn, rồi sao nữa?”
“Chúng mình về khách sạn.”
“Trên đường về có nắm tay không?”
“Không có.”
“Có nói gì không?”
“Hình như có nói hai câu.”
“Câu gì, câu gì?” Bạch Lâm phấn chấn truy hỏi.
“Câu thứ nhất: Muộn quá rồi, chúng ta về thôi.” Tôi nhớ lại những chi tiết đó mà tim đập thình thịch. “Câu còn lại là: Cay quá.”
“Cay quá?”
“Ừm, lúc đó mình mới ăn xong ngô nướng tẩm đầy ớt, chắc làm thầy ấy cay mất rồi.”
“...”
“Cậu nói xem...” Ngập ngừng một lúc, cuối cùng tôi cũng không kìm được, hỏi: “Thầy thích mình phải không?”
“Mình thấy tội nghiệp cho Mộ Thừa Hòa thật.” Bạch Lâm không trả lời, trái lại còn thở dài thườn thượt.
“Tại sao?” Rõ ràng là tôi đáng thương hơn.
“Nếu thật sự là đầu óc thầy ấy có vấn đề thì còn đỡ, chứ thầy mà thích cậu thật thì đúng là bất hạnh.”
“Cái gì gọi là thích mình thì bất hạnh?”
“Vì cậu đần độn. Bắt người ta phải cưỡng hôn cậu, cậu mới cảm thấy “hình như” người ta thích cậu.”
“Thì lúc trước các cậu cũng đâu có cảm thấy Mộ Thừa Hòa thích mình!” Tôi không phục.
“Lúc trước tụi mình chỉ nghe một phía từ cậu, chưa từng thấy thầy ấy đối xử với cậu thế nào, đương nhiên bị cậu làm cho nhầm lẫn rồi.”
Sau đó, chúng tôi im lặng một lúc lâu.
“Cậu cảm thấy thầy ấy bắt đầu thích cậu từ lúc nào?” Bạch Lâm hỏi.
Lời của Bạch Lâm làm tôi hồi tưởng lại toàn bộ những chi tiết dù nhỏ nhất có liên quan đến Mộ Thừa Hòa.
Đầu tiên, để xem đã, tôi bắt đầu thích Mộ Thừa Hòa từ giây phút nào nhỉ?
Lúc quay bài trong kỳ thi cuối kỳ, thoát chết từ tay anh?
Anh đến dạy thay, trong phòng làm việc, anh nâng cằm tôi lên, dạy tôi phát âm?
Tôi và Bạch Lâm leo tường ra ngoài, anh nhận được điện thoại của tôi vào lúc nửa đêm, liền đến sở Cảnh sát đón chúng tôi?
Sau khi cùng Bành Vũ xem triển lãm hàng không, anh quấn khăn choàng lên cổ tôi?
Đêm giao thừa, anh ôm tôi, nói chúc mừng năm mới?
Trên chuyến xe đường dài, lúc anh đột nhiên phát bệnh, nói với tôi: “Tiết Đồng, không cần”, sau đó nắm chặt tay tôi?
Khi nhìn thấy thi thể của Trần Nghiên, anh lúng túng dỗ tôi, lau nước mắt cho tôi?
Từng chút, từng chút ký ức về Mộ Thừa Hòa giống như những giọt mưa xuân thấm ướt mọi vật, rơi vào trái tim tôi, giờ nghĩ lại, tôi thậm chí không biết từ lúc nào tự mình đã bắt đầu si mê anh.
Tôi vốn đã hạ quyết tâm không nhớ nhung anh nữa, nhưng cuối cùng tôi mới biết điều này thực sự vô ích.
Vậy còn Mộ Thừa Hòa? Anh bắt đầu nảy sinh tình cảm lạ kỳ này với tôi từ khi nào?
Lâu nay tôi luôn cảm thấy, hễ tôi tiến một bước, anh sẽ lùi hai bước.
Sau đó, đến khi tôi nản lòng thoái chí, không làm phiền anh nữa, chui trở về vỏ ốc của mình thì anh lại từ từ tiếp cận tôi.
“Nhưng mà này, tụi mình đều bị lây căn bệnh đần độn của cậu rồi.” Bạch Lâm nói. “Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là bỗng dưng tỉnh ngộ.”
“Nếu nói như cậu, vậy tại sao thầy ấy lại không nói trực tiếp với mình?”
“Vậy sao cậu không nói trực tiếp với người ta, rằng cậu thích người ta?”
“Đó là vì mình không biết thầy nghĩ như thế nào.”
“Cho nên mới nói, vật tụ theo loài, người tụ theo đoàn.” Bạch Lâm lại dạy bảo.
“Vậy tiếp theo mình phải làm gì?” Tôi rất lo lắng về vấn đề này.
“Việc này không cần cậu phải lo lắng nhiều.”
“Tại sao?”
“Mộ Thừa Hòa cưỡng hôn cậu chứ có phải cậu cưỡng hôn thầy ấy đâu, có gì phải lo lắng chứ. Đêm nay người cần phải lo lắng, thao thức trắng đêm phải là Mộ Thừa Hòa.”
“Ừ nhỉ!”
Nhưng sự thật lại không đơn giản như thế.
Hôm sau, trên đường về, hai mắt tôi sưng húp, mặt mũi bơ phờ. Còn Mộ Thừa Hòa, trái tim của anh đang đập thế nào, tôi không thể cảm nhận được, còn trên gương mặt anh lại hiện rõ vẻ điềm tĩnh thoải mái lạ thường, đủ để so sánh với ánh mặt trời tươi mới đang chiếu rọi.
Thời tiết sáng nay tương đối mát nên anh không bật điều hòa, mặc cho gió biển ùa vào buồng xe. Tôi lén nhìn Mộ Thừa Hòa, ánh mặt trời rọi vào bàn tay đang giữ vô lăng của anh khiến tôi có thể nhìn thấy các đường gân màu xanh nhạt trên mu bàn tay.
Luồng gió biển mang vị mặn ấy thổi làm mái tóc anh bay loạn xạ, rối tung lên.
Xem ra tâm trạng của Mộ Thừa Hòa không tệ, trên nét mặt lộ rõ vẻ chính trực.
Chính thái độ của anh như vậy lại làm tôi thấp thỏm, tôi không khỏi hoài nghi đêm qua có thật chỉ là giấc mơ của riêng tôi hay không?
Suy nghĩ này vừa thoáng xuất hiện, tôi lập tức đã phải tự nhủ mình bình tĩnh, bình tĩnh hơn. Dập tắt mọi hưng phấn và kích động, chỉnh đốn lại suy nghĩ, tôi liền đưa tay cầm chai nước suối anh mua sẵn trước khi lên đường lên, uống ừng ực.
“Tôi phát hiện ra ngày thường em không thích uống nước.” Anh nói.
“Ừm.” Tôi lấy tay lau miệng, vặn nắp chai lại. “Cũng hơi hơi, mẹ em cũng nói thế.” Tôi đúng là có cái tật này, không thích uống nhiều nước, mà khi ăn cơm thì lại khát, cho nên tôi thường uống thật nhiều canh hoặc sẽ ăn cơm chan canh.
Cứ tưởng anh sẽ lại lên lớp tôi một bài, nhưng ngờ đâu anh chỉ nhìn tôi mỉm cười đầy ẩn ý.
Một lát sau, Mộ Thừa Hòa lại chậm rãi nói: “Tôi thích uống nước.”
“Hả?” Tôi khựng người, nhất thời không biết phải tiếp câu thoại này ra sao, đành nói: “Uống nước tốt chứ. Mỗi ngày uống tám ly nước, da dẻ sẽ nõn nà.”
Anh nhìn về phía trước, không tiếp lời tôi.
Tôi cảm thấy câu nói của mình chẳng đâu vào đâu, thế là liền đem bài giáo huấn của mẹ về lợi ích của nước đối với cơ thể con người lúc tôi còn nhỏ ra nói trước mặt Mộ Thừa Hòa.
Cuối cùng, có lẽ vì thấy tôi thao thao bất tuyệt lâu như vậy rất mệt mỏi, mà thân làm thính giả như anh lại chẳng có phản ứng gì thì sẽ giống như rất bất nhân bất nghĩa, cho nên anh đành phối hợp với tôi bằng một câu nói: “Hóa ra là vậy à?”
Tôi ngừng lại, không nói nữa, nhưng lại không nhịn được, len lén liếc nhìn anh.
Chẳng lẽ tối qua mình bị tẩu hỏa nhập ma?
Chẳng lẽ anh mắc bệnh thỉnh thoảng mất trí nhớ?
Chẳng lẽ đúng thật là mình đã bỏ thuốc mê anh?
Đến trạm xăng, khi tôi đi vệ sinh trở về thì anh đã đổ xăng xong, đang ngồi chờ tôi trong xe.
Anh hỏi: “Buổi trưa có việc gì không? Nếu có, chúng ta sẽ đi đường cao tốc.”
“Không có việc gì, thầy cứ đi từ từ thôi ạ!” Tôi biết anh rất ít khi đi đường cao tốc.
Mộ Thừa Hòa đưa tay với chai nước suối đang để ngang trước mặt.
Nhân viên trạm xăng nói gì đó với anh, anh vừa gật đầu vừa mở nắp chai.
Tôi mơ hồ cảm thấy có việc gì đó cần phải nhắc nhở, nhưng lại không nắm bắt được chính xác đó là gì.
Sau đó, khi thấy anh đưa miệng chai lên môi, uống một ngụm, nước suối không màu trong vỏ chai trong suốt dập dềnh, dập dềnh, sụt xuống một chút, yết hầu của anh liền sau đó cũng cử động lên xuống.
Rồi sau đó, lại nuốt thêm một ngụm nữa.
Anh phát hiện ra tôi đang nhìn anh không chớp mắt nên cũng quay lại nhìn tôi hồ nghi, như đang suy đoán nét mặt của tôi là có ý gì. Chỉ trong chớp mắt, dường như nhận ra điều gì đó, Mộ Thừa Hòa cúi đầu nhìn chai nước suối trong tay mình, nét mặt hơi biến đổi, nhưng lại tỏ vẻ bình tĩnh, đặt nó về chỗ cũ.
Thời còn đi học, mọi người khi quen thân rồi thì chỉ cần là bạn cùng phòng, thỉnh thoảng dùng cốc uống nước của người khác cũng không phải việc gì quá lớn.
Nhưng tôi lại không thích điều này, cứ cảm thấy cho dù hai người có thân mật bao nhiêu đi nữa, một khi dính phải nước bọt của người khác cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Với bố mẹ thì không phân biệt rạch ròi như thế, nhưng cả nhà vẫn cố gắng dùng cốc của riêng mình.
Sau khi ở chung nhà với Mộ Thừa Hòa, tôi phát hiện anh cũng giống y như tôi.
Đừng nói là tách trà, cốc súc miệng, ngay cả bát đũa cũng không dùng chung.
Do đó, khi phát hiện chai nước mà anh uống là chai mà tôi đã uống, anh cảm thấy ghê chăng? Nên tức thì trả nó về chỗ cũ, sau đó khởi động máy rời khỏi trạm xăng.
Tôi thừa nhận là tôi đã tiện tay đặt lên đó, tôi có trách nhiệm, nhưng tôi làm sao biết được anh sơ ý vậy chứ, cũng đâu thể nào đỗ hết lỗi cho tôi, huống chi, môi của tôi cũng để anh hôn rồi, còn kiêng kỵ nước bọt gì nữa.
Tôi lẩm bẩm mấy câu.
Chai nước để tựa vào tấm kính phía trước, cùng với sự xóc nảy của xe, nó cũng lay qua lay lại, dường như đang nỗ lực nhắc nhở hai chúng tôi, nó thật sự đã từng tồn tại!
Tôi rướn người, lấy nó xuống, nhét vào cánh cửa bên.
Không biết anh nghĩ gì, thấy tôi làm vậy liền đưa chai nước còn nguyên chưa dùng của mình qua cho tôi.
Tôi cầm chai nước, ngồi suy ngẫm một chút, tự nhiên đưa chai mới cho mình làm gì? Chẳng lẽ ý bảo mình vứt chai cũ đi, tiêu hủy vật chứng? Không cần phải vậy chứ? Ở sạch đến “cảnh giới” này sao?
Nghĩ ngợi một hồi, tôi bất giác lại lườm anh một cái.
Do nhìn vội vã nên tôi chỉ thấy nửa gương mặt dưới của anh. Bờ môi còn dính nước uống lúc nãy, gần khóe miệng.
Tôi tự nhiên bặm bặm môi theo phản xạ.
Đêm qua, chính bờ môi kia đã cướp mất nhịp tim của tôi. Sự tiếp xúc mềm mại ấy giờ đây nghĩ lại dường như vẫn còn vương vấn trên môi. Tôi bất giác đưa tay lên, xoa xoa miệng mình.
Mộ Thừa Hòa không nhìn tôi, nhưng tôi lại cảm thấy mặt anh dường như bị nhuộm màu đỏ hồng. Tôi có chút khó hiểu, chẳng lẽ hôm qua bị phơi nắng vẫn chưa hết đỏ?
Xe rẽ qua một con đường khác. Anh bật radio lên. Đài đang phát một bài hát gần đây rất thịnh hành.
“Bây giờ đang rảnh, em hãy tranh thủ tập lái xe đi, sau này nếu như tôi có đi công tác...” Anh dừng lại, chần chừ hai ba giây sau mới tiếp tục. “Thì một mình em cũng tiện hơn.”
Tôi nói: “Đợi đến khi em để dành đủ tiền mua xe, chắc cũng phải tám hoặc mười năm nữa, bây giờ học cũng chẳng ích gì.”
Sóng mắt anh khẽ lay động, anh không nói thêm gì nữa.
Không hiểu sao, tuy sắc mặt của anh không có gì lạ thường nhưng tôi lại cảm thấy tâm trạng anh như đột nhiên xấu đi. Sau đó, anh đóng hết kính cửa sổ xe, bật điều hòa và chuyển sang kênh radio khác.
Tôi chớp chớp mắt, phải chăng mình lại vừa nói sai câu gì rồi?
2
Mộ Thừa Hòa vốn là một người rất dễ sống chung nhưng tính tình thì rất kỳ dị, có lúc gian manh, xảo trá, có lúc lại yên tĩnh, ôn hòa.
Mùa hè, anh không phải đi dạy, cũng không phải đi công tác xa, chỉ đi đi lại lại giữa viện nghiên cứu và ở nhà. Tôi ăn chực ở nhà anh như thế cũng thấy hơi ngại, cho nên cố gắng giành phần mua thức ăn trong nhà.
Anh thỉnh thoảng cũng vào siêu thị mua ít gia vị.
Thoạt đầu, khi thấy anh làm món gà hầm rượu đỏ, tôi cứ tưởng anh là một tay đầu bếp tài năng.
Ngờ đâu, đó hoàn toàn là một nhận định sai lầm!
Hôm nào anh nấu ăn thì món mặn sẽ là cải trắng xào thịt, món chay thì là cải trắng luộc, ngoài ra sẽ thêm được món canh cải trắng. Nếu muốn thay đổi khẩu vị, thì cải trắng sẽ xào với thịt thái lát, cải trắng xào cà chua, nếu không có canh thì ăn súp cải trắng cũng được. Đương nhiên, nếu muốn thêm chút gì hay ho nữa cũng không sao, với chỉ số IQ của anh, hoàn toàn có thể thay cải trắng thành rau diếp hay dưa leo cũng được, sau đó làm y như vậy.
Mấy ngày đầu khi vừa dọn đến đây, sau vài bữa ăn liên tục như thế, tôi phát hiện, hóa ra trong cuộc sống thường ngày, tôi vẫn có điểm vượt trội hơn thiên tài, trong lòng bỗng cảm thấy có chút an ủi, từ đó dũng cảm xung phong làm đầu bếp.
Tôi nấu cơm, anh rửa bát.
Tôi lau nhà, anh lau dụng cụ gia dụng.
Quần áo thì của ai, người ấy giặt, chăn gối thì bỏ vào máy.
Cuộc sống vốn đang tươi đẹp, hài hòa. Nhưng thật không ngờ, từ khi đi biển trở về đã có chút gì đó khác lạ. Tôi không biết là do từ sau nụ hôn đó, hay là do từ sau sự biến đổi tâm trạng lúc ở trên xe. Tóm lại là những ngày tiếp theo, người này cực ít xuất hiện trong tầm mắt tôi. Anh bắt đầu đi sớm về muộn, còn chuẩn bị sẵn những lý do không về ăn cơm, mà lý do nào cũng đường đường chính chính.
“Mình có một cảm giác sai lầm.” Bạch Lâm nói như thế trong điện thoại.
“Cảm giác sai lầm gì?”
“Giống như hai người đã kết hôn, giờ đây thầy đang ở bên ngoài ngầm lén lút ngoại tình, còn cậu trở thành người phụ nữ oán hận trong căn phòng trống vắng.”
“Bậy bạ!”
“Đợi khi cậu phát hiện ra vết son môi, mùi nước hoa hay phiếu thanh toán tiền phòng là coi như tội chứng rành rành rồi.”
“Tiểu Bạch... Cậu đừng nói lời mát mẻ nữa.”
“Nhắc lại thì...” Bạch Lâm chuyển sang đề tài khác: “Có khi nào cậu biến thành người thay thế không? Cho nên thầy mới hôn cậu?”
“Mình thì có thể làm thế thân gì chứ?” Tôi vừa hỏi xong thì liền hiểu ngay. “Ý cậu là giống như tình tiết mà trong phim và trong truyện, nữ chính rất giống bạn gái cũ của nam chính nên nam chính đã hôn nữ chính như hôn một người khác?”
“Chính thế, chính thế.” Bạch Lâm kích động. “Tiểu Đồng, cậu quả là tri kỷ của mình mà, quá hiểu ý của mình rồi.”
Tôi không tiếp tục trò chuyện với cô ấy về đề tài này nữa, sau một hồi im lặng tôi mới chậm rãi nói: “Tiểu Bạch, mình không muốn ở đây nữa.”
Lúc này, Bạch Lâm cũng nghiêm túc hẳn, cô ấy suy nghĩ một lát rồi nói: “Mình cảm thấy... cũng đúng.”
Tôi vốn chưa nghĩ đến bước này, chỉ là nhân tiện hỏi ý kiến của cô ấy thôi, nhưng sau khi nhận được sự đồng tình của cô ấy, tôi thật sự đã nảy ra ý định rời khỏi đây.
Người ta nói sao nhỉ? Nơi này không dung ta, ắt sẽ có chỗ khác giữ ta.
Nếu muốn văn vẻ hơn thì: non xanh không đổi, nước biếc mãi trôi xa, Mộ Thừa Hòa, chúng ta hẹn ngày gặp lại.
Buổi tối, khi anh về nhà thì đã hơn mười giờ, tôi đang ngồi xem ti vi.
“Em có chuyện muốn nói.” Tôi chỉnh nhỏ âm lượng.
“Chuyện gì?” Anh thờ ơ hỏi lại.
“Em tìm được việc rồi.”
“Ở đâu?”
“Học viện cấp hai của Đại học Sư phạm.”
“Giáo viên?”
“Ừm, không phải là giáo viên chính thức, họ đang thiếu người phụ đạo, em muốn thử xem sao.”
“Có lên lớp giảng dạy không?”
“Sẽ dạy tiếng Anh giao tiếp cho sinh viên năm nhất và hai.”
“Vậy cũng tốt, đừng để lãng phí bốn năm chuyên ngành của mình.”
Tim tôi chợt nhói đau. Những câu đối thoại này khiến chúng tôi như lại trở về điểm khởi đầu, anh là giáo viên, còn tôi là sinh viên.
Thế là, tôi nói: “Thầy Mộ...”
Nghe thấy cách xưng hô này, đôi đồng tử trong như nước hồ của anh chợt lóe lên.
Đã rất lâu rồi tôi không gọi anh như thế, tôi cố gắng né tránh cách xưng hô này, nhưng cũng không biết phải sửa thành gì. Đương nhiên, trước mặt anh, kiểu gì tôi cũng không dám gọi thẳng ba chữ “Mộ Thừa Hòa”, cho nên tôi đành nói trống không, khi mới bắt đầu cũng cảm thấy không xuôi tai, nhưng dần dà rồi cũng thấy quen.
Lúc này, ánh mắt của anh khẽ chạm vào sợi tơ lòng nào đó trong tôi, khiến những lời từ giã tôi và Bạch Lâm đã nghĩ sẵn khi nãy trở nên không lưu loát.
Anh nhìn tôi, chờ đợi những lời tiếp theo.
“Trường của họ cách chỗ này khá xa, người phụ trách phòng Nhân sự nói có thể tranh thủ vài ngày tới sắp xếp cho em một chỗ ở trong ký túc xá dành cho giáo viên độc thân, em cũng không thể làm phiền thầy lâu như thế, cho nên...”
Anh vẫn nhìn tôi, trong ánh mắt ẩn chứa điều gì đó mà tôi không thể nắm bắt. Tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, bèn nhìn xuống đất, nói nốt câu nói khó khăn nhất.
Tôi nói: “Cho nên, em nghĩ em sẽ dọn đi trong mấy ngày tới.”
Không biết lúc này anh đang nghĩ gì, cũng không biết nét mặt của anh thế nào, thậm chí sự im lặng của anh khiến tôi ngỡ rằng phải chăng mình đã nói quá nhỏ, anh không nghe thấy?
Ti vi vẫn đang mở, vừa phát xong chương trình Thời sự, giờ chuyển qua chương trình Dự báo thời tiết. Người dẫn chương trình nói: “Do cùng lúc chịu sự ảnh hưởng từ cơn chấn động mạnh trên cao nguyên và dòng không khí ẩm của cơn bão, bắt đầu từ tối mai, thành phố A chúng ta sẽ có mưa dông và mưa rào, lượng mưa phân bố không đều, một số nơi có mưa to, có nơi mưa rất to.”
Sự lặng im của anh khiến cho tiếng ti vi đã được chỉnh nhỏ xíu rồi mà vẫn nghe rõ mồn một.
Đột nhiên, anh khẽ cử động, thay đổi một tư thế khác hỏi: “Không quen ở đây ư?”
“Cũng ổn, chỉ là cảm thấy như vậy làm phiền thầy quá.”
“Không phiền.”
Thực ra tôi vốn đã chuẩn bị rất nhiều lý do khác nữa nhưng không ngờ câu nói ngắn gọn của anh đã làm đảo lộn hết toàn bộ lời nói của tôi. Trước đây, anh chưa từng nói chuyện với tôi như thế này, thậm chí nghe còn giống như một đứa trẻ đang giận lẫy. Và trong thoáng chốc, ngôn từ của tôi biến đâu sạch, không biết phải nói gì thêm.
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, nhưng anh đột nhiên đứng lên nói: “Đợi mai mốt làm xong công việc của mình, tôi sẽ đưa em đến đó, một mình em dọn dẹp đồ đạc không tiện.” Nói xong, anh trở về phòng của mình, để lại mình tôi đứng trơ trọi trong phòng khách.
Anh dứt khoát hơn tôi tưởng nhiều, về cơ bản có thể khiến người khác hiểu rằng: em có thể lập tức biến đi...
Hôm sau, tôi dậy rất sớm để thu dọn đồ đạc. Lâu nay tôi vẫn luôn là một người nhanh gọn, không có quá nhiều những thứ lặt vặt, nên loáng cái đã dọn xong. Sau khi dọn xong, tôi định đi ngay nhưng anh đã nói sẽ tiễn tôi, nên tôi đành chờ anh về.
Thời tiết oi bức vô cùng, tôi cũng chẳng muốn ra ngoài, thế là đành lên mạng, xem ti vi để giết thời gian.
Không ngờ, đến buổi chiều vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Thầm nghĩ, đêm qua anh nói “mai mốt...”, vậy có thể ý không hẳn là chỉ ngày hôm nay.
Dù gì mình cũng là khách, tôi suy nghĩ một lúc bèn lấy đồ ngủ và bàn chải đánh răng ra để vào chỗ cũ, chờ đợi ngày mai.
Đến giờ ăn tối, anh gọi điện nói hẹn gặp một người, không về nhà ăn cơm. Còn tưởng anh nói xong sẽ cúp máy, ai ngờ anh lại nói thêm: “Chỗ tôi có chút chuyện, tôi về muộn, lát nữa trời có mưa, ngày mai sẽ tiễn em.”
Tôi nói: “Ừm, không sao.”
Một mình tôi nấu mì ăn, sau đó bảo vệ đi lên gõ cửa từng nhà thông báo với mọi người buổi tối có mưa dông, phải thu dọn cẩn thận chậu hoa ngoài ban công và khóa chặt cửa sổ để tránh bị thổi rơi xuống tầng, rơi vào người khác.
Ngoài ban công có hai gốc lan quân tử, ban đầu chỉ có một cây thôi, sau này nó nảy mầm nên chia thành hai chậu. Lâu nay Mộ Thừa Hòa xem những thứ này như bảo bối. Trời vừa tối, quả nhiên bắt đầu có gió, chúng cuống quýt tìm kiếm khe hở của cửa sổ để ùa vào trong nhà, hai chậu lan ngoài sân thượng lúc lắc lung lay, chụm đèn trần trong phòng khách cũng kêu cọt kẹt.
Tôi ngồi trước cửa kính, nhìn cây dạ hợp bên ngoài lắc lư theo gió, cát bụi, lá cây đều bị cuốn cả lên. Trong thoáng chốc, bầu trời đã bị nhuộm một màu xám xịt. Trước đây, nếu gặp kiểu thời tiết như thế này, Tống Kỳ Kỳ sẽ ngồi trong phòng đọc câu thơ đó, nghe câu thơ liền cảm thấy cô ấy thực là người có văn hóa, so với chúng tôi, đúng là không cùng một cấp bậc.
Tôi chống cằm, vắt óc suy nghĩ mãi mới nhớ ra câu thơ đó hình như là: “Khê vân sơ khởi nhật trầm các, sơn vũ dục lai phong mãn lầu[35].”
[35] Câu thơ trong bài Hàm Dương thành đông lâu của tác gia Hứa Hồn. Có nghĩa là: “Mây khê vừa nổi, trời sau gác. Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu.” (bản dịch của Điệp Luyến Hoa).
Sau một trận sấm sét chằng chịt, những hạt mưa nặng trĩu tức thì trút xuống.
Những kiến thức được truyền thụ từ bé khiến tôi không dám bật ti vi, cũng không dám lên mạng, tôi sợ những thiết bị này bị sét đánh trúng. Một mình ngồi trong nhà cũng có chút căng thẳng, tôi bèn ngả người ra sofa đọc sách. Đột nhiên “đùng” một tiếng, tôi hoảng hồn. Sau đó hai, ba tiếng sấm chớp nữa tiếp tục giáng xuống, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.
Tôi nhích người ra một chút, để đề phòng ngộ nhỡ sấm sét lại đánh trúng người vô tội, tôi quyết định ngồi cách xa cửa sổ. Và sau đó, tiếp tục đọc sách.
Không bao lâu sau thì Mộ Thừa Hòa về.
Lúc nhìn thấy anh xuất hiện, tôi hơi kinh ngạc. Thứ nhất, anh về sớm hơn những ngày gần đây rất nhiều. Thứ hai, hiếm có ai dám mạo hiểm đi xe về nhà giữa đêm mưa sấm sét thế này. Thứ ba, dáng vẻ của anh hiện giờ quả thật có hơi, ờ... thê thảm.
Anh cầm ô trên tay, thở hổn hển, có thể thấy anh đã chạy về đây. Toàn thân, ngoại trừ đầu tóc khô ráo hơn một chút, còn quần áo, giày tất đều đã ướt cả. Anh đứng tới đâu, chỗ đó liền có một vũng nước.
“Dũng cảm quá đấy!” Tôi nói. “Trời mưa to như vậy mà còn dám đi ngoài đường.”
“Gặp người ta xong liền chạy về đây ngay.” Mộ Thừa Hòa điềm đạm nói.
“Đáng lẽ phải vào chỗ nào đó trú mưa chứ?”
Nhận lấy khăn lông từ tôi xong, anh nói hiền hòa: “Không sao.”
“Thầy mau thay quần áo đi.”
“Để đi tắm đã.” Anh nói.
“Tắm? Tắm lúc này sẽ bị sét đánh trúng đó. Lúc nhỏ em xem tin tức, có một cô bé đã bị sét đánh trong lúc tắm. Hình như cũng không thể gọi điện.”
Lời tôi vừa dứt, thiên lôi còn rất là phối hợp nổ “đùng” một tiếng, phóng ra một tia lửa điện khiến người ta kinh hãi.
Anh bật cười: “Em sợ sấm sét!” Khi nói câu này anh dùng ngữ khí trần thuật.
“Đâu... có.” Tôi phủ định một cách yếu ớt. “Em không sợ.”
“Lần trước em nói mà, em có một họ hàng...” Để chứng minh cho sự cứng đầu của tôi, anh định thuật lại câu chuyện đó một lần nữa.
“Thôi được, thôi được. Em nhận.” Tôi đầu hàng tức thì.
Chuyện là thế này, người đó cũng được xem như là họ hàng của tôi. Ở dưới quê, người sống chung trong một thôn cũng coi như bà con rồi. Lúc ấy, tôi học lớp một, nghỉ hè không có ai chăm sóc nên bị đưa đến nhà bà ngoại ở nông thôn. Hôm đó, trong thôn có hội chợ, lúc ra về thì gặp phải mưa dông và sấm chớp, bà ngoại dắt tôi vào một tiệm tạp hóa của người quen trú mưa. Mưa mùa hè nhanh đến, nhanh đi. Trời vừa tạnh mưa thì nghe thấy phía trước có người bị sét đánh chết. Tôi nhìn thấy cảnh tượng đó trên con đường bắt buộc phải đi ngang để về nhà, khu này lại nhiều đèonúi, hội chợ cách đấy khá xa, cho nên chỉ có vài người sống gần đây vây lấy thi thể, bên ngoài đi ngang nhìn thấy rất rõ, quần áo của người đó đã biến thành màu xám đen. Trời đang là mùa hè, chẳng ai mang thêm quần áo ra đường để có thể che thân thể ấy lại. Bà ngoại tôi không nhẫn tâm nhìn cảnh ấy, bèn lấy cái ô hoa của tôi che chắn cho cô bé ấy.
Cảnh tượng đó để lại trong tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Lần trước khi đi xe, vì muốn tìm chuyện gì đó để nói nên tôi đã kể qua loa câu chuyện này cho Mộ Thừa Hòa nghe. Khi ấy, anh chẳng đáp lời nào, tôi còn tưởng anh không hề nghe tôi nói.
Lúc này, điện thoại của Mộ Thừa Hòa rung lên.
“Dạ!” Anh nhận điện thoại, nói: “Thấy mẹ đang bận nên con về trước. Đến nhà rồi, không sao.”
“Lần trước đến thành phố C nửa đêm con mới tới nơi, sáng hôm sau con đã đi sớm nên không kịp đến gặp ông.”
“Con biết cân nhắc.”
Anh cúp máy, nhìn tôi.
Không phải tôi cố tình nghe lén mà anh đang đứng gần như vậy, tôi muốn không nghe cũng không được.
“Là mẹ tôi.” Anh nói. “Lúc nãy tôi đi gặp bà ấy.”
“Ừm.” Tôi vốn chỉ nên đáp lại một tiếng cho có, nhưng sau đó chợt ý thức được “sức nặng” của cách nói chuyện này, liền hối hận vì sao lúc trưa tôi không trốn đi luôn cho xong. Lần này mẹ anh đến, nếu đột nhiên nhìn thấy con trai bảo bối của mình “sống chung” với người khác, không biết có hoảng sợ không nữa.
“Bà ấy đến thị sát công việc, chỉ ở lại hai ngày. Bà ấy chưa bao giờ lên đây.” Mộ Thừa Hòa giải thích.
Chẳng thà anh không giải thích, bây giờ nói ra rồi làm tôi càng cảm thấy chúng tôi thật đúng như là đang lén lút ở chung với nhau. Tôi cảm thấy rất ngượng ngùng, liền lấy cớ vào bếp uống nước để tránh đi.
Đợi anh tắm xong, tôi cũng cảm thấy người mình dinh dính đến khó chịu, đành lấy quần áo đi tắm. Ngờ đâu vừa tắm được một lúc thì mất điện.
Đột nhiên rơi vào bóng tối, mưa bên ngoài cửa sổ vẫn rơi ào ào, bên trong nước từ vòi cũng ào ào chảy.
“Tiết Đồng?” Mộ Thừa Hòa gõ cửa nhà tắm.
“Vâng!”
“Mất điện cả khu rồi. Chắc sẽ có điện ngay thôi.”
“Ừm.” Tôi vội tắm cho sạch xà phòng trên người.
“Em đừng sợ, cứ tắm từ từ, sẽ không mất nước bây giờ đâu.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đừng sợ nhé! Thầy đứng giữ ở ngoài này, có việc gì cứ gọi thầy.”
“Ừm.”
Câu nói cuối cùng làm trái tim tôi chìm đắm trong một hồ mật ngọt, từ từ cảm thấy dễ chịu hơn.
Thật ra tôi không phải rất sợ tối, cũng không phải rất sợ sấm. Cho dù là sợ, tôi cũng sẽ làm ra vẻ không hề gì. Nhưng khi có một người đáng tin cậy ở bên cạnh bảo vệ, an ủi mình, cho mình dựa dẫm, tôi chợt cảm thấy nhát gan lại là một việc vô cùng sung sướng.
Trái tim tôi bắt đầu tham lam.
“Thầy...” Tôi do dự. “Đừng đi đâu đó!”
“Được, không đi.” Hình như anh vừa nói vừa cười.