Mục lục
Truyện ngôn tình thầy trò
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe dừng lại bên đường dành riêng cho người đi bộ, hôm nay là cuối tuần, người qua người lại không ít, một đám gái lớn gái bé ăn mặc hợp mốt, trang điểm xinh đẹp, cứ lượn qua lượn lại trước mắt.


Không thể không nói, tôi nhìn đến phát ghen lên được.


Nhưng may là người đàn ông bên cạnh tôi đây rất đẹp trai, đi trên đường thu hút không ít ánh mắt nhìn theo, trong lòng tôi tự nhiên thấy vênh vang đôi chút. Cảnh tượng đẹp đẽ biết bao nhiêu, một người đàn ông tuấn tú nho nhã dạo bước cùng một cô gái đầy nét duyên ngầm, đi giữa dòng người tấp nập, nắm chặt tay nhau.


Nắm tay nhau! Liếc nhìn vẻ mặt vẫn như thường của Tống Tử Ngôn, tôi thầm cắn răng: Không phải chỉ là nắm tay thôi sao? Vì một học phần, lão nương đây liều mạng!


Nhưng lòng bàn tay tôi cứ liên tục đổ mồ hôi, dường như hắn cảm nhận được, cúi đầu: “Nóng lắm hả?”.


Tôi cười cứng ngắc: “Người đông quá”.


Người rất đông, Phật dạy, kiếp trước phải ngoái đầu năm trăm lần mới chỉ đổi lại một lần gặp thoáng qua ở kiếp này, nhưng để đi với hắn có gần nửa tiếng ngắn ngủi này thôi, chắc kiếp trước cổ của tôi phải gãy mất tiêu rồi.


Hắn liếc mắt nhìn tôi, sau đó, rất tự nhiên, lấy tay choàng qua eo, kéo tôi vào lòng. Mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng một mùi hương nhẹ nhàng vấn vương bên mũi, tôi hơi choáng váng, mãi tới lúc bình tĩnh lại mới lúng túng tách người ra, cười gượng: “Thây… Tống Tử Ngôn, thực ra không cần đâu mà”.


Hắn nói: “Chúng ta đang hẹn hò, không phải nên thế sao?”.


Tôi lại cắn răng, vì một học phần, lão nương đây liều mạng!


Cứ đi thế tới cửa rạp chiếu phim, hắn nói: “Đi coi phim đi”.


Dù sao thì cũng đã đánh cược rồi, chỉ cần không phải là khách sạn thì dám đi tuốt, tôi khí phách bừng bừng, gật đầu cái rụp: “Đi!”.


Rạp đang chiếu bộ phim “Họa bì” ra từ năm ngoái, bộ phim này tôi đã tải về coi hết, ngồi mê mẩn ngắm đôi mắt to tròn ngây thơ với cái cằm nhọn xinh xinh của Châu Tấn. Quả nhiên coi phim rạp với coi phim trên máy khác nhau hoàn toàn, nửa đầu phim tôi ngồi coi rất say mê, nửa sau tự dưng nhận ra Tống Tử Ngôn càng ngày càng dịch sát vào mình, trong bóng tối, tôi nhìn gương mặt hắn qua ánh sáng hắt từ màn hình lúc sáng lúc không, mặt hắn ở gần mặt tôi như vậy, gần tới nỗi có thể cảm thấy hơi thở của hắn.


Não tôi hơi đơ đơ, nháy nháy mắt mấy cái nhìn hắn.


Hắn cũng nháy nháy mấy cái nhìn lại, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười nhạt, vuốt tóc tôi, nói: “Tôi ra ngoài một lát”.


Mãi tới khi hắn đi ra ngoài rồi, đầu óc tôi mới bắt đầu hoạt động lại, lúc nãy hắn hắn hắn hắn hắn... không phải muốn hôn mình đấy chứ?!


Lẽ nào mình thực sự chỉ vì một học phần này thôi mà để hắn bẫy thế sao? Đúng là không có chí khí rồi, cùng lắm thì đi học thêm một năm nữa thôi, sao phải chịu thiệt thế chứ? Tuy hắn đẹp trai thật đó, nhìn gần còn thấy đôi mắt đen sâu, lông mi dài thật dài... Xì! Đẹp trai cũng không thể làm lý do để mình sa đọa thế được!


Ý nghĩ phải đi hay ở lại đánh nhau chí chóe trong đầu, còn đang phân vân thì đệm chỗ ngồi bên cạnh bỗng lún xuống khiến tôi khẽ giật mình. Hóa ra là Tống Tử Ngôn đã quay lại, còn cầm thêm nước ngọt và bỏng ngô.


Hắn đưa nước ngọt cho tôi, trước lúc tay tôi chạm vào bỏng ngô đã nhẹ giọng nói: “Đừng động đậy, để tôi đút cho em”.


Hắn nhìn tôi cười dịu dàng, rồi lại dịu dàng đút bỏng ngô tới tận miệng, tôi cố đè nén khao khát muốn chạy trốn xuống. Kết quả là… hắn đút tới lần thứ hai, thứ ba, lạnh lưng tới mức da gà da vịt gì trên người tôi nổi lên hết ráo. Trong cảnh sống không bằng chết như thế, trong lòng tôi trỗi lên ý chí chiến đấu, chuyện buồn nôn sến súa tới cỡ nào đã làm hết rồi, một là không làm, hai là cứ làm tới, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa vào khách sạn chưa chịu dừng.


Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, trời đã xâm xẩm tối, đèn đường cũng vừa được bật lên. Ngồi vào một bàn trên tầng bảy của quán ăn Tứ Xuyên, tôi vừa nhìn sắc trời lúc hoàng hôn vừa cảm khái: “Tuy tình tiết hơi rời rạc, nhưng nhạc phim khá hay”.


Hắn nói: “So với mấy bộ phim được coi là nghệ thuật của Trung Quốc còn hay hơn”.


Tôi phản đối: “Nhưng mà so với “Sắc. Giới” còn kém đôi chút”.


Hắn cười như có như không, nheo mắt nhìn tôi: “Là bản đã cắt chỉnh hay bản chưa cắt chỉnh?”.


Có người nói đàn ông sáng sớm và buổi tối đều là cầm thú, sao tự nhiên tôi lại mang cái đề tài này ra nói hả trời. Tôi vội vàng nói lảng qua chuyện khác: “Thầy thích Vương phu nhân hay Tiểu Duy?”.


Hắn lắc đầu: “Không thích ai cả”.


“Phải thích một người chứ”.


“Cả hai đều rất thông minh, tôi không thích phụ nữ quá thông minh”.


“Vậy thầy thích người ngốc sao?”.


Hắn nhìn tôi, mỉm cười: “Dạng người như em đó”.


Câu trả lời của hắn kỳ thực là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi, lẽ nào tôi không thông minh sao? Nhưng tôi không uất nghẹn, cũng không nghiến răng, nhìn ánh mắt trầm tĩnh mang theo ý cười của hắn, trong đầu tôi hiện ra một đôi mắt đen láy khác.


Lúc đó cắm trại trên núi, mọi người ngồi quanh lửa trại, ăn uống xong xuôi, có người đề nghị chơi trò sát nhân. Tôi rất không may, vô cùng xui xẻo, có lẽ nên nói là Tô Á Văn may mắn, quá may mắn. Chỉ cần tôi là cảnh sát, anh là sát thủ, nhất định tôi sẽ bị anh đâm cho một dao. Nếu tôi là sát thủ thì còn thảm hơn, bất kể anh là cảnh sát hay người dân, nhất định tôi sẽ là người đầu tiên bị tóm.


Càng chơi, mọi người càng quên đi mục đích ban đầu của trò này, chỉ chăm chăm làm nhân chứng cho hồ sơ tử vong của tôi.


Tôi mếu máo kêu to: “Sao chứ? Sao chứ? Sao lần nào cũng là tớ chứ?”. Nhìn bộ dạng khùng khùng của tôi chẳng khác nào giáo chủ thét gào.


Tô Á Văn cả cười: “Ai bảo em rõ ràng như thế, liếc mắt nhìn cũng đoán được. Làm sát thủ thì giả bộ cúi đầu thật thấp, làm cảnh sát thì chắc chắn nhìn rất hí hửng, làm người dân thì nói rõ nhiều”.


Mọi người cười lớn.


Tôi ỉu xìu: “Em ngốc thế sao?”.


Ngọn lửa trại màu xanh lam nhảy múa trong đôi mắt đen của Tô Á Văn, anh nói: “Không sao, cũng có người thích em như thế mà”.


Tôi nghĩ món ăn Tứ Xuyên ở đây hơi cay, rất cay, cay tới mức khiến người ta phải rơi nước mắt. Tôi cúi gằm mặt cố gắng ăn hết bữa, không dám ngẩng đầu.


Nụ cười của Tống Tử Ngôn nhạt dần, chỉ lẳng lặng châm thuốc hút.


Lúc bước ra khỏi quán thì trời đã tối, tôi ngồi trong xe nhìn ra ngoài, nhìn những ngọn đèn đường trôi nhanh về phía sau. Trường tôi ở vùng ngoại thành, cách trung tâm chẳng xa cũng chẳng gần, đường đi có hơi vắng vẻ, dân cư thưa thớt. Trên đường về trường, hai người chúng tôi đều im lặng, không ai nói chuyện với ai.


Tới cổng trường, tôi thở phào nhẹ nhõm, tháo dây an toàn, lần đầu tiên nở nụ cười thật lòng: “Thầy… à, Tống Tử Ngôn, tạm biệt”.


“Chờ một chút...”. Hắn đặt một cánh tay lên cánh cửa sau lưng tôi, tôi bị kìm chặt giữa cửa xe và lồng ngực của hắn. Hắn cúi đầu xuống, hơi thở lướt qua trên mặt tôi, tôi nhìn cặp mắt đối diện dần tối đen lại, lắp bắp: “Gì, gì, gì đó?”.


Hắn mỉm cười: “Tiễn bạn gái về nhà, lúc nào cũng phải có một nụ hôn tạm biệt chứ”.


Tôi méo miệng cười: “Th… thầy, thầy đừng có đùa mà”.


Tay hắn lướt qua môi tôi, thanh âm như ướt đẫm mê hoặc: “Không phải em yêu tôi sao? Không phải em thích tôi tới phát điên sao? Thế nào? Tôi hôn em khiến em không vui sao?”.


“Vui, vui chứ”. Tôi gật đầu trả lời vô thức, rồi lại vội vàng lắc đầu: “Không, không vui”.


Hắn nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm khó lường, không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi. Trong đôi mắt đó, tôi thấy được hình ảnh đang hoảng hốt của mình.


“Ha ha ha!”, bỗng nhiên Tống Tử Ngôn cười to, một tay để trên vô-lăng, cười tới mức hai vai run run. Thấy tôi ngây người ra, hắn càng cười dữ hơn.


Một lát sau, hắn mới mở miệng, giọng đầy giễu cợt: “Tần Khanh, chiêu này là em coi ti vi học được hay tự mình nghĩ ra thế?”.


“Dạ?”. Tôi chớp mắt.


“Bỏ đi, bỏ đi”. Hắn xua tay, rồi rút ra một điếu thuốc, châm lửa, làn khói mỏng từ từ lan ra: “Thế em đã bỏ mấy tiết môn của tôi rồi? À không, phải hỏi là em đã đến học giờ của tôi được mấy tiết rồi mới đúng”.


Tôi chợt hiểu, nhất định hắn đã biết, không đúng, chắc chắn đã biết ngay từ lúc đầu. “Friends” là phim nước nào, là phim của đế quốc Mỹ! Tống Tử Ngôn là ai, là một con rùa biển vàng lóng lánh. Còn tôi là điển hình của việc múa rìu qua mắt thợ. Hắn cố ý làm ra mấy cái trò vừa sến súa vừa buồn nôn để lợi dụng tôi, để làm cái gì chứ, chính là muốn thử coi tôi chịu đựng được tới bao giờ. Tôi chẳng khác nào con khỉ bị đùa giỡn, chẳng trách sao hắn lại cười vui vẻ đến như thế.


Hắn là người chịu ảnh hưởng của chủ nghĩa tư bản quá sâu, hoàn toàn không có tí tinh thần giản dị chân thành vĩ đại của nhân dân Trung Hoa!


Hắn lại hỏi: “Em không muốn đi học giờ tôi dạy thế cơ à? Trừ tiết đầu tiên tới điểm danh cho có, sau đó không hề thò mặt tới lớp đúng không?”.


Tôi há hốc miệng: “Cả cái này thầy cũng biết sao?”. Trước đôi mắt sắc bén của hắn, tôi hùng hồn: “Giờ học của thầy Tống tuyệt đối là thứ hiếm ai muốn bỏ lỡ, các sinh viên trong trường phải đấu đá dữ lắm mới được học môn của thầy dạy. Nghe vua nói một câu, còn hơn mười năm đọc sách chính là để nói về thầy đó. Mỗi lần nghĩ sẽ bỏ lỡ giờ học của thầy là em lại thấy tiếc tới nghẹn lời, cơm nuốt không trôi”.


Miệng hắn hơi giật giật, ánh mắt vẫn sắc bén: “Lý do”.


Nói thế mà vẫn không thoát nổi, tôi cúi đầu đáp: “Môn tự chọn toàn là vào tiết đầu tiên của thứ bảy”.


“Cho nên?”.


Tiếng đáp lại nhỏ như muỗi kêu: “Em không dậy được”.


Sáng ngày cuối tuần là thời gian vô cùng thoải mái, tối hôm trước ngồi coi tiểu thuyết tới tận khuya, sáng hôm sau ngủ tới chừng nào muốn dậy thì dậy. Muốn coi một người có hạnh phúc hay không thì chỉ cần xem người đó là tự nhiên tỉnh giấc hay phải dậy vì có áp lực.


Tôi vô cùng đồng ý.


“Trời trong xanh đợi cơn mưa bụi, còn anh vẫn đợi em...”, giọng hát ngọt ngào thấm tận tâm can của Châu Kiệt Luân cất lên, nhưng giọng ca đó vang lên lúc sáu giờ sáng thì chẳng khác nào tiếng lợn bị chọc tiết. Tôi ngờ rằng mình hãy còn nằm mơ, với tay ấn nút tắt di động rồi xoay người ngủ tiếp.


Cuối cùng, không thể chịu được nữa, tôi nằm sấp trên giường, ai oán kêu: “Mèng ơi! Mệnh ta sao mà khổ như vầy nè!”.


Một cái gối của Tiêu Tuyết bay qua: “Thôi đi mày, sáng sớm nào cũng được hẹn hò với anh Tống đẹp trai để giao lưu tình cảm, còn kêu khổ cái gì hả?!”.


Tôi hỏi: “Đổi lại là mày, sáng nào cũng phải dậy trước sáu giờ, chạy hùng hục như trâu hơn một ngàn mét, mày còn muốn giao lưu tình cảm nữa không?”.


Ánh mắt nó chuyển sang đồng tình rõ rệt: “Nén bi thương đi, nghĩ lại thì chỉ cần dậy sớm hơn một tháng là có thể đổi lại một năm học lại, rất có giá đó”.


Tôi ôm đầu: “Cái gì mà hơn một tháng chứ, từ đây tới lúc tốt nghiệp còn những bốn tháng, bốn tháng lận, lẽ nào ngày nào tao cũng phải chịu khổ như trâu bò thế này! Mày coi đi, coi thử đi, ngay cả bụng dưới tao cũng chả còn, không có bụng dưới sao tao có thể làm Tần Khanh đích thực đây hả?”.


Nó nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, “Chẳng lẽ mày không biết?”.


"Biết cái gì?".


“Tống Tử Ngôn đã nghỉ dạy rồi, cả trường này đều biết, không lẽ lão ấy không nói cho mày biết?”.


Một luồng khí nóng bốc lên trong ngực, tôi nắm chặt tay nó, hỏi lại thật cẩn thận: “Mày nói thật chứ?”.


Nó hạ giọng: “Tao còn tưởng lão ấy coi trọng mày chứ, sao cả chuyện này mà cũng không nói với mày?”.


Tiêu Tuyết đã hạ giọng nói nhưng vào tai tôi thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai, tôi quay người, vội vàng chạy tới phòng làm việc của Tống Tử Ngôn. Trong ngực có thứ gì đó nóng nóng chảy tràn khắp cơ thể, thúc giục, hận không thể chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa, bay ngay tới trước mặt Tống Tử Ngôn.


Tôi thở hổn hển đẩy cửa ra, Tống Tử Ngôn đang thu dọn đồ trong phòng làm việc, thấy tôi tới thì ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại tới đây?”.


Tôi không đáp, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn Tống Tử Ngôn, vô thức vươn tay ra nắm chặt lấy áo hắn: “Có phải không, có phải thầy định rời trường không?”.


Hắn nhìn sâu vào mắt tôi: “Em tới là muốn hỏi tôi cái này hả?”.


Tôi kiên quyết gật đầu: “Thầy trả lời em có phải hay không?”.


Trong mắt hắn dường như phủ một làn nước mỏng dịu dàng: “Hôm nay tôi tới đây từ chức”.


Tôi nhìn hắn, không dám tin: “Thật sao?”.


Hắn gật đầu.


Mắt tôi nóng lên, viền mắt chuyển sang màu đỏ: “Tại sao thầy không nói cho em nghe sớm hơn?”.


Hắn nắm lấy vai tôi: “Tần Khanh, em nghe tôi nói này…”.


Tôi lắc đầu, bước giật lại phía sau: “Không, không, thầy không phải nói gì cả”. Tôi gạt tay hắn ra rồi quay đầu chạy nhanh ra ngoài.


Bên ngoài nắng to, tim tôi nóng tới không thể tưởng tượng được, căng đầy trong lồng ngực, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống lấp lánh dưới ánh nắng.


Tôi biết, đó là những giọt nước mắt hân hoan, là nước mắt vui mừng, là niềm hạnh phúc như khi giai cấp nông dân được giải phóng cất cao bài ca chúc mừng. Từ nay về sau, sẽ không còn tiếng chuông báo thức buổi sáng dã man, không còn một ngàn mét chết tiệt, không còn ba từ “Tống Tử Ngôn” dọa người nữa...


Thói quen của con người thực sự là một chuyện rất đáng sợ, rõ ràng hôm quá vì quá sướng mà thức rất khuya, thế mà sáng nay mới năm giờ tự nhiên lại thức giấc. Ký túc xá rất yên tĩnh, sinh viên năm thứ tư rất ít khi phải lên lớp, bên ngoài hành lang cũng không một tiếng động. Trường còn chưa bật điện, trong phòng vẫn còn tối, qua lớp rèm cửa sổ không thể nào nhìn được sắc trời bên ngoài. Nhưng tôi có nhắm mắt lại cũng có thể biết được khung cảnh bên ngoài như thế nào, người làm ở căng-tin đang chuyển rau cải vào trong, còn có đôi vợ chồng người Nhật tóc đã bạc trắng hay vào trường cùng nhau chạy thể dục, mỗi lần thấy chúng tôi, họ sẽ vui vẻ chào bằng tiếng Nhật, nụ cười rất hiền. Tống Tử Ngôn nhìn theo bóng lưng bọn họ chạy dần xa, mỉm cười: “Được như thế thì tốt biết bao”. Ánh nắng mai phủ lên gương mặt hắn thứ không khí nhàn nhạt vô cùng bình yên.


Nghĩ đến đó, bỗng nhiên tôi có cảm giác hụt hẫng, như đã đánh mất thứ gì đó thân thuộc lắm, tự nhiên thấy tiếc tiếc.


Căng-tin lúc hơn ba giờ chiều khá vắng, tôi với Tiêu Tuyết ngồi tán dóc: “Cái lão Tống Tử Ngôn này cũng tuyệt tình dữ, nói sao thì hai người chúng mày sáng nào cũng đi với nhau tới kiệt sức, sao lão đi rồi cũng không thèm gọi điện thoại tới hả?”.


Sáng nào cũng đi với nhau tới kiệt sức? Đại tỷ của tôi ơi, dù rằng mày học khoa tiếng Anh, nhưng làm con dân Trung Quốc thì đừng nên nói cái câu nhiều nghĩa này ra có được không? Tôi uể oải đáp: “Sao lão ấy phải gọi điện cho tao?”.


Nó nói: “Ngoại trừ giờ lên lớp thì Tống Tử Ngôn có để ý tới ai nữa đâu, lúc đó lão ấy cứ từng bước ép sát mày, tao còn tưởng lão ấy có ý gì ấy chứ”.


Từng bước ép sát? Tuy “ép” cũng đúng đấy, nhưng vẫn là từ đa nghĩa, tôi nhìn nó chằm chằm: “Mày nhìn cái mặt tao đi, đẹp không?”.


Nó lắc đầu.


“Ngây thơ không?”.


Nó lắc đầu càng dữ hơn.


Tôi hoảng hồn trước độ ngu của nó: “Căn bản chuyện này là kinh nghiệm nhờ đọc nhiều sách thôi, kiểu người như Tống Kim Quy mà nói, muốn lão nảy sinh ý nghĩ đen tối với sinh viên nữ thì chỉ có hai loại thôi, một là loại đẹp ngất ngây thông minh ngất giời, vớ vớ vẩn vẩn cũng có thể mở một công ty quốc tế lớn, hoặc là làm sát thủ gì đó, còn một loại nữa là trẻ trung đáng yêu, đi đường sẽ ngã, bị người đè trên giường còn ngây thơ dở hơi nói sao trên người anh nhiều thịt thế. Hiểu chưa hả?”.


Nó giơ ngón cái lên: “Hiểu rồi!”.


Tôi mãn nguyện nhận ánh mắt tán thưởng, vờ khiêm tốn gật đầu rồi tổng kết lại: “Nói ngắn gọn thì lão ấy không có ý với tao, mà tao cũng không có hứng với lão ấy”.


Tiêu Tuyết nghiêng người nhìn ra sau tôi, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, tôi quay đầu lại nhìn theo ánh mắt nó, Tống Tử Ngôn đã đứng ở đó từ khi nào, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK