Dưới sự vuốt ve, mơn trớn của anh, cơ thể Lăng Lăng đã không thể từ chối anh được nữa, bắt đầu run rẩy. Cơ thể cô thành thật hơn miệng cô rất nhiều. Cảm nhận được sự khao khát của cô, Dương Lam Hàng bế thốc cô lên, đặt cô lên giường...
Anh chậm rãi mơn trớn dọc theo tấm lưng nõn nà của cô, xuống dần từng chút một...
“Đừng...” Không để cho Lăng Lăng có thời gian né tránh, Dương Lam Hàng đã ở trên người cô, cánh tay ôm chặt eo cô, rồi tiến vào cơ thể cô.
“Ư!”
“...”
Lăng Lăng không kìm được, rên lên thành tiếng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười mờ ám: “Vẫn là thân thể em thành thực hơn một chút.”
Lăng Lăng ngoảnh mặt đi hướng khác, không dám nhìn anh, nhưng lại có thể nhìn thấy chiếc lắc chân đang không ngừng lắc lư nơi mắt cá chân, hệt như giấc mộng xưa rõ nét thường xuất hiện trong suy nghĩ của cô vậy.
Cô từng cho rằng lần đầu ái ân là đẹp nhất. Cô từng cho rằng đêm mặn nồng trước cuộc chia ly chính là lần điên cuồng nhất. Không ngờ, khiến cô mê đắm nhất vẫn là sự trùng phùng sau lâu ngày xa cách, là sự tái hợp sau khi đã chia tay, là sự nối lại của mối tình xưa cũ...
Lăng Lăng chống tay ngồi dậy, ôm chặt lấy vai anh, hai cơ thể không rời. Cô dùng đôi môi để nói với anh về nỗi oán hận của cô, sự chờ đợi của cô, và niềm nhớ nhung của cô. Khi Lăng Lăng nếm thấy vị mặn chát, cô mới phát hiện trên mặt mình đã đầm đìa nước mắt.
Dường như anh cũng cảm nhận được là cô đang khóc, liền nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên những giọt nước mắt: “Còn hận anh không?”
Cô khẽ lắc đầu, hôn lên môi anh: “Hàng, tình yêu của em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi!”
“Anh biết, ngay từ khi mới nhìn thấy em, anh đã biết vậy rồi...”
“Sao anh lại biết chứ?” Cô cho rằng mình đã che giấu rất tốt.
“Em chỉ chịu mắng người mà em cho rằng đáng mắng!”
Anh nằm xuống, hai cơ thể lại quấn quyện, giao hòa.
Dương Lam Hàng nằm sấp bên cạnh cô, những giọt mồ hôi chảy dọc sống lưng anh. Cô gác lên lưng anh, dùng lọn tóc mơn man sống lưng anh... Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy anh, ngay từ khoảnh khắc cô run lên vì bóng lưng anh, cô đã biết mình sẽ lại bị nhấn chìm trong biển ái tình.
Cô cho rằng, với nỗi khổ đau mà cô phải chịu trong hơn bốn trăm ngày dài đằng đẵng, ít nhất cô cũng có thể duy trì sự “kiêu hãnh” của mình trong bốn ngày, đáng tiếc, mới chỉ một ngày... cô đã vứt bỏ hết mọi sự ngụy trang, cùng anh ái ân mặn nồng... Mọi chuyện nhanh đến mức khiến Lăng Lăng cảm thấy không thể tin nổi. Có lẽ... đây chính là “số kiếp” mà vận mệnh sớm đã an bài!
Có thể là vì hơi ngứa, Dương Lam Hàng khẽ cười, nhổm người ngồi dậy, ôm Lăng Lăng vào lòng. Anh còn chụp lấy lọn tóc của cô, dùng nó gãi nhẹ lên gáy cô. Lăng Lăng cười khanh khách né tránh, đắm đuối trong cảm giác ngưa ngứa, tê tê, hơi thở càng lúc càng dồn dập. Những nụ hôn nóng bỏng kéo dài như một cơn mưa nhỏ trên cơ thể cô.
“Anh...” Lăng Lăng cười nói. “... Là một giáo sư, anh không ở trường chú tâm dạy dỗ các học trò của mình cho tốt, lại chạy đến Nhật Bản tìm kiếm niềm vui. Anh không sợ sẽ làm ảnh hưởng đến các học trò của mình sao?”
“Anh đến đây là để thực hiện cuộc kiểm tra giữa kỳ, xem xem học trò của anh ở Nhật Bản có xứng với sự đầu tư của đất nước không?”
Lăng Lăng bực bội trừng mắt nhìn anh: “Có ai kiểm tra như anh không chứ? Kiểm tra kiểu gì mà lại ở trên giường vậy?”
“Thời gian có hạn.” Anh đột nhiên xoay người, đè Lăng Lăng xuống, mỉm cười nhìn cô: “Chi bằng hãy nâng cao hiệu suất một chút, tận dụng hết mức thời hạn visa ba tháng này...”
“Anh muốn làm gì?”
“Tất nhiên là kiểm tra thêm lần nữa...”
Những lời sau đó biến mất trong miệng cô, biến mất trong màn đêm ướt át...
Có người nói trăng ở Nhật Bản tròn hơn trăng ở Trung Quốc, nhưng Lăng Lăng không cho là như vậy. Hôm nay, mặt trăng ngoài cửa sổ quả thực vừa tròn vừa sáng, chiếu xuyên qua tấm rèm cửa sổ dày, để lại trên mặt đất một lớp ánh sáng bạc... Lén nhẩm tính thời gian một chút, không phải là giai đoạn an toàn. Lăng Lăng đã biết rốt cuộc anh muốn tranh thủ thời gian để làm gì rồi! Trí tuệ của anh sao lại không chịu dùng đúng chỗ như thế chứ?
Trong ký ức, họ đã từng tắm chung với nhau, sự e thẹn và vui vẻ khi đó tựa như đã là chuyện ở kiếp trước... Mà lúc này, trong phòng tắm, những dấu môi chi chít trên người Lăng Lăng hiển hiện ra dưới ánh đèn lờ mờ, dòng nước hơi lạnh xối lên cơ thể gầy gò của cô, làm tan đi sự nóng bỏng sau cơn ân ái. Cảm giác hồi nãy cũng không rõ là đau đớn hay ngọt ngào?
Lăng Lăng ngước hàng mi ươn ướt, nhìn người đàn ông đang ở gần ngay trước mắt, những giọt nước từ trên người anh bắn ra, đứng giữa làn hơi nước, trông anh hết sức mơ hồ, chỉ có tình cảm nồng đậm trong đôi mắt là rõ ràng, như khắc trong trái tim cô.
Dương Lam Hàng vén mái tóc ướt của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng như bị tiếng nước chảy át đi: “Có phải anh đã đến quá muộn không?”
“Đúng là quá muộn... Muộn đến mức khiến em cho rằng anh sẽ không đến nữa.” Lăng Lăng dựa vào bờ vai anh. Mấy tháng đầu sau khi chia tay, cô luôn cho rằng Dương Lam Hàng sẽ không ruồng bỏ cô như vậy, đợi vài ngày nữa anh sẽ hết giận, rồi tới xin lỗi cô, sau đó cô và anh sẽ có thể ở bên nhau như trước, nhưng anh lại hoàn toàn biến mất.
“Vậy tại sao em không tìm anh? Một cuộc điện thoại hỏi han, hay thậm chí là một tin nhắn thôi cũng được”, anh hỏi ngược lại.
Lăng Lăng đóng vòi nước lại, chậm rãi đứng dậy rồi tới ngồi xuống bên mép bồn tắm.
Cô cũng muốn thế lắm chứ, nhưng trên mạng liên tiếp xuất hiện những tin đồn về Lý Phi Phi. Tiêu đề của những tin đồn này càng lúc càng bắt mắt, nội dung thì càng lúc càng khiến người ta phải chấn động.
“Lý Phi Phi vì tình yêu với bạn trai mà từ chối lời mời chân thành của một đạo diễn danh tiếng...”
“Người bạn trai bí ẩn bất ngờ xuất hiện tại phim trường để chúc mừng sinh nhật của Lý Phi Phi, Lý Phi Phi cảm động đến rơi nước mắt, cảnh tượng làm xúc động lòng người...”
Cô đọc đi đọc lại hết lần này tới lần khác, nhưng vẫn không muốn tin rằng đó là sự thật.
Nửa năm sau, Lăng Lăng đọc được một tin khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng: “Lý Phi Phi thừa nhận đã định ngày kết hôn! Sau khi kết hôn, cô muốn rời khỏi làng giải trí, hết lòng làm một người nội trợ đảm đang, ở nhà chăm sóc chồng và nuôi dạy con cái!”
Hôm đó, cô rất muốn gọi điện thoại cho Dương Lam Hàng, mắng cho anh một trận, trút hết oán giận trong lòng. Số điện thoại mới bấm được một nửa, cô đã uể oải bỏ điện thoại xuống. Lúc trước là cô nhất quyết muốn rời đi, đã chia tay được nửa năm rồi, cô có tư cách gì để đi chỉ trích sự bạc tình của anh chứ? Chẳng bằng tôn trọng sự lựa chọn của anh, chúc phúc cho anh vì cuối cùng đã tìm được một người phụ nữ chịu vì anh mà hy sinh sự nghiệp của mình.
Lăng Lăng hít vào một hơi, không có cách nào xua tan được sự ngờ vực trong lòng: “Em cũng từng muốn tìm anh, nhưng anh quá bận rộn.”
“Có một thứ cùng tồn tại với sự bận rộn.”
“Thứ gì?”
Câu trả lời của anh chỉ có hai tiếng: “Nhớ nhung...”
Cô khẽ nở một nụ cười tự giễu mình: “Ai biết là anh nhớ nhung tình mới hay là nhớ nhung tình cũ chứ?”
“Tình mới?” Dương Lam Hàng nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Lý Phi Phi!” Cô không thể không nhắc nhở anh, dù cô biết rõ Dương Lam Hàng có một trí nhớ siêu phàm. “Đừng nói với em là anh không nhớ cô ta.”
“Quan hệ giữa bọn anh không giống như em nghĩ đâu.” Cách nhau một làn hơi nước nóng mịt mờ, Lăng Lăng chăm chú nhìn vào đôi mắt anh, chỉ thấy trong đó tràn ngập sự chân thành.
“Em không nghĩ gì hết, nhưng tất cả các tin, các bài trên báo đều viết như vậy.”
“Lăng Lăng, sao em lại đi tin lời của những tay phóng viên ấy chứ? Em phải biết là những phóng viên săn tin bây giờ chuyên đoán mò, viết bậy, chỉ muốn làm sao cho có nhiều người đọc bài của họ mà thôi.”
“Ít nhất thì anh và cô ta cũng có điều gì đó khiến bọn họ cảm thấy nghi ngờ, và anh cũng ngầm đồng ý với những bài đoán mò, viết bậy của bọn họ.”
“Không phải anh ngầm đồng ý, mà là không thèm để ý”, Dương Lam Hàng thản nhiên nói. “Không có ai nêu đích danh người đàn ông đó là anh, anh phủ nhận thế nào chứ?”
Lăng Lăng không nói thêm gì nữa.
Lý Phi Phi quả thực chưa từng nói rõ người đàn ông đó là ai, cũng không có ai đăng ảnh của Dương Lam Hàng, nhưng cô luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ thật không đơn giản.
“Mặc kệ em tin hay không, anh và Phi Phi...” Hai tiếng Phi Phi này anh nói với vẻ rất tự nhiên. Dương Lam Hàng đột nhiên ý thức được rằng mình đã lỡ lời, vội nói chữa: “Anh và Lý Phi Phi quả thực chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi.”
“Bình thường như quan hệ thầy trò của chúng ta phải không?” Lời đã gần ra đến miệng, nhưng Lăng Lăng hơi do dự một chút rồi lại thôi bởi cô tin chắc rằng câu trả lời của Dương Lam Hàng sẽ là phủ nhận.
Thôi! Cô tự khuyên bản thân mình: Đã lựa chọn quay lại bên cạnh anh rồi, việc gì phải để tâm quá nhiều đến những chuyện trong quá khứ, tự chuốc phiền muộn vào người chứ?
Sáng sớm hôm sau, khi Lăng Lăng mở mắt ra thì bên cạnh đã không có ai nữa rồi.
“Hàng?”
Không có ai trả lời. Cô mơ màng ngồi dậy, nhìn quanh phòng, không thấy bóng dáng Dương Lam Hàng đâu. Lần tìm quần áo của mình trên giường, Lăng Lăng vừa định mặc vào, chợt nhớ ra đêm qua chúng đã bị anh xé rách rồi. Cô lập tức đoán ra Dương Lam Hàng đã đi đâu, vì thế liền nở một nụ cười rồi nằm xuống, ngủ thêm một lát.
Quả nhiên, chỉ nửa giờ sau, tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên. Cô mở mắt, nhìn thấy Dương Lam Hàng đã quay về. Anh đặt túi đồ điểm tâm trong tay xuống, rồi lại lấy từ trong chiếc túi giấy đẹp mắt ra một chiếc váy dài trắng, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh cô. Chất vải trơn mịn giống như sự chu đáo đến từng li từng tí của anh vậy.
“Tỉnh ngủ chưa em?” Anh khẽ cất tiếng hỏi.
“Dạ.”
“Dậy ăn sáng nào!”
Dương Lam Hàng lần lượt đặt hai quả trứng ốp lết, hai lát bánh mỳ và một chai sữa nóng lên chiếc bàn ăn. Cũng giống như những bữa sáng của họ trước đây. Trong căn phòng phảng phất mùi sữa ngọt ngào... Lăng Lăng nhào đến, ôm lấy anh thật chặt.
Trước đây Lăng Lăng luôn cho rằng giữa người với người có thể có chênh lệch, nhưng chỉ số thông minh thì không thể nào chênh lệch quá lớn.
Chẳng phải Edison cũng từng nói: “Thiên tài là một phần trăm cảm hứng và chín mươi chín phần trăm đổ mồ hôi” đó sao? Qua đó đủ thấy dù có chênh lệch thì cùng lắm cũng chỉ là một phần trăm mà thôi.
Thế nhưng, trong ba ngày vừa qua, nghe xong báo cáo học thuật của Dương Lam Hàng, nghe xong đề tài mà anh và Giáo sư Ikeda thảo luận với nhau, Lăng Lăng mới biết thế nào là sự chênh lệch.
Đề tài mà cô đã làm gần một năm, thậm chí còn có dự định làm tiếp hai năm nữa, anh chỉ mở xem bản kế hoạch nghiên cứu, ngó qua kết quả thí nghiệm của cô, sau đó thảo luận vài vấn đề với Giáo sư Ikeda, vậy là đã phân tích được rõ ràng vấn đề mà cô nghĩ mãi không ra, còn giúp cô viết ra một phương án nghiên cứu khả thi hơn. Điều này đã chứng minh cho câu nói phía sau của Edison mới thật sự là chân lý: Nhưng một phần trăm cảm hứng là quan trọng nhất, thậm chí còn quan trọng hơn chín mươi chín phần trăm mồ hôi kia.
Trong phòng làm việc của Giáo sư Ikeda, sau khi cùng giáo sư thảo luận một số vấn đề học thuật, Dương Lam Hàng dùng tiếng Anh nói: “Giáo sư Ikeda, trong tay tôi có một dự án rất tiên tiến, muốn hợp tác nghiên cứu cùng tổ đề tài của các ngài, không biết ngài có hứng thú không?”
Lăng Lăng nhìn Dương Lam Hàng vẻ kinh ngạc. Nếu anh và Giáo sư Ikeda hợp tác nghiên cứu dự án, liệu có phải anh sẽ thường xuyên đến Nhật Bản, còn Giáo sư Ikeda thì thường xuyên đi Trung Quốc không? Hay nói cách khác, sau này cô và Dương Lam Hàng sẽ có thể thường xuyên gặp gỡ... Lần này anh đến Nhật Bản rõ ràng là đã có sự chuẩn bị.
Giáo sư Ikeda nghe xong, cảm thấy hết sức hào hứng. Ông nói trước kia đã từng xem qua luận văn của Dương Lam Hàng, rất trân trọng năng lực nghiên cứu khoa học của anh, ông còn nói ông và Đại học Toronto cũng có rất nhiều đề tài liên kết, tất cả đều tiến triển hết sức thuận lợi. Người ở hai nước khác nhau thường có quan điểm khác nhau trong nghiên cứu khoa học, nếu kết hợp lại, sẽ có thể giải quyết được những vấn đề hóc búa một cách dễ dàng hơn.
Dương Lam Hàng mừng rỡ nói: Đợi anh làm xong báo cáo, rồi đưa tài liệu chuẩn bị sẵn cho Giáo sư Ikeda xem qua, khi đó hai người sẽ cùng bàn bạc một chút về kế hoạch nghiên cứu cụ thể.
Giáo sư Ikeda nói đề tài của ông hiện nay cũng đang gặp phải một vấn đề nan giải, đến lúc đó rất muốn cùng anh thảo luận muộn chút, để xem liệu có thể tìm ra biện pháp nào không.
Hai người càng nói càng vui vẻ, đều cảm thấy nuối tiếc vì đã gặp nhau quá muộn. Sau khi kiên nhẫn chờ đợi suốt một tiếng đồng hồ, Giáo sư Kato không thể không cắt ngang cuộc trò chuyện đã kéo dài quá lâu của hai người, mời Giáo sư Ikeda ra ngoài.
Thừa dịp trong phòng không có người ngoài, Lăng Lăng không kìm được, lên tiếng “ca ngợi” Dương Lam Hàng: “Với tài năng của anh, không đi kiếm cái giải Nobel về làm rạng rỡ tổ tông thì thật đáng tiếc đấy!”
Ánh mắt anh vẫn dừng lại trên tập tài liệu trong tay, anh thản nhiên nói: “Giải Nobel quả thực đã từng là mục tiêu phấn đấu của anh, nhưng anh may mắn hơn Dương Chấn Ninh, ông ấy đến tám mươi tuổi mới gặp được tình yêu đích thực, còn anh thì ngay từ năm hai mươi sáu tuổi đã phát hiện ra em còn hấp dẫn hơn giải Nobel rất nhiều...”
Một dòng mật ngọt chảy vào tận đáy lòng, Lăng Lăng nhoẻn miệng cười mắng: “Anh là đàn ông, phải có mục tiêu phấn đấu chứ, hãy dùng trí tuệ của anh vào đúng chỗ đi!”
Dương Lam Hàng nhẹ nhàng đặt tập tài liệu trong tay xuống, tỏ ra vô cùng trịnh trọng, đây là điều hiếm khi xuất hiện khi anh ở trước mặt cô. Anh nói: “Anh không phấn đấu giành giải Nobel không có nghĩa là anh không có mục tiêu phấn đấu. Thời đại ngày nay đã thay đổi rất nhiều rồi, trong cái thế giới mà lợi ích được đặt lên trên tất cả này, sự phát triển của khoa học kỹ thuật đều tập trung ở các “công trình”, chẳng còn nhiều quốc gia hay tập đoàn tài chính chú ý đến việc các lý thuyết khoa học có bước tiến nhảy vọt hay không, càng chẳng có mấy ai làm nghiên cứu khoa học lại quá để tâm đến một cái danh hão...”
“Vậy mục tiêu phấn đấu của anh rốt cuộc là gì?”
Dương Lam Hàng trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Làm tất cả những việc mà anh có thể làm, bao gồm cả việc làm cho em hạnh phúc...”
Ngay đến những lời ngọt ngào cũng có thể nói ở một trình độ cao như thế, Lăng Lăng quả thực phục anh sát đất. Cô ngoảnh mặt, cười trộm một tiếng, nói: “Mới một năm không gặp, tài kể chuyện cười của anh càng lúc càng tiến bộ rồi đấy!”
“Em quá khen!” Dương Lam Hàng nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, thấp giọng hỏi: “Buổi thí nghiệm của em tối nay có thể hủy được không?”
“...” Dù cô có ngốc hơn nữa cũng hiểu được ý anh.
Lăng Lăng trước giờ chưa từng nghĩ rằng trình độ ngữ văn của mình lại kém đến vậy, suy nghĩ mãi mà không tìm được từ ngữ nào thích hợp để diễn tả, trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói: “Thầy Dương, ngày mai em còn phải đi tham gia một buổi báo cáo học thuật, chúng ta bị mất mặt ở trường thì thôi đành vậy, nhưng anh đừng để chúng ta phải mất mặt ở Nhật Bản này có được không?”
“Chỉ cần em đừng đi nghe, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Em chẳng...”
Còn chưa nói chưa hết câu, Lăng Lăng đã thấy Giáo sư Ikeda quay lại, khuôn mặt lập tức tỏ ra dè dặt và nghiêm túc, tiếp tục nghe Dương Lam Hàng và ông thảo luận về chủ đề ban nãy.
Kết thúc cuộc thảo luận, Giáo sư Ikeda lại hỏi Dương Lam Hàng: “Không biết việc sinh hoạt của cậu ở Nhật Bản có vấn đề gì không, nếu có vấn đề gì, xin cứ nói ra!”
Dương Lam Hàng không hề tỏ ra khách sáo, nói ngay: “Cảnh đêm ở Osaka rất đẹp, tôi muốn tối nay Bạch Lăng Lăng đưa tôi ra ngoài tham quan một chút.”
“Tất nhiên là được rồi.” Nói xong, Giáo sư Ikeda nhìn qua phía Lăng Lăng.
Lăng Lăng khẽ gật đầu, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Trước mặt hai vị giáo sư này, cô căn bản không có quyền phát biểu ý kiến.
“Cậu muốn đến những nơi nào, tôi có thể bảo Bạch Lăng Lăng dẫn cậu đi.”
“Nghe nói phong cảnh trên núi Phú Sĩ rất đẹp, còn cả bãi biển ở Okinawa nữa...”
Lăng Lăng thầm hoài nghi Dương Lam Hàng chưa từng xem bản đồ nước Nhật, hai nơi này cách nhau đâu có gần! Giáo sư Ikeda đồng ý ngay, không chút do dự, còn quay đầu sang tỏ lòng biết ơn sâu sắc trước sự vất vả của Lăng Lăng. Đến bây giờ, Lăng Lăng mới biết, thì ra việc hẹn hò còn có thể thảo luận với cấp trên của đối phương. Vấn đề nhân quyền hoàn toàn có thể vứt qua một bên, không xét tới, bởi vì trên thế giới này vốn làm gì có nhân quyền.
Lăng Lăng không chỉ một lần cùng bạn bè đến Kobe, một thành phố cảng hiện đại, sầm uất, nhưng chưa bao giờ cô nhận ra thành phố du lịch nổi tiếng này lại đẹp đến vậy.
Sáng sớm, Dương Lam Hàng dắt tay Lăng Lăng tản bộ trên bến cảng Kobe, hai người nói cười vui vẻ giữa một vùng biển trời xanh biếc... Giữa trưa, họ đến những khu phố xá, nếm mấy món ăn vặt tuyệt ngon ở khu phố Tàu, nếm cả tình yêu mà họ dành cho nhau, mùi vị còn tuyệt hơn bất cứ món ăn nào khác... Buổi chiều, họ tới suối nước nóng Arima, đắm mình trong biển ái tình, một nơi còn nóng bỏng gấp ngàn lần suối nước nóng... Chiều tối, họ đứng trên núi Rokko, cảnh đêm ở vịnh Kobe được cho là có giá “mười triệu đô la” đều lọt vào trong tầm mắt...
Lúc này, một chiếc du thuyền xa hoa đến độ bên trên có đủ cả thư viện, sân golf mini, suối nước nóng, quán bar, nhà hát lớn, thậm chí là cả một giáo đường có thể tổ chức hôn lễ đang chậm rãi rời khỏi bến cảng. Lăng Lăng đứng trên boong tàu, nhìn về phương xa bằng ánh mắt chan chứa nỗi chờ mong...
Cuộc đời tựa như một chiếc thuyền lênh đênh trên biển cả, trôi nổi phiêu dạt giữa điểm khởi đầu và điểm kết thúc. Bạn không thể làm chủ được hướng đi của vận mệnh, nhưng bạn lại có thể cùng người ấy thưởng thức những phong cảnh nơi con thuyền đi qua, biển cả vô bờ sẽ nhờ có người đó mà trở nên thú vị...
Hoa anh đào đã rụng hết, đó là báo hiệu cho sự kết thúc. Nhưng chỉ trong một đêm, trên những cành anh đào lại nhú ra vô số chiếc lá non xanh mơn mởn. Đó là màu xanh tràn đầy sức sống, một lần nữa khiến người ta nhìn thấy một cuộc sống mới vĩnh hằng, bất diệt.
Một tình yêu thê lương mà đẹp đẽ đã trải qua quá trình từ thăng hoa đến tàn lụi, giờ đây đã lại nở rộ với một cuộc sống mới rồi.