Công ty hoành tráng bỏ tiền ra bao cả nhà hàng mời mọi người đi ăn. Lúc vào nhà hàng, khi Tống Tử Ngôn tùy ý chọn lấy một cái bàn ngồi xuống, những người khác mới dám lục tục ngồi theo. Ngồi cùng bàn với hắn toàn là giám đốc lên phát biểu lúc nãy, bàn vẫn còn chỗ mà chả ma nào dám mon men tới đó ngồi. Nhưng cho dù là nhân viên mới hay cũ, tuy hai bên đều nhường chỗ ngồi cho nhau, nhưng thực ra ai cũng muốn được ngồi gần với trung tâm quyền lực một chút. Những người liên quan ngồi quây quanh hành tinh Tống Tử Ngôn thành hệ mặt trời.
Tôi vô cùng đồng cảm với những người đó, cái tên khốn Tống Tử Ngôn này, bình thường đã làm người ta nghẹn họng, tới lúc ăn vẫn làm người ta nghẹn chết đi được.
Trân trọng sinh mạng, tránh xa yêu nghiệt.
Tôi ngồi vào bàn cách bàn của Tống Tử Ngôn xa nhất, có lẽ vì cách xa quá mà bàn cũng chỉ có ba người ngồi. Trừ tôi ra thì còn một nam một nữ nữa, nam nhìn qua chắc hơn hai mươi, nhỏ hơn tôi một chút, tóc nhuộm vàng, mặc quần jean rộng thùng thình, lọt thỏm giữa cả phòng toàn Âu phục giầy da, trông rất lạc lõng. Nữ độ ba mươi, mặc đồ công sở, kính gọng kim loại, xem ra chức vụ cũng bình thường.
Bàn rất lớn, chúng tôi ngồi cách xa nhau, im lặng chờ thức ăn bưng lên.
Bởi khách cũng chỉ có đám người công ty tôi nên thức ăn cũng được mang lên nhanh chóng. Phục vụ tươi cười nhẹ nhàng đặt đĩa thức ăn lên trên bàn, rồi mới từ từ mang món canh tới…
Vốn dĩ cái bàn tôi đang ngồi đây có một chân bị nghiêng, chỉ cần đè nặng lên một chút là rung rung, lắc lắc. Phục vụ nhìn chúng tôi, cười hối lỗi: “Xin lỗi, bàn này không được chắc chắn lắm, hay là mọi người đổi sang bàn khác đi”.
Người tóc vàng coi bộ hơi sốt ruột, nói: “Tìm thứ gì chèn vào chân bàn là được rồi”.
Phục vụ đáp: “Vâng, vậy xin quý khách đợi một lát”.
Đương muốn đi tìm thì bà chị nhìn bình thường kia đã mở miệng nói: “Không cần tìm đâu, tôi có đây rồi”.
Sau đó lấy một miếng băng vệ sinh từ trong túi ra, đưa cho phục vụ…
Trong giây lát, tôi đần ra, phục vụ cũng sững sờ.
Thấy không ai có phản ứng gì, chị ta hỏi lại: “Sao? Có phải không đủ không?”. Rồi lại đưa tay vào túi xách, định lấy thêm.
Phục vụ đỏ bừng cả mặt, vội nói: “Đủ rồi, đủ rồi”.
Run run nhận lấy miếng băng, phục vụ vội vàng chèn lại chân bàn rồi quay người đi như lướt ra khỏi chỗ tôi.
Hai hàng nước mắt chảy thầm trong lòng, người ở công ty này rốt cuộc là người thế nào đây?
Đừng trông mặt mà bắt hình dong, người càng nhìn bình thường thì càng biến thái không à, người có vẻ ngoài nho nhã như Tống Tử Ngôn là điển hình, còn như bà chị nhìn qua rất bình thường đây lại là kinh điển. Nghĩ tới đây, tôi không nhịn quay sang cười cười với người có vẻ mặt rất kỳ quặc kia. Người bình thường, không dễ đâu.
Cậu ta nhìn tôi một cái, hỏi: “Cô là nhân viên mới?”.
Tôi gật đầu.
Lại hỏi tiếp: “Có bạn trai chưa?”.
Tôi lắc đầu.
Cậu ta nói luôn: “Thế đêm nay tới nhà tôi đi”.
“Phụt!”. Ngụm rượu trong miệng tôi phun hết ra ngoài.
Cậu ta nói: “Đừng nên vui quá, dù lúc ấy chúng ta xảy ra chuyện gì thì cũng không có nghĩa là tôi với cô có quan hệ lâu dài đâu”.
Tôi nhổ vào, con mắt nào của cậu thấy tôi vui vẻ hả? Tôi nhìn kỹ lại cậu ta, dù mặt trắng trắng ra chiều không khỏe mạnh lắm, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, mắt có quầng thâm, nhưng ánh mắt rất trong sáng.
Nói cách khác, cậu nhóc này không hề nói đùa, mà là nghiêm túc muốn mời tôi.
Bốn hàng nước mắt chảy thầm trong lòng, người ở công ty này rốt cuộc là người thế nào đây?
Đương nhiên là tôi cự tuyệt: “Không đi”.
Cậu ta liếc mắt nhìn tôi một cái: “Cô đừng có giở cái trò lạt mềm buộc chặt ra đây, tôi không kiên nhẫn nổi với phụ nữ đâu”.
Nhìn gương mặt như sắp chịu hết nổi của cậu nhóc kia, tự nhiên trong tôi dâng trào ý muốn được làm nghiên cứu khoa học. Chỉ hận không thể bổ đầu cậu ta ra coi có khối u gì trong đấy mà dám tự tin quá đáng như thế. Cuối cùng lý trí cũng chiến thắng tình cảm, tôi bịa đại ra một lý do: “Tôi rất ghét người tóc vàng”.
Cậu nhóc cào cào tóc, nghi ngờ hỏi lại: “Thật à?”.
Tôi gật đầu cái rụp.
Cậu bĩu môi: “Thế quên đi”.
Tuy rất biến thái, nhưng được cái không dây dưa lằng nhằng, tôi thở phào nhẹ nhõm một cái. Lúc này ở hệ mặt trời bên kia, nhờ tác dụng của cồn mà bầu không khí từ câu nệ đã nhảy sang náo nhiệt. Tiếng tâng bốc của cánh đàn ông cùng âm thanh nũng nịu ngọt ngào của các chị thi nhau vang lên, tất cả cùng chung vì một mục tiêu, bắt Tống Tử Ngôn hát.
Chối, rồi lại nài nỉ, rồi lại chối, lằng nhằng tới gần nửa tiếng, tôi sung sướng hả hê nhìn Tống Tử Ngôn rơi vào biển cả chiến tranh nhân dân rộng lớn mênh mông, kẻ luôn chịu thất bại như tôi nhịn không được mà cười đắc ý, rất đắc ý. Đang cười thì thấy Tống Tử Ngôn lia mắt qua đây, tôi vội vàng thu lại nụ cười, bày ra bộ mặt kiên quyết ủng hộ hắn. Khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười nhạt, căn cứ vào hiểu biết của tôi, lúc hắn cười như thế thì tôi thường không sống thoải mái nổi.
Quả nhiên, ngay sau đó, hắn chậm rãi cất giọng: “Tần Khanh, cô qua đây”.
Tôi đi qua vô vàn ánh mắt ngạc nhiên lẫn hoài nghi của mọi người, một giọng nữ kỳ quái vang lên ngay bên tai: “Trí nhớ của tổng giám đốc thật tốt, tên nhân viên mới vào cũng nhớ được”.
Tống Tử Ngôn chỉ cười không nói, cũng không có ý định giải thích. Tôi hiểu rồi, hắn không thèm công khai mối quan hệ thầy trò vô cùng thuần khiết thiêng liêng giữa hai chúng tôi, mà lợi dụng tính hiếu kỳ của mọi người để lôi kéo sự chú ý hướng vào tôi.
May là so với một lá chắn thông thường, tôi còn biết mở miệng giải thích được: “Tổng giám đốc trước là thầy của tôi”.
Chuyện Tống Tử Ngôn trước kia làm giảng viên có người biết, cho nên đám người ồ lên một tràng dài.
Tống Tử Ngôn đưa mic cho tôi: “Vậy thì đây coi như cơ hội cô báo đáp công dạy dỗ của tôi, thay tôi hát một bài đi”.
Tôi cự nự: “Em hát không hay”.
Hắn nói: “Không sao, hát cái gì cũng được”.
Tôi tự xưng là tiểu master, mặc dù có hơi xấu hổ nhưng vẫn không hề luống cuống, nhận lấy mic ngay.
Tống Tử Ngôn chậm rãi nói: “Cô là sinh viên xuất sắc khoa tiếng Anh, thế thì hát tiếng Anh đi”.
Hắn cố ý, tuyệt đối là cố ý! Rõ ràng biết đến khẩu ngữ của tôi cũng chỉ tàm tạm mà còn bắt tôi hát. Vết thương đã liền miệng không đau, không ghi nhớ kinh nghiệm đau thương trong quá khứ, thả lỏng cảnh giác trước kẻ địch là lỗi của tôi. Tôi thật thà khai: “Tiếng Anh của em không tốt lắm”.
Hắn cười rất hiền lành: “Đừng nên khiêm tốn quá, môn chuyên ngành học không giỏi thì làm sao công ty tôi tuyển cô vào được”.
Tổng giám đốc đã lên tiếng, có ai dám không gật.
Tôi đảo mắt một vòng, ai cũng như gà con mổ thóc, chỉ có tên nhóc tóc vàng ngồi trong góc là khoanh tay nhìn tôi. Tôi thầm kêu khổ trong lòng, sớm biết thế đã theo nó về nhà quách cho rồi, chắc nó mời mình đến nhà chỉ để tâm sự chuyện đời người, chuyện lý tưởng, chuyện Obama thôi, có sao cũng không tới mức phải rơi vào tình cảnh này.
Nhưng nếu đã bị đưa lên Lương Sơn thì tôi cũng đành phải giở chiêu chó cùng dứt giậu thôi, tôi hỏi: “Tổng giám đốc, em được tự chọn bài chứ ạ?”.
Hắn nheo mắt nhìn tôi như Tôn Ngộ Không làm sao thoát nổi Ngũ Chỉ Sơn, vô cùng khoan dung độ lượng: “Tùy cô”.
Hắn đúng là đã quá coi thường tôi rồi, không ngờ rằng trên thế giới này còn một bài hát tiếng Anh mà nhắm mắt tôi cũng có thể hát được.
Tôi quay đầu nói với phục vụ: “Bật cho tôi bài Happy Birthday!”.
Nhạc chúc mừng sinh nhật trong nhà hàng dùng khi khách có sinh nhật, giai điệu cứ lặp đi lặp lại. Tôi đứng giữa một đám người đang há hốc miệng mồm ra hát đủ năm lần. Nhạc dừng, tôi buông mic, nhìn sắc mặt mọi người đang đờ ra, tự cảm thấy mình thật bi tráng biết bao nhiêu.
“Bốp bốp bốp!”. Tiếng vỗ tay của Tống Tử Ngôn vang lên đầu tiên.
“Bốp bốp bốp!”. Tiếp theo là tiếng vỗ tay của tên nhóc tóc vàng.
Boss lớn đã hạ lời khen, mọi người đều vỗ tay theo, bầu không khí lại náo nhiệt như lúc đầu.
Một ông hói đầu bụng phệ giơ ngón tay cái lên với Tống Tử Ngôn, nói dối không chớp mắt: “Không hổ là sinh viên của tổng giám đốc, tới hát cũng xuất sắc như thế!”.
Tôi xém chút nữa là té xuống đất, đây là sỉ nhục kiêm nịnh nọt nhân viên, nhưng có thể van ông khen cái gì nó thực tế hơn được không, bài này trẻ con năm tuổi nó cũng có thể hát được đó. Mà xét lại, cho dù hôm nay tôi có hát bài khác, thế thì liên quan gì tới chuyện thầy giáo hả.
Không ngờ Tống Tử Ngôn còn nghiêm túc gật đầu: “Người của tôi mà, đương nhiên là không tồi”.
Một câu làm cả nhà hàng kinh ngạc, nam nghe xong toàn thân chấn động, nữ nghe xong mặt liền biến sắc. Sau đó đồng loạt lia mắt qua nhìn, tôi nhất thời trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Nhìn ánh sáng tinh quái lóe lên rồi biến mất trong mắt Tống Tử Ngôn, tôi chỉ biết, rốt cuộc hôm nay mình cũng phải mang cái thân này làm lá chắn rồi…
Không nằm ngoài dự tính, kế đó tôi bị điệu tới ngồi cạnh Tống Tử Ngôn, được hưởng một con tôm to bự chảng do chính tay hắn gắp cho và ánh mắt tự cho là trong sáng của bàn dân thiên hạ.
Năng lực tổng hợp càng trong tình huống này càng thử thách được cá nhân vượt khó đi lên. Vốn dĩ tới công ty Tống Tử Ngôn làm việc là muốn được hưởng bóng quan lớn, nhưng coi tình hình hôm nay, hắn không hại tôi là đã cảm tạ trời đất lắm rồi chứ đừng nói chuyện được nhờ bóng nhờ gió gì nữa. Nhưng nhìn xem giờ tôi ngồi ở đâu? Trung tâm quyền lực của công ty! Vơ đại một người ngồi ở đây cũng có thể trở thành bóng cây đại thụ cho tôi nương nhờ rồi. Trời cho cơ hội tốt, phải biết chớp ngay mới được.
Tôi cười tủm tỉm nhìn bà chị giám đốc bộ phận đang ngồi đoan trang nghiêm túc ở bàn bên, giở cái giọng nịnh nọt khoa trương ra: “Thực ra em cứ muốn hỏi chị mãi, chị dùng cái gì để dưỡng da thế, sao da đẹp như vậy?”.
Chị ta khiêm tốn đáp: “Ngày nào đi làm cũng rất bận, sao có thời gian chăm sóc được?”.
Nhưng nhìn khóe miệng bất giác nhếch lên của bà chị kia, tôi biết cái chiêu nịnh hót này của mình vô cùng hữu dụng. Phụ nữ mà, ai mà chẳng thích nghe người khác khen mình đẹp, tuy biết tỏng đối phương khen thế được mấy phần thật. Ví dụ như tôi, nếu giờ có người bảo tôi còn đẹp hơn cả Trương Bá Chi, ngoài miệng thì sẽ nói “anh đừng có giỡn”, nhưng miệng thì đảm bảo sẽ ngoác tới tận mang tai.
Tôi còn lôi cả di động ra làm bộ ghi lại để tăng thêm hiệu quả chân thật: “Thì chị cứ nói mấy sản phẩm hay dùng là được rồi, em dùng mà da tốt được phân nửa như chị là đủ lắm rồi”.
Chị ta bẽn lẽn nói ra tên mấy sản phẩm, rồi rụt rè hỏi lại: “Da của tôi nhìn đẹp sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe người ta nói thế đó”.
Tôi liếc nhìn làn da sạm và mấy nếp nhăn mờ chỗ khóe mắt của chị ta, tự dối lòng mà khen lấy khen để: “Đúng vậy, nhìn rất trẻ trung đó chị, nhìn sao cũng không giống người đã hơn ba mươi tuổi”.
“Phụt!”. Lần này là Tống Tử Ngôn phụt ra.
Còn bà chị giám đốc kia mặt từ đỏ chuyển thành xanh, rồi lại từ xanh chuyển sang trắng, đôi đũa trong tay phát ra tiếng kèn kẹt. Tôi nhòm ánh mắt của chị ta đằng đằng sát khí, cứ như muốn xé xác tôi ra ăn tươi nuốt sống vậy.
Nhìn Tống Tử Ngôn đang nín cười lộ liễu, còn những người khác thần sắc vô cùng kỳ quái, tôi bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí yên tĩnh này rất lạ.
Yên lặng một hồi lâu, bà chị đó mới mở miệng: “Cô Tần, ngày ba mươi tháng sau mới là sinh nhật của tôi”.
“Vậy chúc mừng sinh nhật chị trước vậy”.
Chị ta nói lạnh tanh: “Là sinh nhật thứ hai mươi bảy tuổi của tôi”.
Năm giây sau, tôi ngượng ngùng cúi đầu uống nước, uống, rồi lại uống liên tục, ngay cả ngước mắt lên cũng không dám.
Nhấp nhổm như ngồi trên ổ kiến lửa cỡ hơn tiếng gì đó, cuối cùng tiệc cũng tàn, tôi vội vàng chạy ra khỏi cái chỗ quái quỷ này, vừa tới cửa đã có người kêu lại.
Là một ông chú trông cử chỉ rất có phong độ, là người trước khi nhận việc ở công ty ai cũng phải gặp qua để báo danh, giám đốc Điền của bộ phận nhân sự.
May là không phải Tống Tử Ngôn, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Giám đốc Điền đi tới, thái độ rõ ràng là cấp trên gần gũi quan tâm tới cấp dưới: “Tôi nhớ trường cô ở vùng ngoại thành, đã trễ thế này rồi, con gái con đứa như cô về một mình không hay lắm - để tôi lấy xe công ty đưa cô về”.
Khắp chốn nhân gian có chân tình, tôi rưng rưng nước mắt, tâm trạng cả một buổi tối như ngồi trong tủ lạnh giờ mới cảm nhận được chút khí xuân ấm áp.
Đương lúc vui sướng ngập tràn thì nghe tiếng giám đốc Điền la lên: “Tổng giám đốc!”.
Tóc gáy tôi dựng hết cả lên, cả người cứng còng, quay đầu lại.
Tống Tử Ngôn nghiêng người dựa vào cạnh xe, nhìn tôi, nụ cười như có như không.
Hóa ra tôi bị giám đốc Điền coi như tình nhân mà đưa về, tôi ngửa mặt lên trời thở dài, lệ rơi đầm đìa, xã hội này đúng là quá xấu xa rồi.
Đầm đìa hết, thở dài xong, tôi lại trưng ra bộ mặt thân thiện đáng yêu dối trá quay sang gọi ngọt ngào: “Tổng giám đốc”.
Hắn ừ một tiếng, ngồi vào trong xe, từ cửa kính đã được hạ xuống một nửa nói vọng ra: “Lên xe”.
Bây giờ tôi mới chú ý tới chiếc xe, cái này thực sự là quá tuyệt vời. Nếu nói chiếc xe lần trước hắn mượn được là phong cách, thì cái lần này phải nói là quá “tanh tưởi”. Ngồi trong xe ngắm thật kỹ nội thất bên trong, tôi run run đưa hai tay sờ bên này một tí, đụng bên kia một tẹo, sau đó bất giác nuốt nước bọt ực một cái.
Tống Tử Ngôn khởi động, vừa quay xe, vừa hỏi: “Xe này đẹp không?”.
Tôi gật đầu: “Quá đẹp”. Đẹp tới mức khiến hạng bình dân chân đất mắt toét như chúng tôi chỉ hận không thể cào cho cái xe hai phát…
Hắn lại hỏi: “Rất thích?”.
“Thích thì thích”. Tôi nói cam chịu: “Nhưng có đem bán em đi chắc cũng không mua nổi”.
“Cái này thì không chắc”. Hắn thản nhiên liếc nhìn tôi: “Còn phải xem là bán cho ai nữa”.
Tôi sững người ra mãi mới hiểu được, đây cũng là một loại khẳng định giá trị con người của tôi! - Tần Khanh tôi cũng có thể bán đi được! Lần đầu tiên trong suốt hai mươi hai năm, có người chịu nghiêm túc thừa nhận giá trị bản thân tôi, ấn tượng với Tống Tử Ngôn nhất thời tốt lên rất nhiều. Mà con người tôi nếu đã có ấn tượng tốt với người khác rồi thì bầu không khí cũng đỡ gượng gạo hẳn đi.
Tôi hỏi: “Tổng giám đốc, xe này không phải lại là đồ mượn đó chứ?”. Vấn đề này tương đối an toàn, có lẽ không ai rửng mỡ tới mức đem cái xe này cho người khác mượn, nếu thật có người như thế - tôi sẽ ghi lại tên, chọn hôm nào đấy bịt mặt tới cướp.
Hắn gật đầu: “Ừ, mới mượn hôm qua, tôi không mua mấy loại xe giống thế này”.
Trên cửa kính ô tô hiện lên gương mặt uất nghẹn của tôi, tổng giám đốc của tôi ơi, rốt cuộc ngài làm ăn thế nào mà có mỗi cái xe cũng không mua được, suốt ngày chạy đi mượn cơ chứ.
Đối xử với đàn ông không thể để lộ ra sự đồng tình của mình, tôi ngầm an ủi hắn: “Thực ra ngồi cái xe này lâu cũng không có gì hay, cảm giác cũng na ná như ngồi taxi loại nhỏ ấy”.
Hắn hồ nghi liếc qua nhìn tôi: “Thật à?”.
Tôi tích cực củng cố thêm lòng tin cho hắn: “Đương nhiên là thật rồi, thực ra chiếc xe này cũng như đàn ông, kệ bề ngoài có ra sao, cứ cởi quần áo ra tắt đèn đi một cái thì ai chả như ai?”.
Tống Tử Ngôn nghe lời khuyên chân thành của tôi, mặt đen mất phân nửa.
Giao tiếp giữa hai chúng tôi lần thứ hai gặp phải trở ngại.
Tôi nghĩ kỹ lại một lần nữa, tuy lời mình nói là sự thực, nhưng hình như hơi xúc phạm tới sĩ diện đàn ông của hắn thì phải. Xem ra Tống Kim Quy này không chỉ là kẻ chỉ biết tới tư lợi, là cầm thú trong ngoài bất nhất, mà còn là đồ lừa đảo. Nể mặt hắn là sếp của sếp của sếp, tôi cố chêm thêm câu nữa: “Thực ra em nói không chính xác, đàn ông bề ngoài đẹp cũng rất hữu dụng”.
Phân nửa mặt còn lại của hắn đen nốt.
Cắt dây đàn, ôi cắt dây đàn, làm sao mà không thể hiểu nhau chứ(5). Hầu hạ khó thế này, thật tình là tôi không thể nào đỡ được nữa, đành phải ngồi im re ngoan ngoãn, chuyên tâm nhìn đường xá dần trở nên vắng vẻ. Trường tôi nằm ở khu ngoại ô, trước đây mỗi lần từ thành phố về là phải đi qua một vùng đất hoang, lần nào đi qua cũng cảm thấy giống như đang quay về nhà tù, nhưng tự nhiên giờ nhìn nó lại thấy thân thiết lạ lùng, tôi thà chịu cảnh đi bộ giữa vùng đồng không mông quạnh này còn hơn ngồi trong chiếc xe đắt tiền cùng với gương mặt như Trương Phi kia, nhìn cũng thuận mắt đó, chỉ tiếc là không thưởng thức nổi.
(5) Câu này nhắc đến tích Bá Nha Tử Kỳ tri âm tri kỷ. Sau khi Tử Kỳ mất đi, Bá Nha cắt đứt dây đàn vì không còn ai hiểu mình. Ở đây Tần Khanh than thở nói chuyện với Tống Tử Ngôn không sao hiểu được nhau (BTV).
Tiếc rằng chuyện không như người ta vẫn mong, tôi cau mày, cau mày, rồi lại cau mày, nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại thêm chút nữa, rốt cục không nhịn nữa đành phải lên tiếng: “Tổng giám đốc, có thể dừng lại ở nhà nào đó được không?”.
Giọng hắn trầm xuống như mưa đá: “Làm gì?”.
Tôi đau khổ: “Em muốn đi vệ sinh”.
Lúc nãy ngồi trong nhà hàng lỡ lời hơi nhiều nên tôi chỉ có thể cúi đầu uống nước, kết quả là uống vào bụng cả đống nước.
Hắn im lặng, nhưng tốc độ xe tăng lên.
Sự thật chứng minh rằng trường tôi nằm ở nơi rất hẻo lánh, xe chạy như bay một hồi mà không tìm lấy nổi một căn nhà. Tôi đồ rằng cứ chạy kiểu này thêm một hồi nữa chắc nước tràn ra mất thôi, thế nên càng không ngừng hối: “Có thể chạy nhanh thêm một chút nữa không?”.
Xe phanh két lại, tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, chỗ này là vùng đất trống mà, quay lại nhìn hắn nghi ngờ.
Tống Tử Ngôn mấp máy môi: “Xuống xe”.
Mẹ ôi, không lẽ hắn sợ tôi tè ngay trên cái xe mượn này, muốn ném tôi lại chỗ hoang vu hẻo lánh sao?
Trước vẻ tức giận của tôi, hắn tắt máy, mở cửa xe rồi nói với tôi: “Hết cách rồi, chỗ này có gầm cầu, tôi đứng ở trên canh giúp cô, cô…”. Hắn ngập ngừng không nói tiếp nữa.
Vốn dĩ khó có thể thấy được bộ dạng này của hắn, tôi nên ngầm nhảy múa hát ca mới đúng, nhưng người mất mặt nhất hết lần này tới lần khác lại là tôi. Cơ mà giờ tôi chả thèm để ý coi có mất mặt thêm nữa hay không, lập tức lao ra khỏi xe.
Giờ đang là mùa khô, lòng sông đã cạn hết nước, khô nứt, muốn có tí nước làm ướt chân cầu cũng không có. Sắc trời rất tối, dưới gầm cầu còn tối hơn, căn bản là không ai nhìn thấy gì được. Tôi lặng lẽ thở dài một hơi, nhưng thuận thế mở van xả nước. Hoàng hôn yên tĩnh ngày cuối xuân, dường như có tiếng côn trùng vang lên quanh đây, trên cánh đồng hoang vu trống trải tối tăm vùng ngoại ô, có những sinh mệnh mới chờ được nẩy mầm đội đất chui lên, xa xa vọng lại tiếng tàu hỏa đi trên đường ray, còn có tiếng nước chảy của một con sông nhỏ gần đây.
Không cần phải nói cũng biết, tôi đang ở đầu nguồn.
Âm thanh dưới gầm cầu vang vọng nghe rất rõ ràng, có lẽ đứng phía trên kia còn nghe rõ hơn.
Mặt tôi nóng bừng lên, hôm nay đúng là mất mặt quá đi! (Giờ cô biết cái gì gọi là mất mặt à, thế lúc nãy hát chúc mừng sinh nhật thì sao?)(6)
(6) Những đoạn trong ngoặc đơn chính là lời cảm thán của tác giả King Kong Barbie (BTV).
Ra khỏi gầm cầu, tôi cúi đầu nhìn đường, rồi len lén liếc mắt nhìn Tống Tử Ngôn, cảm giác mặt hắn cũng hơi hơi ửng đỏ. Hóa ra ai cũng ngượng cả thôi, thế này coi như huề cũng được.
Ôm ý nghĩ hai người cùng chung hoạn nạn, tôi lên xe trở về cũng cảm thấy ấn tượng về hắn tốt hơn trước rất nhiều. Từ hình tượng một tên bề ngoài nhã nhặn bên trong hiểm ác đáng sợ mặt người dạ thú, trở thành một người khẩu xà tâm phật nội tâm ưa thẹn thùng. Bởi vậy tôi quyết tâm mở miệng vàng, phá vỡ bầu không khí đang đóng băng: “Tổng giám đốc, sau này em được phụ trách làm việc gì ở công ty vậy?”.
Hắn đáp: “Cái này còn chưa quyết định, phải coi sắp xếp của công ty đã”.
Tôi nịnh nọt: “Vậy công ty sắp xếp cho em, công ty không phải là của sếp sao, dựa vào những hiểu biết của sếp về em, chắc chắn sẽ tận dụng hết khả năng”.
Hắn trầm ngâm một hồi rồi nói: “Phải tận dụng hết khả năng của cô, thực sự tôi thấy cũng hơi khó nghĩ”.
Đây là châm chọc hay là khen tặng đấy, tôi mặc định là vế sau vậy.
Hắn liếc mắt qua nhìn tôi: “Mà cô thử nói coi cô am hiểu cái gì?”.
Tôi nghĩ một hồi lâu rồi đáp: “Em chạm tới nhiều lĩnh vực lắm, nhất thời không nghĩ ra sở trường nhất là món nào. Nhưng mà em cũng như bạch kim, đặt đâu là sáng đó, thôi thì cứ theo sắp xếp của công ty vậy”.
Hắn ném cho tôi cái nhìn khinh bỉ: “Đến lúc đó ngàn vạn lần đừng có nói cô là sinh viên của tôi”.
Nói tới sinh viên, tự nhiên tôi nhớ ra Tiêu Tuyết, vội vàng nói: “Thầy, trong ký túc xá nữ bọn em có một bạn đặc biệt sùng bái thầy, cũng muốn tới công ty thầy cống hiến”.
Hắn hừ mũi: “Là cái cô sinh viên lần trước gọi điện hả?”.
Hắn đã biết thì càng dễ nói hơn rồi, tôi gật đầu: “Đúng đúng, là nó đấy, tuy điều kiện của nó có kém em một chút, nhưng so với những người khác thì khá hơn nhiều, nếu sếp bỏ qua người như thế thì đúng là tổn thất lớn đó”.
“So với cô còn kém một chút?” Hắn lặp lại một lần nữa rồi kiên quyết đáp: “Không được!”.
Để thuận hơn, tôi không tiếc công hạ thấp mình: “Kém em là nó tự nói thôi, thực ra em thấy hai đứa cũng ngang ngang nhau mà”.
Hắn lại càng kiên quyết hơn: “Vậy lại càng không được!”.
Người này sao mà trước sau cứ đánh nhau chan chát vậy, nói kém tôi bảo không được, nói ngang ngang tôi cũng vẫn từ chối. Tôi bực mình: “Tại sao chứ?”.
Hắn nhìn tôi, chậm rãi nói: “Vì sắp xếp cho mình cô thôi cũng đã đủ khiến tôi đau đầu lắm rồi”.
“Thế thêm người nữa thì thầy đừng để ý, không phải đều là học trò của thầy sao?”.
Hắn liếc nhìn tôi bằng ánh mắt quái gở, chầm chậm nói: “Công ty tôi không phải chỗ thu nhận mấy thứ vứt đi”.