Nỗi oan khuất của Đản Đản
Một lần nữa nhặt đống sách giáo khoa cũ đã một năm không động tới lên, tôi cảm thấy đó là một động tác khó khăn. Đặc biệt Chu Dật còn đang nghiêm túc giảng bài trên bục, nhưng nghĩ như thế nào cũng mất tự nhiên.
Tôi hỏi Lăng Linh đang ngồi bệnh cạnh, có phải tôi điên rồi không? Cô nàng giả v hiền lành vỗ nhẹ vai tôi, nói: “Bạn học à, cậu được thăng thiên rồi.”
Đúng vậy! Tôi cũng hiểu được mình đã lên trời dù mấy lời quỷ quái này nghe như rất khiếp, nhưng thưa với với các bạn: Bây giờ tôi đang tập trung tinh thần cao độ vào nghe Chu Dật giảng Ngữ Văn!
Lạy chúa xin hãy ban phúc cho con! (Oh god bless me)
Chu Dật nói chỉ cần tôi đem một nửa sức lực quậy phá anh ta để dồn sức vào học tập, cam đoan tôi có thể đuổi kịp. Tôi thấy mấy lời nói này nghe càng đáng sợ hơn, không biết là anh ta tự tin về chất lượng dạy học của mình hay đánh giá tôi cao quá mức?
Nói ngắn lại một câu, tôi ra vẻ cố học tập nghiêm túc đã làm choáng váng một nhóm giáo viên. Sau đó, tôi thấy họ cực kì vui mừng, khóc mếu máo chạy đến phòng Chu Dật khen ngợi anh ta có cách dạy hay.
Thúi lắm, mấy cô em yếu ớt! Uy hiếp học trò có được coi là cách dạy hay không?
Chu Dật còn nói, ngoài giờ học chính thức ra, anh ta còn muốn lén dạy thêm cho tôi nữa.
Miễn phí, bằng không cho dù tôi có thật sự đi học nhưng làm bài thi vẫn rất khó kh
Hừm! Tôi ghét cái người quỷ kế đa đoan này quá. Mặc dù tôi miễn cưỡng đồng ý nhưng địa điểm là do tôi lựa chọn: Đó là tại một nhà thủy tạ ở khu phố trung tâm. Nơi đây trước kia tôi vẫn thường đến chờ mẹ tan tầm, tuy rằng nó nhỏ bé vắng người qua lại, nhưng bà chủ nhà thủy tạ rất tốt.
Bên ngoài nơi này kẻ đến người đi tấp nập, đối diện nó chính là khu mua sắm sầm uất nhất thành phố A. Tầng thứ nhất ngay mặt đường là một cửa hàng kim cương nổi tiếng, trang hoàng lộng lẫy, tựa như tất cả những viên kim cương bên trong đều đua nhau phát sáng, ra vào đó chỉ có những kẻ giàu sang. Tôi đã vào nơi ấy vài lần khi mẹ còn là quản lý cửa hàng, cho nên mấy chị nhân viên bán hàng bên trong đều biết tôi.
Thế nhưng hôm nay chỉ còn lại cảnh còn người mất, từng đợt nhân viên cửa hàng đã thay đổi. Tôi cũng chẳng đặt chân đến nơi đó nữa, chỉ ngồi tại nhà thủy tạ này lẳng lặng dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi bỗng nhiên nhìn thấy Chu Dật hiên ngang đi ra khỏi tiệm kim cương. Tôi nghĩ mình nhìn lầm, dụi mắt lại lần nữa, quả thật không sai: Đó chính là bản sao thu nhỏ của Chu Dật.
Một giáo viên phổ thông bình thường cũng có thể ra vào cửa hàng kia sao? Tôi nhíu mày nghĩ.
Tuy nhiên mấy giây sau, suy nghĩ ấy đã tiêu tan, có khi người ta chỉ lượn vào dòm ngó cho no con mắt mà thôi.
Vừa nghiêng đầu, tôi lại thấy một gã trung niên cung kính tiễn Chu Dật ra ngoài. Lão béo ụ ấy tôi biết, ông ta là nhân viên duy nhất mà cửa hàng không thay đổi… Khi mẹ còn làm việc ở đó, gã ta là phó quản lý.
Bình thường mấy người như gã chỉ tiếp đãi khách quý.
Nhìn thấy ông phó quản lý đối đãi rất cung kính với Chu Dật, có vẻ như nói gì nghe đó, làm tôi chẳng biết phản ứng gì. Thầy Chu cũng được coi như là người giàu có ư?
Tôi cẩn thận nhớ lại chiếc xe, căn hộ anh ta dùng… tất cả rất xứng đáng với mức thu nhập của một giáo viên dạy trung học, chứ không giống với những thứ mà một cậu ấm nên dùng. Dĩ nhiên, trừ việc toàn thân anh ta tỏa ra một khí chất sang trọng, thì tôi không thể không thừa nhận. =_=
Trong đầu tôi lạnh run, khi xuất hiện hình ảnh người ta vây quanh Chu Dật kêu lên: “Thiếu gia, Chu thiếu, Chu công tử, Dật gia
Tôi đang chìm trong cảm giác ớn lạnh, thì Chu Dật đã băng qua đường, mở cửa nhà thủy tạ bước vào. Bên trong chỉ có tôi và một người khách, anh ta lập tức bước lại đây.
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, tưởng tượng tới cảnh anh ta bị một đám nữ vệ sĩ bao quanh…
Anh ta chỉ vào mặt tôi: “Đây là vẻ mặt gì?”
Tôi vội vàng xua tay: “Không, không có gì đâu ạ. Bỗng dưng thấy thầy đẹp trai quá.”
Môi anh ta nhếch lên, tâm trạng xem ra rất tốt. Miệng tôi cũng cong lên một cách tự kỉ.
Tôi không nhịn được tò mò, đợi anh ta ngồi xuống, liền hỏi ngay: “Thầy, thầy mua nhẫn cho bạn gái à?”
Anh ta sửng sốt nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vừa rồi em nhìn thấy thầy hả?”
Tôi vốn chỉ có ý định trêu ngẹo, không nghĩ tới anh ta lộ ra ý nghiêm túc, tôi gật nhẹ đầu: “Vâng, em thấy thầy đi với phó quản lý ‘Phong Dật kim cương’ đấy.”
Anh ta đưa mắt nhìn bảng hiệu ‘Phong Dật kim cương’ ở đằng đối diện, giọng không lạnh không nhạt, nói: “Em quen với viên quản lý?”
Bấy giờ tôi mới biết mình nói hớ, càng không muốn để người khác biết chuyện trong nhà. Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của anh ta, tôi đành thú thật: “Vâng ạ, trước kia mẹ em làm việc ở đó.”
Anh ta im lặng nhìn Phong Dật kim cương, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Viên quản lý là bạn tôi.”
Tôi gật đầu. Hóa ra là như vậy, còn tưởng đâu anh ta định che giấu thân phận cao quý nữa chứ.
“Ùm, thầy làm thầy giáo là được rồi.”
Anh ta bị câu nói bất ngờ của tôi làm nghẹn họng, sau đó cười nhẹ hỏi tôi: “Là ai ngay từ đầu nói thầy không xứng làm giáo viên nhỉ?”
“Giờ thay đổi suy nghĩ không được sao thầy?” Tôi hỏi lại.
Lúc học lớp mười tôi đã có năng khiếu đặc biệt tốt trong môn Ngữ Văn. Môn hóa hơi kém một chút, vốn hôm nay anh ta sẽ phụ đạo thêm Ngữ Văn cho tôi… Ai dè anh ta lại cầm theo mấy quyển sách khoa học tự nhiên.
Tôi giật bắn người, thì ra anh ta là một giáo viên toàn năng sao?
“Thầy ơi, hồi trước còn học phổ thông, thành tích của thầy tốt không?”
Tay anh ta nắm thành quyền chống cằm, miễn cưỡng nhớ lại, nói: “Không tốt, cũng nổi loạn giống y chang như em.”
“Này này, thầy không phát hiện ra bây giờ em đang cải tà quy chánh sao?”
Anh ta cười ha hả, đưa tay xoa đầu tôi như vuốt ve một con cún nhỏ, làm tôi bực bội: “Em có phải là cún con đâu, thầy đừng xoa đầu như thế.”
Anh ta phớt lờ, tiếp tục nói: “Thầy còn nghịch hơn em, nửa tháng trước khi thi vào đại học, buổi tối thầy trốn học đi uống rượu, đua xe với bạn bè.”
Wow, thì ra tuổi trẻ của Chu Dật cũng là thiếu niên lắm nhiệt huyết nha. Tôi bỗng cảm thấy thân thiết với anh ta, còn xém muốn kề vai sát cánh: “Hóa ra Chu Dật thầy còn có đoạn lịch sử huy hoàng như thế, em còn tưởng thầy chỉ là con mọt sách.”
“Nhưng con mọt sách không xảo quyệt giống thầy!”
Anh ta nghe xong sửng sốt, sau đó cười ha ha: “Em… gọi tôi là thầy Chu.”
Tôi khinh thường bĩu môi.
Vừa cùng anh ta tâm sự, vừa nghe anh ta giảng bài thật sự vui vẻ và thoải mái hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều. Sau mấy tiếng trôi qua, anh ta đề nghị nghỉ ngơi chốc lát, tôi ra quầy bar lấy hai ly nước, đưa cho anh ta một ly, nói: “Uống thử đi, bảo vật của tiệm này… là em mời thầy.”
Anh ta đưa tay nhận lấy, uống một ngụm, khẽ nhíu mày.
Tôi cười ha ha: “Thì ra thầy sợ chua.”
Sóng mắt anh ta chứa đầy ý cười: “Chu Đạm Đạm, chuyện em cảm thấy hạnh phúc nhất là gì?”
Sao bỗng dưng hỏi tôi như thế?
“Ồ, hạnh phúc nhất là ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, kiếm được nhiều tiền đếm tới rút gân tay.”
Anh ta cười thoải mái.
“Thầy cười gì thế?”
“Kiểu như em ấy, thầy thấy em sẽ biến thành người ngủ cho đến rút gân tay, mà kiếm tiền thì đếm tới tự nhiên tỉnh.”
Cái gì quái gì đây? Tôi liếc anh ta một cái, đúng là tên sát phong cảnh.
Hôm nay thời tiết khá tốt, mặt trời mấy ngày trước đã bị mây đen che kín, bây giờ ánh nắng rốt cuộc cũng lộ ra…
Nhà thủy tạ có vị trí thật đẹp, đón ánh sáng nhè nhẹ chiếu vào những mặt bàn làm bằng kính. Tôi uống một miếng nước, lén lút đưa mắt liếc Chu Dật đang nghiêm túc giảng bài bên cạnh.
Anh ta đeo kính mắt, mặc áo sơ mi trắng, trông như một sinh viên ưu tú trong trường đại học. Trên người phảng phất mùi thuốc lá, chiếc mũi thanh tú thẳng tắp, và khuôn mặt điển trai làm tôi ngất ngây.
Buổi chiều nay coi như không tệ với ánh nắng ấm áp, vị nước chua ngọt và với một người thầy giáo hại phong cảnh đáng yêu làm bạn bên mình.
Ngày hôm sau tôi đi học rất sớm. Được rồi, tôi thừa nhận là mình bị ép bức… Nguyên nhân tôi đến trường học sớm như vậy, chính là muốn có thể thừa dịp yên lặng điền đơn.
Tôi làm thế, đương nhiên không phải vì Chu Dật.
Ở trước mặt cha tôi rất vâng lời, nếu không thi vào đại học, cha nhất định sẽ thất vọng về tôi, mặc dù ông chưa nói ra điều đó. Tôi đã làm mẹ thất vọng rồi, tôi không thể làm cha thêm thất vọng nữa.
Một năm nay tôi coi như đã quậy phá quá đủ.
Viết mãi, cho đến khi Lục Hạo bí mật tiến đến gần bên tôi: “Nói cho cậu một bí mật nè.”
Nếu tôi là học sinh đứng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, thì Lục Hạo là tên áp chót. Vì mối quan hệ ‘chuột gạo’ với nhau, nên hắn rất biết thông cảm, và tình cảm của hai chúng tôi rất tốt.
“Bí mật gì?”
“Tan học chiều nay, lớp hai với lớp bảy kéo bè kéo cánh đánh nhau, nghe nói là vì con gái. Tôi biết bọn họ đánh nhau ở đâu, cậu muốn đi xem cùng không?”
Đánh nhau vì con gái? Hắc hắc, loại này không xem thật đáng tiếc, tôi vốn thích xem náo nhiệt.
“Tốt, buổi chiều đi cùng nhau.”
“Được thôi, không thành vấn đề.”