Mục lục
Truyện ngôn tình thầy trò
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4


Ngoài tiếng Anh và tiếng Hán ra, rất nhiều ngôn ngữ khác cũng có âm bật hơi. Trong bảng chữ cái tiếng Nga có âm [p] chính là âm bật hơi. Khi một người không phát âm được chữ [p], thì nó sẽ biến thành [л]. Và [л] khi phát âm thì sẽ giống âm bên “l” trong phiên âm tiếng Hán.


Trước đây, thầy Trần Đình đã dạy qua vài lần, nhưng tôi vẫn không hiểu, còn bọn Bạch Lâm thì vừa học đã hiểu ngay.


Thế là, âm [p] đã trở thành điểm yếu trong tiếng Nga của tôi, ai mà nhắc đến thì tôi sẽ nổi nóng ngay với người đó.


Hôm nay lên lớp, tôi và Bạch Lâm vừa khéo đến muộn hai phút.


Phòng học này chỉ có mỗi cái cửa, mỗi lần ra vào đều phải đi bên lề bục giảng, bước vào phòng học dưới ánh mắt đổ dồn của mọi người, vì vậy đến muộn là một việc vô cùng đau khổ.


Bạch Lâm ngượng ngùng hô lên: “Báo cáo!”, cắt ngang lời giảng của Mộ Thừa Hòa.


Mộ Thừa Hòa nhìn qua một cái, tôi co rúm người lại, trốn ra phía sau Bạch Lâm. Đại khái lão không chú ý đến tôi, chỉ gật đầu thân thiện nói: “Hai trò à, thật ra đến muộn cũng không phải việc xấu, chỉ là tôi sợ hai em đến muộn sẽ không có chỗ ngồi.”


Tức thì, tôi và Bạch Lâm nhìn xuống phòng học, phía dưới toàn đầu người nhấp nhô. Căn phòng vốn có thể chứa tám mươi sinh viên, giờ đột nhiên không còn một chỗ trống. Chính ngay lúc tôi và Bạch Lâm đang tiến thoái lưỡng nan thì một cánh tay cứu mạng đã hướng về phía chúng tôi vẫy vẫy.


“Tiểu Bạch, ở đây còn chỗ trống này!”


Bạch Lâm vội vàng kéo tôi chạy nhanh về phía đó.


“Sao cậu lại qua bên khoa mình học?” Bạch Lâm hỏi. Người vẫy tay ấy là bạn đồng hương của Bạch Lâm bên khoa Toán.


Đồng hương của Tiểu Bạch nói: “Mình cũng nằm trong số mộ danh mà đến.”


Tôi có chút khó hiểu: “Mộ danh?”


Đồng hương của Tiểu Bạch gật đầu, chỉ chỉ vào tốp nữ sinh đằng trước: “Bên này là khoa mình, bên kia là khoa Trung.”


Bạch Lâm tức tối: “Khoa Toán bên cậu đã nhiều con trai như vậy rồi, Học viện Ngoại ngữ bọn mình chỉ có vài mống đây thôi, vậy mà các cậu còn qua đây tranh giành, còn gì là đạo lý nữa đây!”


Đồng hương của Tiểu Bạch cười hì hì: “Tiểu Bạch, đừng nhỏ mọn vậy mà. Chúng mình có tài nguyên thì cùng hưởng mà.”


Tài nguyên cùng hưởng...!


Mộ Thừa Hòa đứng trên bục giảng nói thao thao bất tuyệt: “Trước đây có người nói với tôi tiếng Nga rất khó dạy vì sinh viên không hứng thú lắm. Bây giờ xem ra đúng là lo bò trắng răng rồi. Quan hệ Trung - Nga ngày một thân thiết, hiện giờ nước Nga đã trở thành người bạn cung cấp nguồn năng lượng lớn nhất của Trung Quốc...”


Đồng hương của Tiểu Bạch chống cằm trên bàn, ngắm Mộ Thừa Hòa ung dung, đĩnh đạc ở trên kia với ánh mắt mơ màng: “Ngay cả giọng nói cũng hay đến vậy.”


Không biết nếu Mộ Thừa Hòa biết nguyên nhân thật sự khiến cho tiếng Nga phục sinh chính là mình thì sẽ thế nào nhỉ?


“Thật là không biết thưởng thức.” Bộ mặt thế này có tặng, tôi cũng không thèm. Tôi cúi đầu ghi chép, không thèm để ý.


“Tiếp theo chúng ta sẽ ôn lại từ vựng của tiết học trước, tôi mời một bạn đứng lên đọc, có ai xung phong không?”


Lời của Mộ Thừa Hòa vừa dứt, sinh viên trong lớp ngay lập tức cúi gằm mặt xuống, đặc biệt là những sinh viên khoa khác trà trộn vào, động tác cúi đầu không chỉ nhanh chóng mà còn đồng đều ngay ngắn.


Mộ Thừa Hòa đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, chẳng có người nào xung phong trả lời. Ông thầy cũng không bao giờ mang danh sách lớp, nên thuận miệng hỏi: “Trước đây khi thầy Trần đứng lớp, chúng ta có lớp trưởng không?”


“Có.” Có người lí nhí đáp lại.


“Vậy thì lớp trưởng đọc đi.” Lão nói.


Lời vừa dứt, mọi người đều nhất loạt thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại ngẩng lên, ai si mê ngắm thầy thì tiếp tục ngắm, ai chép bài thì tiếp tục chép. Còn Bạch Lâm thì tặng cho tôi một nét mặt phức tạp.


“Lớp trưởng, gọi cậu kìa.” Bạch Lâm dùng khuỷu tay huých huých tôi. Tôi bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra, mình chính là cái đứa lớp trưởng môn tiếng Nga xui xẻo đó...


“Lớp trưởng đâu?” Mộ Thừa Hòa lại gọi.


Sau đó, những người quen biết cũng bắt đầu quay sang nhìn tôi, muốn giả vờ vắng mặt cũng không được rồi. Tôi gượng gạo đứng dậy. Mộ Thừa Hòa nhìn tôi, dường như không có biểu cảm gì lạ thường, chỉ gật đầu nói: “Đọc một lần từ vựng ở trang 34.” Chắc là lão đã quên tôi rồi.


Những từ phía trước còn đỡ, đọc đến từ “Россия”, tôi tự biết nhược điểm của mình nên định lướt nhanh, đầu lưỡi rung một cái rồi cho qua. Ngờ đâu nó đã không thoát khỏi pháp nhĩ của Mộ Thừa Hòa.


Lão nói: “Khoan đã, em đọc lại từ đó.”


Tôi chột dạ, đọc lại lần nữa.


Lão phát hiện ra tôi đọc không đúng, liền sửa: “Đọc theo tôi, Россия.”


Tôi lặp lại theo thầy một cách máy móc.


Lão nhìn nhìn tôi, như đã nhận ra điều gì đó: “Lớp trưởng, em không biết phát âm âm [p] đúng không?”


Tôi cắn môi, không trả lời.


Thầy nhìn những người khác rồi hỏi: “Lớp chúng ta còn ai không biết không?”


Mọi người ngồi trong lớp không biết thầy định làm gì, nên không ai dám lên tiếng, lớp học chợt im phăng phắc.


“Không có ư?” Lão tiếp tục truy hỏi. “Đều biết rồi ư?”


Tiếp tục yên lặng.


“Sau giờ học, lớp trưởng đến văn phòng của tôi, tôi dạy riêng cho em.”


Lão vừa nói ra câu này, tôi ngạc nhiên vô cùng, sau đó hầm hầm tức giận. Trần Đình bảo tôi làm lớp trưởng là lỗi của tôi sao? Trời sinh tôi không biết phát âm bật hơi cũng là lỗi của tôi sao? Ông thầy này đã nhục mạ tôi trong giờ học, sau giờ học còn muốn tra tấn tôi ư? Nghĩ đến đây, lòng thù hận trong tôi bốc lên ngùn ngụt. Vậy mà khi ngồi xuống, tôi lại phát hiện ra tất cả đám nữ sinh trong lớp đều oán than tiếc nuối, ai ai cũng trưng vẻ mặt hối hận không kịp.


Đồng hương của Tiểu Bạch nắm chặt tay tôi, giọng nói chất chứa yêu hận: “Cậu này, cậu thật là hạnh phúc. Khi về nhớ kể cho bọn tôi nghe nhé, xem mùi vị đó thế nào.”


Cảm giác lúc này giống như không phải tôi đi học thêm, mà là đi hiến thân vậy.


5


Mộ Thừa Hòa không có phòng làm việc trong Học viện Ngoại ngữ, nên tạm thời chiếm dụng chiếc bàn cũ của Trần Đình. Học xong hai tiết buổi tối, lúc tan lớp đã là chín giờ, giờ này vốn chẳng còn giảng viên nào ở lại trường. Tôi cố tình chầm chậm lê bước để kéo dài thêm thời gian, nên lúc đến tìm lão ta thì đã hơn chín giờ, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Mộ Thừa Hòa, lúc này ngay cả ngoài hành lang cũng vắng người qua lại.


Mộ Thừa Hòa đang ngồi trước bàn làm việc xem bảng danh sách, thấy tôi vào, lão ta ra hiệu bảo tôi kéo ghế đến ngồi, đặt đồ đang cầm trên tay xuống, hai tay đan vào nhau chống cằm, nói những điều mà dường như đang suy nghĩ: “Tôi chưa từng dạy học cho sinh viên hệ chính quy, càng không có kinh nghiệm dạy ngoại ngữ. Tôi biết chuyên ngành tiếng Nga của trường chúng ta đều học trong phòng học nhỏ, một lớp không quá hai mươi người, nhưng xếp lớp cho môn Ngoại ngữ 2 như thế này thật khó. Nếu như cách dạy của tôi có vấn đề, là lớp trưởng, em có thể đề xuất ý kiến với tôi.”


Đột nhiên thấy lão khiêm tốn như vậy, tôi lại cảm thấy lúng túng: “Không, không. Rất tốt ạ!”


“Vậy tại sao lại không biết phát âm âm [p]?”


“Trời sinh thế, có gì nghiêm trọng lắm đâu, đến Lenin cũng không biết cơ mà.” Tôi nhớ đến lời an ủi của Bạch Lâm, liền lấy ra làm ví dụ.


“Em có thể so sánh với Lenin ư?”


“Không thể...”


“Thêm vào phía trước một âm bật [T] hoặc [д], thử lại xem nào.”


Tôi phát âm “ tờ”, “rờ” nửa ngày trời, vẫn không bật ra được.


Lão đứng dậy, chẳng vui vẻ gì đưa tay vẫy vẫy tôi: “Qua đây.”


Tôi có chút bối rối, không dám động đậy, hình như lại sai gì rồi?


Thấy tôi không đứng lên, lão ta đành vòng qua bàn đi tới trước mặt tôi: “Đừng tưởng là chuyện nhỏ, tự nhiên chữ [p] của người ta bị em nói thành [л], em không biết là khi nghe khó chịu thế nào đâu. Nhìn miệng của tôi...” Lão ta ra lệnh cho tôi ngước lên, sau đó mở miệng, bảo tôi nhìn rõ vị trí đặt lưỡi.


“Lưỡi cong lên, chạm lên ngạc trên, sau đó thổi hơi ra ngoài.” Lão ta vừa nói vừa bảo tôi quan sát cẩn thận cử động đầu lưỡi của lão ta, sau đó lão ta từ từ phát ra một âm bật hơi tuy dài dòng nhưng rất nhẹ nhàng, xong rồi lão hỏi: “Có cảm nghĩ gì?”


“Hải Ly tiên sinh.”


“Hả?”


“Quảng cáo Colgate.” Hải Ly tiên sinh, sao răng của ngài lại trắng đến thế?


“...” Lão nhìn tôi một cái, ánh mắt lạnh băng: “Học trò, tôi nổi giận sẽ rất khủng khiếp đấy, đừng có đùa với tôi!”


Xét về thân phận của hai bên, tôi thuộc phe yếu hơn, hảo hán cũng không thể thẳng ngay lập tức, tôi đành cúi đầu, làm ra vẻ biết lỗi.


Lão chuyển đề tài câu chuyện, cười híp mắt nói: “Học trò ngoan, sợ rồi phải không? Thầy giáo Mộ đây rất khoan dung độ lượng, chưa từng nổi nóng với sinh viên bao giờ.” Sau đó, lão dùng hai ngón tay nâng cằm tôi lên, lại bắt tôi phải ngẩng đầu nhìn. Rồi lão ta lại diễn thêm hai, ba lần nữa, cuối cùng bảo tôi làm lại cho lão ta xem.


“Đầu lưỡi, quan trọng là đầu lưỡi, đừng quá cứng, phải thả lỏng, sau đó nén hơi.” Lão ta nói.


“Tiểu Đồng, xong chưa?” Chính ngay lúc này, Bạch Lâm đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng. Tình huống hiện giờ là: tôi đang ngẩng lên, nhìn vào mặt Mộ Thừa Hòa, còn Mộ Thừa Hòa thì đang dùng ngón tay nâng cằm tôi lên, dùng giọng nói mê hoặc lòng người nói với tôi: “Lưỡi thả lỏng, hãy làm nó mềm lại, rồi từ từ bật hơi ra.”


Bạch Lâm há hốc miệng đứng sững người bên ngoài, rồi lập tức định thần lại, phản ứng cực nhanh: “Tiếp tục, thưa thầy, cứ tiếp tục. Em không nhìn thấy gì cả.” Rồi chạy như bay ra ngoài.


“Sao rồi, Tiểu Bạch?” Tiếng đồng hương của Tiểu Bạch vọng lên ở đầu kia hành lang.


“Chẳng có gì, thầy Mộ đang hướng dẫn Tiểu Đồng làm bài tập.”


Câu cuối cùng tôi nghe được là vậy, sau đó thì hành lang không còn tiếng người nữa.


“Lạ thật, sao nó lại chạy nhỉ?” Tôi hồ nghi.


“Đúng vậy.” Mộ Thừa Hòa phụ họa theo. “Nào, chúng ta tiếp tục.”


Cuối cùng, tôi dốc hết toàn bộ sức lực trong người cũng chỉ có thể làm cho đầu lưỡi bật được hai, ba lần.


“Ghi nhớ phương pháp, về nhà cố gắng luyện tập, việc học không thể trong chốc lát là thành công được.” Mộ Thừa Hòa nói.


“Dạ!” Tôi lau mồ hôi, cuối cùng lão ta cũng chịu tha cho tôi rồi.


“Tuần sau, tôi vẫn sẽ chờ em ở đây.” Mộ Thừa Hòa bổ sung một cách rất tự nhiên.


“R... ắc!” Dường như tôi đã nghe thấy tiếng rạn nứt của tâm linh.


Lão lại gọi tôi: “Này em!”


“Dạ có!”


“Em tên gì?”


“Tiết Đồng.” Tôi nói.


“Tiết Đồng.” Lão vừa đọc lại vừa cầm danh sách lên tìm tên của tôi.


“Tiết trong Tiết Bảo Sai, Đồng trong cây ngô đồng.” Tôi giải thích.


“Ngô đồng?” Hình như lão bật cười. “Phượng hoàng không phải cây ngô đồng thì không đỗ lại?”


“Không phải!” Bố mẹ tôi không văn hoa đến thế. “Bố em họ Tiết, mẹ em họ Đồng, nên đã đặt tên em là Tiết Đồng. Sau này có người xem bát tự nói em ngũ hành khuyết mộc, nên bố đã đổi chữ “đồng” trong tên em thành chữ “đồng” trong cây ngô đồng.”


“Ngũ hành khuyết mộc ư?” Lão ta nghe tôi nói thế thì cười khà khà. “Vậy thì tôi cảm thấy có một cái tên thích hợp với em hơn.”


“Là gì?” Tôi ngẩng lên.


“A Đồng Mộc[5].”


[5] A Đồng Mộc là nhân vật cậu bé robot.


“%&*¥#...”


Một chút thiện cảm vừa trỗi dậy đã lập tức tan biến.


Tôi trở về ký túc xá, một chân đá tung cánh cửa phòng.


Bạch Lâm nhảy từ trên ghế xuống, lao tới ôm lấy tôi, hỏi: “Thế nào? Thế nào?”


“Còn dám hỏi, sao không chờ người ta mà đã chạy về trước?”


“Thì mình ngại mà.” Mặt của Bạch Lâm đỏ lên, cúi đầu xuống.


Lát sau, cô ấy lại tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”


Tôi nhớ lại nét mặt của Mộ Thừa Hòa khi đặt tên cho tôi, hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, không kiềm chế nổi gào lên: “Mộ Thừa Hòa, mình và lão ta không đội trời chung!”


“Tiểu Đồng à, tuy có câu “đánh là thương, mắng là yêu”, nhưng mà những chuyện thế này, vẫn nên thấp giọng một chút. Dù gì thì cũng là thầy trò với nhau... cái đó đó ấy mà.” Bạch Lâm ra vẻ thần bí, đá lông nheo với tôi.


“Cái đó nào?” Tôi chẳng hiểu gì cả.


“Ô kìa! Thì là cái đó đó.” Bạch Lâm tự nhiên thẹn thùng đánh tôi một cái.


6


Lại một tiếng “ầm” nữa, người thứ hai phá cửa chạy vào là Triệu Hiểu Đường, cô ấy bỏ đồ đạc xuống đất rồi nói: “Mau mau mau, hội Sinh viên đến tuần tra vi phạm sử dụng điện kìa.”


Tống Kỳ Kỳ đang đeo tai phone ngồi trước bàn luyện nghe, “vút” một cái đã đứng bật dậy, vội vàng giật phích cắm nồi cơm điện ra, đổ hết nước xuống bồn rửa tay.


“Để trong toilet, để trong toilet!” Tôi kêu lên.


“Không được! Lần trước họ kiểm tra cả toilet đấy.” Triệu Hiểu Đường nói.


“Họ đến rồi, tớ nghe thấy tiếng chìa khóa rồi, nhanh lên!” Bạch Lâm đi thám thính tình hình, chạy về báo.


“Vậy mình vào đấy luôn.” Nói xong, Tống Kỳ Kỳ ôm nồi cơm điện chạy vào phòng vệ sinh.


Trường quy định, không được sử dụng các thiết bị điện nấu nướng có công suất cao, hội Sinh viên rất thích làm những cuộc tập kích đột xuất như thế này. Nếu bị phát hiện, không chỉ bị tịch thu đồ mà còn bị thông báo lên khoa, đến lúc truy cứu phạt tội, cả phòng sẽ gặp rắc rối.


Nhưng thời tiết ngày càng chuyển lạnh, mọi người trong ký túc xá đều không muốn xuống phòng nước để lấy nước nữa, một là vì lười, hai là vì không đủ dùng. Hơn nữa, chúng tôi đã lăn lộn ở đây đến năm ba rồi, là lớp cao nhất ở khu Tây của Đại học A, khó khăn lắm con dâu mới thành mẹ chồng, tất cả đã trở thành những kẻ lõi đời, không còn ngu ngơ giống như hồi năm một, năm hai, luôn tuân thủ quy tắc, cái gì cũng sợ, giờ đây tất cả đều xem những quy định của trường như gió thoảng bên tai.


Đội kiểm tra kỷ luật đeo phù hiệu trên tay áo, cầm theo chùm chìa khóa đẩy cửa đi vào, giọng nói lạnh băng: “Chúng tôi đến kiểm tra vi phạm sử dụng điện.” Nhóm mấy người ấy nhìn đông nhìn tây, nghiêng nghiêng ngó ngó, không tra ra được gì.


Một nữ sinh trong nhóm tuần tra đi ra phía sau phòng định mở cửa phòng vệ sinh.


“Có người!” Tống Kỳ Kỳ ở bên trong la lên.


Cung kính tiễn đội kiểm tra kỷ luật ra khỏi phòng đi lên tầng, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm, xem như đã thoát.


“Lần sau phải cẩn thận hơn thôi.” Tống Kỳ Kỳ từ trong phòng vệ sinh đi ra.


“Có cách gì chứ?” Bạch Lâm le lưỡi. “Họ chỉ cần đến phòng quản lý ký túc xá lấy chìa khóa, mình có khóa cửa cũng chẳng ích gì.”


Tôi nhìn chăm chăm vào cửa phòng.


“Nhìn gì vậy?” Tống Kỳ Kỳ huých vào người tôi.


“Bọn mình lắp thêm một cái chốt cửa là được chứ gì.” Tôi nói.


“Phải đó!” Tống Kỳ Kỳ nói.


“Nhưng nhờ ai lắp đây?” Bạch Lâm hỏi.


Tôi cắn một miếng táo, nhìn Bạch Lâm vừa đặt ra câu hỏi. Triệu Hiểu Đường và Tống Kỳ Kỳ cũng nhìn cô ấy.


“Mấy cậu nhìn tớ làm gì chứ?” Bạch Lâm vén tóc đang rủ trước trán ra sau tai.


“Cậu nói xem?” Tống Kỳ Kỳ cười.


“Cuối tuần khi sư huynh của cậu đến thăm, bảo anh ấy mang theo đinh và chốt.” Tôi nói.


Ở trong ký túc xá, bốn đứa chúng tôi đều chưa có bạn trai, không phải chúng tôi tỏ vẻ thanh cao gì, mà vì để có thể tìm được người yêu trong Học viện Ngoại ngữ này thực sự hơi khó, còn muốn tìm nam sinh ở khoa khác thì cơ hội lại quá ít. Chỉ có Bạch Lâm là có một anh bạn khá thân.


Thật ra, nói bạn thân là nói tránh vậy thôi, còn nói thẳng ra là người đó có ý với Bạch Lâm.


Vị sư huynh này họ Lý, Bạch Lâm quen biết khi tham gia vào hội guitar, anh ấy học khoa Vật Lý. Lý sư huynh là sinh viên năm thứ tư, đã chuyển về trụ sở chính của trường, nhưng anh ấy theo đuổi Bạch Lâm nên vẫn siêng năng như ngày nào, cứ đến cuối tuần lại xách hoa quả đến điểm danh trước cổng ký túc xá nữ.


Và vì thế, nhiệm vụ này đành giao cho Bạch Lâm thôi.


Trong điện thoại, Lý sư huynh hỏi: “Bọn em muốn lắp chốt để làm gì?”


“Anh quản em ư?” Bạch Lâm nổi nóng.


Triệu Hiểu Đường đứng nghe lén ở bên cạnh ho khan một tiếng: “Tiểu Bạch, chú ý thái độ của cậu.”


Bạch Lâm nuốt giận, thay đổi giọng điệu, trở nên nũng nịu: “Bọn em có cảm giác ổ khóa trong phòng không an toàn, buổi tối không thể ngủ yên giấc, sợ lắm, nên nghĩ lắp thêm một cái chốt sẽ tốt hơn.” Tôi giơ ngón cái trước mặt Bạch Lâm. Con bé này thật có tiền đồ.


“Được, không thành vấn đề, để anh làm cho.” Lý sư huynh lập tức nhận lời.


Sáng thứ Bảy, Lý sư huynh quả nhiên có mặt đúng giờ trước cổng ký túc xá nữ, nhưng cô quản lý ký túc xá nhất quyết không cho anh ấy vào. Dùng quan điểm của tôi để biểu đạt thì chính là: một con ruồi muốn bay vào ký túc xá nữ thì nó cũng nhất thiết phải là ruồi cái.


Bạch Lâm kéo Lý sư huynh tới trước mặt cô quản lý, nói rất thành khẩn: “Cô ơi, đây là anh của cháu, đến giúp cháu mang đồ về nhà ấy mà.”


“Người xách hành lý lần trước đã là anh rồi, lần này lại là anh nữa sao?”


Chuyện của mấy năm trước rồi, vậy mà cô còn nhớ sao?


Tôi cướp lời, nói cho rõ hơn: “Lần trước là anh họ, còn lần này là anh ruột đấy ạ.”


Người quản lý bán tin bán nghi, nhìn nhìn Bạch Lâm rồi lại nhìn nhìn Lý sư huynh gầy cao như cây sào: “Dáng vóc khá giống đó, nhưng mặt không giống.”


Bạch Lâm kiễng chân, cố gắng để mặt của mình và mặt của Lý sư huynh gần nhau: “Chỗ nào không giống đâu ạ, cô nhìn kỹ đi, thật sự là rất giống!”


Tôi gật đầu phụ họa theo: “Phải đấy, cô ơi, cô xem này, quá giống nhau, hai anh em đều có một cái mũi, hai con mắt...”


Bạch Lâm: “...”


Cuối cùng Lý sư huynh vẫn không thể nào vào ký túc xá được, đành thất bại trở về.


Khu nữ sinh và khu tân sinh viên ở bên kia hồ không giống nhau, bên này chưa từng sửa chữa đường dây điện, cũng không lắp đồng hồ điện cho từng phòng trong ký túc xá, cho nên hằng ngày cứ đến mười một giờ đêm, toàn bộ sáu tầng trong ký túc xá sẽ ngắt điện, tắt đèn.


Nhưng đến cuối tuần thì mười rưỡi mới là lúc sinh hoạt đêm bắt đầu.


Triệu Hiểu Đường ngồi ngoài ban công tối om giặt quần áo, tôi và Bạch Lâm nghe FM, Tống Kỳ Kỳ bật đèn pin viết nhật ký. Vài nữ sinh ở tòa nhà đối diện hình như đang thắp nến đánh bài.


Đột nhiên một ánh đèn từ bên ngoài rọi vào, bên dưới có tiếng nam sinh vọng lên: “Bạn này, mau tắt đèn, chúng tôi trừ điểm đấy.”


Những tên đeo phù hiệu trên tay áo đi tuần tra vào buổi tối có lẽ là những động vật giống đực duy nhất có thể vào khu ký túc xá nữ. Nhớ lại việc Lý sư huynh bị ngăn cản sáng nay, cả bốn đứa chúng tôi không nén nổi tức giận.


“Thật là muốn hắt một gáo nước xuống dưới.” Tôi nói.


“Còn phải là nước rửa chân nữa cơ.” Bạch Lâm bổ sung.


“Phòng số hai tầng bốn, mau tắt nến, nếu không ngày mai sẽ báo lên khoa.” Đèn pin của đội kiểm tra kỷ luật lại rọi lên phòng đang đánh bài phía đối diện. Ngờ đâu đối phương không những không tắt nến, mà trái lại còn ló đầu ra, mắng nhiếc dữ dằn: “Nửa đêm nửa hôm còn cầm đèn pin rọi rọi gì chứ!”


“Bảo mấy người tắt nến!” Nam sinh nói.


“Tôi tắt nến hay không, cần anh phải lo sao? Chỗ này rõ ràng là ký túc xá nữ sinh, vậy mà mấy tên đàn ông các anh không biết xấu hổ còn dám ngang nhiên đi vào!”


Rất nhiều nữ sinh khác trong ký túc xá nghe thấy ồn ào, đồng loạt ló đầu ra xem có gì náo nhiệt giống như chúng tôi.


“Chúng tôi là đội kiểm tra kỷ luật.” Nam sinh bắt đầu yếu thế, không còn lên giọng hùng hồn như lúc đầu nữa.


“Kiểm tra cái gì, mấy người đêm khuya thế này cầm đèn pin rọi qua cửa sổ phòng con gái người ta, kiểm gì mà kiểm! Nếu mấy người còn gây ồn ào, đừng trách tất cả chúng tôi vô lễ!”


Tức thì mọi người cùng phá lên cười, dù sao cũng xả được chút oán giận.


Tôi nói một câu tổng kết đầy nghiêm túc: “Quả nhiên, thế giới này không có mạnh mẽ nhất mà chỉ có mạnh mẽ hơn.”


Bạch Lâm ôm bụng cười, nói: “Đúng, đúng, đúng!”


Tống Kỳ Kỳ hỏi: “Phòng đối diện nhà bên kia là khoa nào vậy?”


“Khoa Trung thì phải.”


“Nữ sinh khoa tiếng Trung, quả nhiên không nên đụng.”


7


Sự xuất hiện đột ngột của Mộ Thừa Hòa đã khiến cho số lượng sinh viên đến học môn tiếng Nga vốn đang ngày càng đìu hiu lại bắt đầu tăng lên, thậm chí còn có thể nói là đột nhiên tăng vọt.


Lần này, lão ta lại yêu cầu đọc từ vựng, oa chà chà, có biết bao nhiêu cánh tay trắng nõn trắng nà đồng loạt giơ lên xin đọc.


Lão ta cười điềm đạm: “Lần trước bạn lớp trưởng không biết đọc, tôi xem như là vi phạm lần đầu nên đã tha cho. Lần này, nếu như ai còn không biết đọc, tôi tuyệt đối không tha, một từ chép phạt hai mươi lần.” Lời vừa dứt, hàng loạt cánh tay vừa giơ lên ngay lập tức biến mất.


“Không có ai ư?” Mộ Thừa Hòa đảo mắt một vòng nhìn quanh lớp, bờ môi mỏng khẽ mở, nói với giọng hơi tiếc nuối: “Vậy thì... vẫn là mời bạn lớp trưởng vậy.”


Tôi hậm hực đứng lên, lòng đầy căm phẫn, hai tay nắm chặt. Bạch Lâm vội vàng kéo tôi lại: “Tiểu Đồng, đang trong giờ học đấy. Đừng nóng nảy.”


Tôi gắng kiềm chế mong muốn lao tới bóp cổ lão ta, hít một hơi thật sâu, đáp: “Em chủ động xin chép phạt hai mươi lần, tuần sau sẽ nộp cho thầy.” Tôi nhịn!


Lão ta nhướn mày: “Vẫn chưa biết bật hơi sao?”


“Không biết.” Tôi trả lời.


“Thế thì đành chép phạt thôi.” Lão ta thở dài. “Tôi vốn không thích người Trung Quốc đặt tên bằng tiếng nước ngoài, nhưng nhiều lúc cũng rất có ích, tôi đặt cho em một cái tên tiếng Nga mang âm bật hơi, sau này gặp ai thì em cứ đọc một lần.”


Tôi khinh khỉnh, không trả lời.


Mộ Thừa Hòa suy nghĩ một lúc. “Tuy tướng mạo của bạn Tiết Đồng không nổi bật trong Học viện Ngoại ngữ, nhưng nếu đem so với khoa Vật Lý thì cũng có thể xem là một đóa hoa, vậy thì đặt cho bạn cái tên Роза.”


Lão ta cười nhẹ, bổ sung: “Nhưng bạn phải năng tập âm bật hơi đấy, nếu không thì hoa hồng sẽ biến thành cành liễu.”


(Một mẹo nhỏ trong tiếng Nga của Mộc Đầu: “Роза” có nghĩa là bông hồng, trong đó có âm bật hơi [p], Mộ Thừa Hòa đặt cho Tiết Đồng cái tên này là để Tiết Đồng phải đối mặt với vấn đề nan giải mỗi ngày, nếu như Tiết Đồng không phát âm được âm bật hơi, thì chữ “Роза” sẽ biến thành “лоза”, và ”лоза” có nghĩa là cành liễu mảnh.)


Đồng hương của Tiểu Bạch đang ngồi ở bàn sau lại kéo tay tôi lần nữa, nói như muốn khóc: “Bạn à, số bạn tốt thật. Lần trước Thừa Hòa đã phụ đạo riêng cho bạn, lần này còn đích thân ban tên, sớm biết như thế thì có phạt chép hai trăm lần tôi cũng giơ tay.”


Những nữ sinh ngồi bên cạnh cũng lũ lượt tự hạ quyết tâm, lần sau cho dù có lên núi đao, xuống chảo dầu cũng tuyệt đối không rút lui.


Từ đó về sau, Học viện Ngoại ngữ của Đại học A lưu truyền một câu danh ngôn, muốn hình dung một người nào đó không được xinh đẹp lắm, ta có thể nói: Người này giống như một đóa hồng vậy.


Thế là cuộc đời sinh viên vốn khoan khoái, thong dong của tôi bắt đầu trở thành bi kịch, mà bước ngoặt của sự thay đổi ấy chính là Mộ Thừa Hòa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK