Tôi sướng mê người, kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh giường, nói với nó: “Dậy là tốt rồi, giờ chúng ta nói chuyện với nhau đi!”.
Thằng nhóc chớp đôi mắt ngái ngủ nhìn tôi, tôi cúi xuống hôn lên cái má phúng phính “chóc” một cái, bắt đầu ngồi nghĩ nghĩ coi nên nói chuyện gì.
Một lát sau tôi đã nghĩ ra, chính là chuyện mấy ngày nay tôi càng nghĩ càng thấy rối rắm.
Tôi rút một quả chuối trong túi nilon đặt trên chiếc bàn cạnh giường: “Quả chuối này là một mỹ nữ”. Rồi lại lấy ra một quả lê: “Quả lê thích cười thầm mến quả chuối này”. Rồi lại thêm một quả táo: “Còn đây là quả táo độc ác”.
Tôi hắng giọng: “Giờ cô kể cho cháu nghe một chuyện”.
Trước ánh mắt của thính giả nhỏ ngây thơ, tôi bắt đầu kể câu chuyện hấp dẫn của gia đình trái cây: “Chuối, lê, và táo là ba loại quả cùng lớn lên với nhau. Chuối rất tốt tính, đẹp, dịu dàng mà lại có khí chất nữa, thế nên lê mới thầm mến chuối, nhưng chuối lại đem lòng thích quả táo độc ác kia. Mà quả táo độc ác này lại có quan hệ ấy ấy với một người thập toàn thập mỹ là cô đây, mà người dịu dàng xinh đẹp là cô đây lại thích lê, thậm chí còn suýt có quan hệ ấy ấy với nhau nữa, mà lê này đã từng vì chuối mà rũ bỏ hết tình cảm giữa bọn cô rồi chạy ra nước ngoài, nhưng giờ đã về nước rồi, hình như lại còn muốn nối lại quan hệ ấy ấy với cô nữa. Nhưng bọn cô làm sao tiếp tục quan hệ với nhau được đây, cũng đã cắt đứt quan hệ với quả táo độc ác luôn rồi, hơn nữa lúc cắt đứt mối quan hệ ấy ấy giữa bọn cô, quả táo ác độc kia còn nói những câu khiến cô cảm thấy vô cùng ấy ấy…”.
Tôi cứ nói rồi nói, như đan một tấm lưới rối rắm rồi tự mình sa vào trong đó, làm cách nào cũng không thể tránh được. Nhìn lại thằng nhóc, có lẽ nó cũng có nỗi muộn phiền như tôi, cho nên miệng mới mếu máo như thế, nhìn như sắp khóc.
Tôi vội vàng dỗ: “Cưng đừng sợ, cô không phải là người tốt gì đâu”.
Tôi vừa nói xong thì thằng nhóc đã khóc “òa” lên.
Vỗ vỗ, vỗ vỗ, tôi cuống quýt vỗ vỗ.
Mẹ ôi! Vợ chồng nhà kia đúng là gạt người mà, tôi càng vỗ càng thấy thằng nhóc khóc lớn tiếng hơn…
Tôi đành bế thằng nhỏ lên, đung đưa cái chân trái còn lành lặn dỗ nó.
Rốt cuộc cũng ngừng khóc.
Tôi vừa thở phào thì lại nghe thấy một giọng nói đầy giận dữ: “Em đang làm gì thế hả?”.
Giọng nói quá quen thuộc, tới mức tôi không dám quay đầu lại.
Mãi đến khi Tống Tử Ngôn đỡ lấy đứa bé trong tay tôi, chăm chăm nhìn vào cái chân phải quấn chặt bông băng như đòn bánh tét, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Sao lại thành ra thế này hả?”.
Tôi buột miệng đáp: “Rót nước sôi, nước tràn ra nên bị bỏng”.
Hắn lại càng tức hơn: “Rốt cuộc là em đang nghĩ gì hả? Còn nữa, chân tay thế còn dám bế trẻ con à?”.
Tôi rụt đầu lại theo thói quen, nhưng nghe Tống Tử Ngôn mắng, chẳng hiểu sao tự nhiên nước mắt lại rơi.
Hắn giật mình, đặt đứa bé xuống giường, tính đưa tay lên lau nước mắt cho tôi. Nhưng cánh tay còn đang giơ lên giữa không trung thì thằng nhóc lại hả họng gào khóc thêm một tràng nữa.
Cánh tay ngừng giữa không trung thu lại, Tống Tử Ngôn không kìm được, khẽ quát thằng nhỏ:
“Không được khóc”.
Thằng nhóc lại càng khóc dữ hơn.
Giọng Tống Tử Ngôn lại nặng nề thêm mấy phần: “Bảo không khóc cơ mà”.
Nhìn thằng nhóc vung vẩy tay chân, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo ngoác rộng, nhìn gương mặt nhăn nhó của Tống Tử Ngôn, bỗng nhiên tôi thấy hả hê lạ: Cũng có người không sợ anh rồi!
Nhưng nghe tiếng thằng nhỏ khóc tôi cũng sốt ruột, đang tính cúi xuống bế lấy nó thì bị Tống Tử Ngôn trừng mắt. Tôi làm động tác như ôm đứa bé, giải thích: “Ầy, nếu bế thì nó sẽ không khóc nữa”.
Hắn nghi ngờ bế đứa nhỏ lên, quả nhiên nó ngừng khóc thật, chỉ mở to đôi mắt tròn tròn còn ngần ngận nước nhìn hắn.
Căn phòng im lặng.
Chúng tôi không dám nói chuyện nữa, một lúc sau, Tống Tử Ngôn ngẩng đầu lên, hỏi bằng giọng rất nhỏ: “Nó ngủ rồi, làm sao bây giờ?”.
Tôi cũng hạ giọng trả lời: “Bế nó về giường đi”.
Hắn vụng về bế thằng bé đặt lại trên giường, lúc ngẩng đầu lên thì chúng tôi lại chìm vào im lặng như trước.
Một lát sau, Tống Tử Ngôn mới nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em”.
Tôi cúi đầu im lặng nhìn mặt đất, nói: “Em cũng có chuyện muốn nói với anh”.
Hắn thoáng ngẩn người: “Cái gì?”.
Tôi chỉ vào cái áo khoác của hắn ướt chèm nhem còn rỏ nước xuống, có lòng nhắc nhở: “Lúc nãy… thằng nhóc kia tè lên người anh rồi...”.
Tôi cầm áo khoác của hắn vào toilet phòng bệnh, dùng nước gột qua, coi như là chuộc lỗi.
“Tần Khanh”.
Tôi vừa quay đầu lại đã thấy hắn đứng ở ngoài cửa, chỉ đứng lặng nhìn tôi, rồi chậm rãi mở lời: “Về nhà đi”.
“Về nhà đi”.
Ba chữ đơn giản thế thôi mà khiến tôi như người bị đau mắt, cả hai mắt đều sưng tới mức không mở ra được.
Tôi muốn về nhà, muốn có người thương, có người yêu, mỗi lần tỉnh giấc sẽ không phải nhìn thấy bức tường và ga giường trắng toát, không phải nhìn thấy cảnh gia đình người ta quan tâm nhau mà thầm chạnh lòng, buổi tối khát nước không phải tự mình cà nhắc đi rót nước, không phải chen chúc xếp hàng trong nhà ăn để mua cơm, cả ngày không phải im lặng nhìn trần nhà tới đờ đẫn.
Nhưng anh đã nói rồi đó, tôi không đáng.
Tôi không phải là con chó pug anh nuôi, vẫy vẫy cái đuôi đi theo sau anh, lúc anh buồn bực thì đá cho một cái quát tránh xa ra, lúc vui vẻ xoa xoa đầu thì tôi phải vui vẻ chạy vòng quanh cắn ống quần anh.
Thế nên, tôi lắc đầu, đáp bằng giọng mũi nghèn nghẹn: “Không về”.
Hắn ngẩn người, hỏi lại: “Tại sao?”.
“Anh bảo em cút thì em đi, anh muốn em trở về, thì xin lỗi, em cút xa rồi”. Những lời này nghe vô cùng ác độc, nhưng tự nói ra tôi cũng cảm thấy rất khổ sở.
Hắn khẽ giật mình, môi mím chặt, một lát sau mới nói: “Được”.
Thực ra thì, vốn dĩ tôi chỉ muốn hắn có thể khóc lóc thảm thương, cầu xin khản tiếng một tí, thỏa mãn chút hư vinh phụ nữ bé nhỏ của tôi. Nhưng hắn chỉ phun ra có mỗi từ “được”, khiến ý định phải ngược đãi hắn một trận trong tôi biến mất.
Trong lòng cảm thấy hơi thất vọng…
Nhưng nỗi thất vọng còn duy trì chưa được ba giây, hắn đã tương thêm một câu nữa: “Từ nay tôi ở đây.”
Suýt chút nữa là tôi cắn phải đầu lưỡi mình: “Không phải anh còn đi làm à?”.
“Không sao”. Hắn thản nhiên: “Nói sao thì công ty cũng tự hoạt động được”.
Thế nên, trong phòng bệnh nhi có hai đứa trẻ to xác.
Nói thì nói thế, nhưng thực ra hắn cũng chẳng ở đó luôn, bởi thỉnh thoảng công ty có việc, hắn chỉ tới bệnh viện buổi chiều, sáng sớm lại đi, buổi tối nằm ghé đầu vào giường bệnh ngủ, sáng ra lại chạy về công ty. Hiển nhiên Tống Tử Ngôn chẳng có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, được cái hắn cũng rất cố gắng, chăm cho tôi ăn uống đầy đủ, nhưng không biết có phải vì tính nô tỳ đã ăn sâu vào máu không mà tôi cứ sợ sệt như chim sợ cành cong. Hai, ba ngày cứ thế trôi qua, tới hôm nay, đương lúc ăn bữa sáng thì Tiêu Tuyết nhắn qua một cái tin cụt lủn khiến tôi rụng rời tay chân: “Thời gian bảo vệ luận văn đổi sang mười giờ sáng nay”.
Mặt tôi vàng như đất.
Tống Tử Ngôn ngồi cạnh đang xem giấy tờ ngẩng đầu lên: “Có việc gì à?”.
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Không có ạ”.
Tôi biết, nếu nói cho hắn thì chuyện có thể giải quyết được rồi, nhưng tôi không muốn, đơn giản là vì giờ tôi không muốn nhờ vả hắn chuyện gì hết.
Mắt hắn tối sầm lại, rồi im lặng cụp mắt xuống.
Đợi Tống Tử Ngôn đi rồi, tôi vội vàng cà nhắc lê chân về trường, đến ngoài phòng bảo vệ luận văn, tôi nắm chặt tay Tiêu Tuyết: “Có chuyện gì không?”.
Nó mở túi ra: “Không sao, không sao, luận văn của mày tao đã mang qua đây rồi, nhìn qua nhanh lên”.
Tôi mếu máo: “Còn mấy phút, chả đủ thời gian cho tao nhìn xem cái gì”.
Nó trấn an tôi, có lẽ cũng là tự trấn an mình: “Nghe đứa vào trước nói thì giám khảo cũng chỉ hỏi ba câu bằng tiếng Anh thôi, mày cứ đáp bừa đi, có lẽ qua được đó”.
Tôi càng mếu máo hơn: “Đừng nói trả lời, dựa vào khả năng nghe thổ tả của tao thì có khi còn không nghe ra câu hỏi gì ấy”.
Nó nhìn cái chân băng bó dày bịch của tôi, bày kế: “Nếu không thì mày giả đáng thương đi, đi rồi ngã xuống nhé? Nghe đồn năm ngoái đội trưởng đội bóng đá đã luyện được chiêu ấy tới mức xuất quỷ nhập thần, kết quả là không cần trả lời một câu cũng được cho qua. So ra, mày còn có đạo cụ làm ưu thế, chắc chắn sẽ qua dễ thôi”.
Mắt tôi lấp lánh cảm động, nắm chặt lấy tay nó: “Đa tạ đã chỉ giáo!”.
Cuối cùng cũng tới lượt tôi, tôi cà nhắc đi vào, đầu tiên phải quan sát bục giảng, coi nên ngã chỗ nào mới đỡ đau.
“The next”.
Giọng nói rất quen tai, tôi ngẩng đầu nhìn ba vị giám khảo ngồi dưới bục giảng, ngồi chính giữa là người vừa chia tay tôi cách đây mấy tiếng - Tống Tử Ngôn.
Hắn nghiêm túc giở luận văn của tôi, dưới mắt của hắn mà tôi giả vờ ngã thì chắc bị ăn thẻ đỏ quá, thế nên, tôi hít một hơi thật sâu, sẵn sàng chờ lâm trận, cái kiểu phát âm tiếng Anh chuẩn của hắn, nói thật là tôi không tiêu hóa được.
Hắn ngẩng đầu, hỏi câu thứ nhất: “What’s your name?”.
Tôi nghe hiểu, nhưng hiểu quá rõ khiến bản thân phải sửng sốt: “Tần Khanh”.
Hắn lại hỏi: “What’s your age?”.
Tôi càng sửng sốt hơn: “Hai mươi... à, twenty - two…”.
Hắn nhìn qua luận văn: “What’s your favorite color?”.
“Green…”.
Mấy câu này có liên quan gì với quan điểm và phân tích về đại thi hào Shakespeare trong luận văn của tôi à?
Không chỉ tôi, hai giám khảo kia cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Tống Tử Ngôn gấp lại luận văn, ngẩng đầu cười: “That’s all”.
Tôi nghi ngờ hỏi lại: “Có ba câu hỏi thế thôi ạ?”.
Tống Tử Ngôn thu nụ cười lại, thay vào một khuôn mặt rất nghiêm túc: “Còn một câu nữa.”
… Tôi đã biết hắn không tốt bụng đến thế mà, bèn nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu, nín thở chờ đợi.
Hắn hạ mắt xuống, chậm rãi thả từng chữ, từng chữ: “I’m sorry, forgive me?”.
Tôi ngẩn người ra mấy giây rồi mới phản ứng được.
Mà phản ứng này lại càng khiến cho bệnh đau mắt nặng hơn…
Lúc tôi ra ngoài, Tiêu Tuyết hoảng hồn: “Sao lại khóc thế hả? Không qua thì không qua, còn bảo vệ lần hai nữa cơ mà, chúng mình không tới nỗi không có tiền đồ như thế đâu”.
Tôi cũng thấy bản thân mình gần đây càng ngày càng không có tiền đồ rồi, chớp chớp mắt mấy cái, nước mắt lại rơi xuống, tôi sụt sịt: “Tiêu Tuyết à, không phải tao không thể chống lại được, mà là vũ khí của quân địch quá mạnh, tao phải giương cờ đầu hàng rồi”.
Nó nghe tôi nói như người lạc vào sương mù, nhìn tôi tò mò: “Không phải mày đứt dây thần kinh số mấy mấy rồi mới thế này đấy chứ?”.
Con ranh này dám nói tôi bị đứt dây thần kinh, may là giờ tâm trạng tôi cũng đã khá hơn, không thèm tính toán với nó, ngâm nga hát một bài dân ca rồi quay lại bệnh viện. Đứa nhóc nằm cùng phòng tôi đã làm xong thủ tục xuất viện, đang thu dọn hành lý. Tôi tươi cười hớn hở qua chào bố mẹ nó: “Ối chao, đã xuất viện rồi sao?”.
Bà mẹ nói: “Vâng, bác sĩ kê đơn thuốc, bảo về nhà tự uống, nên hôm nay xuất viện luôn”.
Tôi vẫn tươi cười hớn hở: “Vậy sau này nhớ ghé qua đây nữa nhé”.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, mà cặp vợ chồng kia hơi hơi sửng sốt, sau đó tốc độ thu dọn hành lý cũng nhanh gấp đôi, hệt như gió bão quét qua, cứ sửng sốt nhìn tôi.
Rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn mỗi tôi đứng cười hì hì…
Chừng hơn nửa tiếng sau, tiếng bước chân quen thuộc lại xuất hiện bên ngoài phòng bệnh. Tôi vội vàng thôi cười, tiếp tục quạu cọ.
Nhưng câu đầu tiên Tống Tử Ngôn nói lại là: “Em cười ngốc cái gì đó?”.
Tôi giật mình: “Sao anh biết em vừa cười?”.
Hắn cười gian, không đáp lại: “Hôm nay đã về chưa?”.
Tôi ngẩn ra: “Về?”.
Rồi lại tiếp tục làm bộ: “Không muốn”.
Hắn xị mặt xuống: “Tại sao?”.
Tôi nghiêm mặt giải thích “Em là trạch nữ, cảnh giới cao nhất của trạch nữ là gì? Chính là được nhốt mình trong bệnh viện, em vất vả lắm mới đạt được mục tiêu này, sao có thể xuất viện với người lạ được?”.
“Người lạ?”. Hắn thản nhiên lặp lại lần nữa, rồi nở nụ cười đáng sợ quen thuộc: “Tốt lắm”.
Tóc gáy tôi dựng hết lên, bản tính nịnh nọt vô tình cũng trở lại: “Thực ra chỉ cần không lạ một chút, em còn có thể đi theo”.
Hắn nghiêng người qua, giọng điệu mềm mỏng lạ kỳ: “Tôi cũng chỉ là một người lạ thôi à?”.
Gần nhau trong gang tấc khiến tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, miệng lưỡi đột nhiên khô rang: “Cũng... cũng được mà”.
Hắn cười: “Quan hệ của chúng ta chỉ được thôi à?”.
Ý tứ của hắn lộ liễu tới mức mặt tôi sắp bốc khói, cuống quýt gật đầu: “Là tốt, rất tốt”.
Hắn đưa mặt sát lại gần, hơi thở phả vào tai tôi mờ ám: “Tốt tới cỡ nào?”.
Không cần tôi trả lời, hắn đã bắt đầu dùng hành động chứng minh rồi…
Cái màn củi khô lửa đượm gặp nhau là bùng cháy thế này thì phải có ngay một dòng phụ đề tiếng Nhật “Trong bệnh viện” chạy qua…
Có tiếng con nít vang lên ở cửa phòng: “Mẹ, hai người đó bôi thuốc ạ?”.
Một cô bé bốn tuổi được bố bế ngây thơ quay đầu lại hỏi.
Hai người lớn phía sau con bé cũng đang há hốc mồm nhìn chúng tôi.
Tôi cúi đầu nhìn lại tư thế của mình với Tống Tử Ngôn, tôi ngồi trên giường, hắn đè áp qua người tôi, cả hai đều thở dốc, quần áo xộc xệch… tôi thầm cảm thán trong lòng, cái này đúng là dạy trẻ con hư!
Giờ ông bố kia mới sực tỉnh đưa tay lên che mắt con gái lại…
Mất bò mới lo làm chuồng, giờ thì đã quá muộn rồi!
Bầu không khí sau đó là xấu hổ, tôi đành phải theo Tống Tử Ngôn về nhà.
Xe tới trước cửa khu chung cư, đang lúc chờ cửa xếp từ từ mở ra thì bỗng nhiên có người gõ lên cửa kính xe, tôi nheo mắt nhìn kỹ, không khỏi giật mình, là bác bảo vệ!
Tôi chưa kịp cản thì Tống Tử Ngôn đã hạ cửa kính xe xuống, bác bảo vệ vui vẻ bắt chuyện với hắn, rồi nhìn tôi vẻ khó chịu: “Bác nói này, đã lâu rồi không gặp cháu, sao cháu vẫn không thay đổi gì thế hả?”.
Tôi gượng cười, nâng cái chân bị băng bó lên: “Cũng đâu hẳn ạ, còn có thêm chiến lợi phẩm mang về nữa này bác”.
Bác ta liếc nhìn qua cái chân của tôi, cau mày, tôi cảm động lắm, không ngờ đó, phía sau những lời nói ác độc lại là một trái tim giàu lòng thương cảm.
Bác ta chậm rãi chuyển ánh nhìn từ chân lên mặt, giọng đầy tiếc nuối: “Bác nói này tiểu hồ ly, cháu nên sửa lại mặt đi, chứ sửa chân làm gì?”.
Bác ơi, bác đúng là không phải người trái đất, mà là người ngoài hành tinh di dân tới đây á!
Mãi cho tới lúc vào nhà rồi mà tôi vẫn còn bực mình.
Tống Tử Ngôn cười cười, lắc đầu: “Em đi rửa mặt trước đi”.
Mấy ngày nằm bệnh viện đúng là không có lần nào tắm rửa cho ra hồn, tôi lê cái chân bị thương chui vào phòng tắm, tắm một trận cho đã, lúc đi ra đã thấy Tống Tử Ngôn nấu nướng xong hết rồi.
Khốn! Hóa ra anh biết làm cơm à, thế mà còn sai tôi đi làm!
Ăn thử một miếng…
Khốn! Hóa ra anh nấu ngon thế à, thế mà còn bóc lột tôi!
Hồi trước bị bóc lột tàn tệ, giờ tôi phải cố ăn cật lực mà bù lại. Hắn không hề động đũa, chỉ hỏi: “Có ngon không?”.
Tôi gật đầu: “Ngon lắm ấy ạ! Anh đúng là người toàn tài, đức trí thể mỹ, cái gì cũng làm được hết đó!”.
Hắn nhìn tôi dịu dàng, nói bằng giọng cưng chiều: “Muốn ăn thì sau này tôi sẽ nấu cho em ăn”.
Mấy từ này do chính miệng hắn nói ra khiến tôi giật mình, chút xíu nữa là phun hết cơm trong miệng ra, nghi hoặc nhìn hắn, run run hỏi: “Tổng giám đốc… anh không bị tâm thần phân liệt đấy chứ…”.
Sắc mặt hắn lập tức xanh lè, lạnh lùng nhìn tôi: “Ăn nhanh đi, ăn xong thì rửa bát”.
Anh thế này mới là bình thường này, cứ như lúc nãy làm tôi còn tưởng anh bị trúng tà chứ.
Nhìn sắc mặt u ám như ngày thường của Tống Tử Ngôn, tôi thầm lắc đầu: Anh là King Kong thì cứ làm King Kong đi, giả làm Barbie dọa người làm gì chứ, đúng là...!
Cơm nước xong, rửa bát xong, tôi theo lệ thường vào phòng ngủ coi ti vi.
Nhưng vừa mới nhìn qua ti vi một cái đã bị Tống Tử Ngôn tắt mất. Còn chưa kịp phản đối thì hắn đã đưa chân đưa tay qua, thổi vào tai tôi: “Có muốn “đóng cửa đếm tiền” không?”.
Tôi sững người ra mất mấy giây mới phản ứng lại, cố để không đỏ mặt, tôi giơ cái chân phải quấn bông băng như đòn bánh tét ra: “Anh bắt nạt người tàn tật mà không thấy xấu hổ à?”.
Hắn nhìn tôi một lát, cũng không cố chấp, chỉ dịch sát người vào, tôi giãy giụa đẩy ra.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, thì thầm: “Đừng động đậy, tôi muốn ôm em một lát, thế thế, tốt lắm”.
Tôi cảm giác như thân thể mình mềm nhũn ra, từng đợt, từng đợt sóng ấm áp dâng trào trong tim.
Thật không ngờ, Tống Kim Quy, bốc được bài tốt thì cứ im ỉm, rồi bỗng dưng ngửa bài ra khiến người ta thua không kịp trở tay!
Tim tôi như hóa thành một con thuyền nhỏ, tuy không biết bến bờ ở nơi đâu, cũng chẳng biết xuất phát từ chỗ nào, nhưng lại bình yên đến lạ lùng, tôi biết lòng biển vẫn còn nhiều đá ngầm, nhưng giờ phút này, chỉ giờ phút này mà thôi, cứ yên lặng nằm ôm nhau thế này, tôi còn có thể mong đợi được gì hơn nữa đây?
Trải qua một trận chiến tranh không khói súng, tuy tình thế phần lớn là không đổi, nhưng địa vị của tôi trong giang hồ đã lên tới mức mắt thường không thấy được rồi.
Đến cả lần đổi thuốc đầu tiên sau khi xuất viện cũng là do Tống Tử Ngôn làm.
Căn phòng nho nhỏ, ánh đèn ngủ dịu dàng, chàng trai anh tuấn, còn có cô gái duyên ngầm toàn phần là tôi.
Đúng là một hình ảnh ấm áp tươi đẹp biết bao.
Nhưng… nhìn qua nhìn lại một hồi, tôi yếu ớt lên tiếng nhắc: “Cái đó… có phải là hơi dầy không ạ?”.
Hắn cau mày: “… Hình như là sai ở đâu đấy…”.
Tôi cố gắng nâng cái chân đã được băng theo số đo chuẩn của eo lên: “Anh băng cũng dầy quá rồi phải không?!”.
Hắn nhìn cái chân to như bắp chuối của tôi, lại còn nghiêm mặt đáp: “Thế mới không thấm nước được”.
“Không thấm cái…”, từ còn chưa nói ra miệng đã bị hắn lườm cho một cái, phải nuốt ngược lại vào trong bụng, tôi cười cười, đổi sang chiến thuật thương lượng, đề nghị: “Băng dày không thấm được nước cũng tốt, nhưng giờ không có giày nào vừa với cái chân em cả, hay là cởi ra băng lại đi được không ạ?”.
Cái đồ ưa sĩ diện chết tiệt kia như chết đuối vớ được cọc, thế mà còn cố nói cho ra vẻ: “Được rồi”.
Hắn lại cúi đầu loay hoay, mãi một lát sau mới ngẩng đầu lên trịnh trọng tuyên bố: “Buộc chặt mất rồi”.
Tôi đáp: “Thế thì cởi ra đi”.
Hắn nhìn cái chân bị băng trắng lốp như cải thảo của tôi, nói: “Cởi rồi, nhưng càng cởi càng chặt, kết quả là… cởi không nổi luôn”.
Đây là lần đầu tiên anh phải động tay động chân làm việc nên lấy tôi ra làm trò đùa phải không!
Tôi rất muốn quạc lại hắn mấy câu, nhưng mà, lại không dám… thế nên chỉ có thể nín nhịn nói: “Thế thì lấy kéo ra cắt đi”.
Kết quả là… tìm cả nhà cũng không ra được cái kéo nào, cuối cùng Tống Tử Ngôn lại trịnh trọng tuyên bố thêm phát nữa: “Đi bệnh viện đi”.
Vì không tháo băng ra được mà đi bệnh viện, anh không thấy mất mặt, nhưng tôi thì có đó!
Đang định cự tuyệt thì thấy khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Tống Tử Ngôn, tôi lại âm thầm nuốt câu phản đối lại.
Mình đúng giống nô tài quá rồi!
Tôi thấy vì chuyện này mà đi bệnh viện chắc chắn sẽ bị người ta chế nhạo! Sẽ bị người ta cho rằng mình không thể tự lo lấy cuộc sống, lại còn chuyện bé xé to ra! Nhất là lại chân đất không giày, bị người ta ẵm vào bệnh viện, sẽ bị cười thối mũi mất!
Mà lại vào thẳng phòng cấp cứu chứ!
Nhưng ngoài dự đoán của tôi, bác sĩ ở đây rất dễ gần lại nghiêm túc, lúc nghe Tống Tử Ngôn miêu tả lại tình trạng của tôi là bị bông băng chặt quá không gỡ ra được, lại còn làm ra vẻ sẵn sàng chiến đấu, làm tôi suýt chút nữa tưởng mình bị mắc bệnh ung thư.
Cuối cùng Tống Tử Ngôn nói: “Tìm một bác sĩ khoa ngoại gỡ băng ra cho cô ấy, thay thuốc xong thì băng lại”.
Mấy người liên tục gật đầu rồi ra khỏi phòng, Tống Tử Ngôn còn dặn với thêm một câu: “Phải là nữ đó”.
Tôi ngồi trên giường bệnh, kéo tay áo hắn: “Có phải là mình đang làm lớn chuyện không anh, em thấy thế nào cũng là lãng phí tài sản quốc gia, lãng phí thời gian chữa bệnh quý giá của họ ấy?”.
Hắn đáp: “Bọn họ không thấy lãng phí thì thôi, sao em nghĩ nhiều thế?”.
Nghĩ cũng đúng, thế nên tôi yên tâm thả lỏng người.
Nữ bác sĩ tới ngay lập tức, còn thêm một y tá đi cùng, cầm theo một cái khay nhỏ có đầy đủ dụng cụ, dao kéo, băng gạc, một người còn hỏi Tống Tử Ngôn: “Có cần phải gây tê không ạ?”.
Tôi hoảng hồn, không lẽ tôi bị bệnh nan y gì đó mà bị bọn họ giấu diếm, thừa cơ mở băng chân cho tôi mà làm phẫu thuật hay sao? Nhưng ngẫm lại thì căn bản là nước sôi do tôi tự tay rót vào chân, cũng thấy an tâm ít nhiều. Đang muốn từ chối thì một giọng hát Kinh kịch bằng giọng Bắc Kinh nghe rất dở hơi vang lên bên ngoài, càng lúc càng tới gần: “Tiểu Liên ơi, Tiểu Liên đáng yêu yểu điệu của ông ơi, số cháu sao mà khổ quá a! Á a à…”.
Mặt tôi xám lại, mặt Tống Tử Ngôn cũng xám theo.
Ông cụ vọt vào phòng, đi thẳng tới trước giường bệnh, đập vào mắt là cái chân to vật vã khác người của tôi. Ông cụ ngừng hát, kinh ngạc nhìn một lát rồi hỏi: “Cái này là ai băng đó?”.
Tôi liếc mắt sang Tống Tử Ngôn đang đứng bên cạnh, ngoài tôi bị đối xử tàn bạo ra thì bình thường ai cũng được hắn đối xử rất hòa nhã, nhưng dựa vào quãng thời gian dài ở cạnh hắn, tôi biết, hắn là người rất kiêu ngạo. Biểu hiện rõ ràng nhất cho cái sự kiêu ngạo này chính là có chết cũng không chịu nhận sai, sắp chết còn sĩ diện. Nhưng tôi hãy còn muốn giữ chút sĩ diện cho hắn, bèn đáp: “Là cháu tự băng ạ”.
Ông cụ nhướn mày: “Sao cháu ngốc như heo thế hả, băng thế này làm sao mà thông khí được đây?”.
Tôi xấu hổ, nhưng lén liếc qua thấy sắc mặt Tống Tử Ngôn trầm xuống, lại thầm thấy sướng.
Ông cụ đứng cạnh nữ bác sĩ, nói: “Đây là…”, thấy Tống Tử Ngôn lườm cho một cái thì nói tiếp: “Người nhà của tôi, cô làm cẩn thận chút.”
Nữ bác sĩ lễ phép đáp: “Vâng ạ, viện trưởng”.
Tôi lại hoảng, hóa ra ông cụ là viện trưởng!
Thảo nào tuổi cao như vậy mà hàng ngày vẫn còn có thể tới bệnh viện “cống hiến nhiệt huyết”, chẳng trách sao lúc chúng tôi vào đây, ai cũng rất nhiệt tình, thậm chí với lý do vào viện hết sức dở hơi của tôi mà vẫn cẩn thận xem xét, có lẽ lúc hai đứa chúng tôi vào đây đã có người gọi điện thông báo, ông cụ mới phi từ ngoài vào, vừa đi vừa khóc…
Đương nhiên lần trước Tống Tử Ngôn nhập viện đã khiến bọn họ biết được, mượn cái cớ đó tới nịnh bợ ông cụ rồi.
Tôi liếc mắt nhìn bọn họ khinh thường, để có việc làm, sao lại có thể làm chuyện bợ đỡ thế chứ? (Cô rõ ràng đang chó chê mèo lắm lông đấy!)
Bác sĩ, y tá ở đây rất chuyên nghiệp, bông băng nhanh chóng được gỡ ra, từng lớp băng được tháo ra, để lộ bàn chân sưng tấy của tôi.
Ông cụ hỏi: “Bị sao thế?”.
Tôi thuận miệng đáp: “Bị bỏng nước sôi ạ”.
Ông quay lại cao giọng mắng Tống Tử Ngôn: “Sao cháu lại không cẩn thận thế hả? Đồ ngốc như heo!”.
Tống Tử Ngôn chỉ mấp máy môi, không phản bác lại.
Tôi lén thở dài, đúng là quả báo, quả báo rồi.
Tống Tử Ngôn băng, nhưng tôi lại phải nhận là mình băng. Tôi tự mình làm bỏng, ông cụ lại quay sang mắng hắn.
Thế nên, nỗi cảm kích trong lòng tôi tăng lên vùn vụt, vì tôi mà tức giận quát tháo như thế, hẳn ông phải rất thương tôi rồi. Quả nhiên, ông mắng Tống Tử Ngôn xong thì quay đầu lại nhìn cái chân thảm thương của tôi cảm thán: “Tiểu Liên đáng thương quá à”.
Được người lớn quan tâm, tôi rơm rớm nước mắt cảm động: “Thực ra cũng không sao mà ông, không đau lắm đâu ạ”.
Ông cụ không thèm để ý coi tôi nói gì, chỉ lắc đầu, tự lẩm bẩm: “Cháu coi, cái chân vịt vốn đẹp đẽ giờ biến thành chân lợn rồi còn đâu”.
Khóc ròng ròng, cứ để những giọt nước mắt nóng hổi vì cảm động cuốn theo chiều gió đi…
Có câu nói, nếu thượng đế mở ra cho bạn một cánh cửa, thì chắc chắn sẽ đóng cửa sổ lại.
Sau chuyện này tôi mới biết, hóa ra Tống Tử Ngôn cũng có cái không thông thạo, chính là băng bó.
Tuy rằng lúc Tống Tử Ngôn đứng cạnh nhìn bác sĩ thay băng cho tôi rất chăm chú, tuy rằng băng bó kiểu ấy là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng lúc nào hắn cũng có cách khiến cho đám bông băng thành một nùi loạn xì ngầu. Lần nào cũng loay hoay hì hục cả mấy tiếng đồng hồ, vần qua vần lại cái chân tôi tới phát đau, ba ngày một lần thay thuốc đều là những giờ phút đau khổ nhất của tôi. Có lần tôi ngại phiền cho Tống Tử Ngôn, thừa lúc hắn không có ở nhà, lén lút tự thay, kết quả là tối đi làm về, cái mặt hắn không xị ra thì cũng là nghiêm lại.
Chẳng lẽ hắn là kẻ nghiện băng bó trong truyền thuyết?
Kinh dị!
Hôm đó, đương lúc hắn còn luyện tập băng bó, tôi thì quen tới phát ngán, đã có thể luyện được công phu hắn vừa băng bó, tôi vừa mơ màng ngủ.
Bỗng nhiên hắn nói: “Ngày mai tôi phải đi công tác”.
Tôi “ừm” một tiếng, lại mơ màng.
Một tia chớp bỗng nhiên lóe lên trong đầu, tôi tỉnh ngủ ngay, vội vàng hỏi: “Tóc… giám đốc Triển có đi cùng không?”.
Chân đau nhói, hóa ra là Tống Tử Ngôn vô tình đè mạnh tay lên, hắn nheo mắt hỏi: “Em không muốn để cậu ta đi à?”.
Đương nhiên là không muốn rồi, tôi thật thà gật đầu.
Sắc mặt hắn lập tức xấu đi, rõ ràng là đang tức giận.
Tôi hoảng sợ, tôi tổn thương, tôi sụt sịt: “Thế… nếu anh muốn dẫn cậu ta theo thì cứ dẫn đi cũng được”.
Tuy rằng mối tình bí mật của họ đã bị người ngoài là tôi phá bĩnh, nhưng Tống Tử Ngôn không hề mắng chửi rồi bỏ đi, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên, vẫn tiếp tục băng bó cho tôi, buổi tối vẫn nấu cơm như thường.
Tôi còn tưởng chuyện thế là qua đi.
Nhưng lúc “đóng cửa đếm tiền” sao anh lại phải ra sức như thế hả? Tuy bình thường anh cũng chẳng phải loại nhẹ nhàng gì cho cam, nhưng cũng đâu cần thiết phải chuyển hẳn sang trường phái dã thú chứ?
Anh nói không đọc tiểu thuyết ngôn tình, sao hễ ghen là lại dùng cái kiểu hành hạ thân thể người ta như nam chính không biết điều độ trong truyện ấy hả!
Mà, có ghen thì phải là tôi ghen chứ!
Tôi mệt gần chết, hôm sau, hắn đi lúc nào tôi cũng không hay.
Tỉnh dậy thấy căn phòng trống vắng, trong lòng thấy buồn vô tận.
Người sống chung với tôi đang vi vu sung sướng với tên tình nhân của hắn ở nước ngoài đấy!
Nhưng hình ảnh Tống Tử Ngôn đứng cạnh Tóc Vàng đã lâu không gặp cứ hiện lên trước mắt, bản thân tôi cũng thấy rất đẹp, rất dễ thương.
Bỏ đi, so ra thì bị đàn ông cướp đi còn đỡ hơn là bị đàn bà cướp mất.
Nghĩ như thế tôi lại cảm thấy khá hơn nhiều!
Bò ra khỏi giường dọn dẹp một chút, chân tôi đã đỡ nhiều rồi nhưng Tống Tử Ngôn vẫn chưa chịu cho tôi đi làm, khiến tôi chán muốn chết, đang muốn gọi điện cho Tiêu Tuyết thì số của nó đã nhấp nháy trên màn hình di động.
Đúng là hợp cạ.
Nó hỏi: “Tối nay mày có rảnh không?”.
Tôi ỉu xìu: “Giờ tao nghèo lắm, có mỗi thời gian là giàu”.
Nó lại nói: “Tối nay lớp mình họp mặt, chắc là gặp mặt lần cuối trước khi tốt nghiệp, mày cũng tới đi”.
Nói đến đó tôi mới nhớ ra, cũng sắp tới ngày tốt nghiệp rồi, thế nên đáp ngay: “Ừ, chiều tao về ký túc xá chờ mày, tối hai đứa mình đi”.