Một nụ hôn xâm nhập lâu dài, Đồng Ngôn cho tới bây giờ không nghĩ tới chính mình lại có can đảm lớn tới như vậy, có thể ở nơi đông người như thế này mà cùng anh thân mật như vậy… Đợi cho đến khi hai người tách ra, cô thậm chí không dám nhìn phản ứng của những người xung quanh, giữ chặt tay của anh, cúi đầu đi vòng qua những chiếc bàn đang có vô số người nhìn kia, cho đến khi rời khỏi quán ăn, mới bước đi chậm lại.
“Bây giờ về trường học sao? Hay là vẫn đến những nơi đẹp nổi tiếng trong nội thành đi dạo?: Anh đem túi hành lý để xuống, nắm lấy hai tay của cô.
“Hôm nay là thứ bảy, không cần phải về trường học.” Cô vừa nói xong, lại mỉm cười nhìn anh trong chốc lát, “Chẳng lẽ an h không muốn em đến nhà anh sao?”
Anh cũng cười rộ lên, “Anh cầu còn không được.”
Thứ bảy qua đi thì sẽ đến ngày chủ nhật.
Nói cách khác, hai người chỉ ở bên nhau được hai ngày nữa.
Cô im lặng tính toán mỗi phút mỗi giây của mỗi ngày, vẫn cảm thấy thời gian thật sự là không đủ. Nếu anh phải đi về Bắc Kinh để mổ, chắc chắn sẽ ở lại Bắc Kinh trong một thời gian dài để tĩnh dưỡng, mà cô chỉ có thể ở lại Thượng Hải, thậm chí không có cơ hội để chăm sóc anh.
Cô vừa suy nghĩ lung tung, tùy tiện lấy lên một ít hoa tiêu, đại liêu, vỏ quýt khô cùng một ít hạt tiêu, bỏ vào trong chảo, lại quên lúc này lửa quá lớn cũng đã nấu quá lâu.
Váng dầu bắn tung tóe khắp nơi, cô vội lui lại phía sau hai bước, đụng vào người anh.
Cố Bình Sinh nhanh chóng đem chiếc vung đậy cái chảo lại, mở máy để nó hút mùi để làm giảm bớt mùi dầu mỡ trong phòng.
“Làm sao lại thất thần như thế?” Bên cạnh tiếng nổ lách tách, anh thấp giọng hỏi cô, “Từ khi đi siêu thị về đến giờ em vẫn ngẩn người, muốn nói gì với anh sao?”
Giọng nói có chút trầm thấp, dịu dàng.
Lại khó có được một ít cảm xúc không xác định rõ.
Đồng Ngôn cho nhỏ lửa, quay người lại, nhìn anh, “Em muốn trở về Bắc Kinh chăm sóc anh.”
“Em còn phải đi học.” Anh có chút bất ngờ, rất nhanh nở nụ cười, “Đồng Ngôn, cuộc phẫu thuật này cũng không nguy hiểm, chỉ cần anh tĩnh dưỡng lâu thêm một chút thôi, anh vẫn sẽ gọi điện thoại cho em, mỗi ngày hai lần được không? Hay là ba lần nhé? Bốn lần thì sao?”
Cô cắn môi, nhìn anh cười càng tươi thì lại càng cảm thấy khổ sở.
Hoại tử vô khuẩn đầu xương đùi, giai đoạn cuối.
Anh nói ra một cách bình thản dễ dàng như vậy, cô lần đầu tiên phát hiện thái độ ra vẻ kiên cường của anh nhưng thật ra lại đem tất cả mọi người đẩy ra xa, cách chính bản thân anh rất xa… “Em có thể tạm nghỉ học học kỳ này, đợi đến sang năm lại tiếp tục học tiếp năm ba.” Cô kề sát vào người anh, “Như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới thành tích học tập, chỉ là tốt nghiệp muộn một năm thôi, được không?”
Anh không có trả lời.
Đồng Ngôn ôm cổ anh, rất nhanh cắn lên môi anh, cẩn thận hôn lên môi anh, dịu dàng mà lại chấp nhất.
Qua một lúc sau, mới buông anh ra, làm cho anh nhìn vào miệng mình, còn thật sự hỏi, “Được không anh?”
“Không được.” Giọng nói của anh đã trở nên rất nghiêm túc, “Nếu anh bị ung thư giai đoạn cuối, anh nhất định sẽ mang em cùng trở về Bắc Kinh, để em ở bên cạnh anh, nhưng bệnh này không có nghiêm trọng như vậy.”
Hai người đứng kề sát nhau, không biết có phải vì tranh chấp hay không, nhiệt độ cơ thể có chút tăng lên, có chút khống chế được, mặc kệ là nhịp tim hay là tình cảm trong người đang dâng trào.
Đồng Ngôn nhíu mày, thấp giọng nói, “Anh không cần rủa chính mình như vậy.”
“Em cũng không cần mê tín như vậy.” Cố Bình Sinh nắm lấy hai tay của cô, “Anh học y, chưa bao giờ kiêng kị điều gì.”
Lông mày cô nhíu càng chặt, không nói điều gì nữa.
Nhưng cô đã dùng mười phút kế tiếp, làm một chuyện... dùng hết sức mà hôn lên môi của anh. Ở trong phòng bếp hơi thở tràn đầy hương vị này, dùng hai tay ôm lấy cổ của anh, cứ như vậy mà hôn anh, đồng thời cũng bị anh hôn.
“Không cần tiếp tục nữa nhé.”
Giọng nói của anh có chút phập phồng bất thường, vẫn hôi môi của cô cũng như nói cho chính mình, cũng như nói cho cô biết.
Nhưng chính vì một câu này lại không thuyết phục được bất cứ ai.
Đồng Ngôn nhắm mắt lại, trực tiếp bị anh ôm lên trước ngục, hai chân rất tự nhiên mà quấn lấy thắt lưng của anh. Hai người cứ vừa hôn vừa dây dưa không ngừng như thế, lúc nhẹ nhàng lúc thô bạo, không có ý định sẽ tách ra.
Cô ở nơi ở của anh lâu như vậy, nhưng chưa từng bước vào phòng ngủ của anh.
Khi Cố Bình Sinh dùng đỉnh đầu gối mở cửa, cô mới miễn cưỡng tránh đi anh, tò mò nghiêng đầu đánh giá gian phòng này, “Phòng của anh rất đơn giản.” Nói xong mới phát hiện ra, hiện tại trong phòng đang rất tối, anh không nhìn thấy được cô đang nói cái gì.
“Em muốn bật đèn sao?” Anh nhẹ nhàng cọ vào hai bên má của cô.
Đông Ngôn do dự mà gật đầu.
Anh ôm cô nằm lên trên giường, với tay mở đèn tường, ngay lập tức cả phòng sáng lên, cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi của Cố Bình Sinh đã được mở khá rộng… Nhưng lại cảm giác ngượng ngùng đã nhanh ập đến, rất nhanh lắc đầu nói với anh, “vẫn là nên tắt đèn đi.”
Anh dường như nở nụ cười, không nói chuyện, lại ấn nút làm biến mất đi nguồn sáng trong phòng.
Vào đêm đông, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng rất mịt mờ, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy không nề hà gì, nụ hôn xâm nhập cẩn thận đã trở nền mềm nhũn. Từ ánh sáng đến xúc cảm, đều là ấm áp mềm mại như vậy.
Dưới ánh sáng này đây, có thể nhìn đến hình xăm từ cánh tay tới khuỷu tay của anh, những họa tiết uốn lượn, nhưng lại không làm cho người ta sợ hãi.
Anh ôm thân thể của cô, chóp mũi để sát ngay với chóp mũi của cô, cô vẫn còn đang đắm chìm trong đau đớn nhưng vẫn cố gắng nhìn anh. Bởi vì cửa đóng đèn đã tắt, hai người trong lúc này không biết dùng ngôn ngữ trao đổi như thế nào, nhưng trong tầm mắt lúc mơ hồ lúc rõ ràng, cô lại có thể cảm giác được ánh mắt của anh, chừng từng có rời khỏi người cô.
Sau đó Đồng Ngôn nằm trong lòng anh, mơ hồ chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại thì cũng đã quá nửa đêm.
Cố Bình Sinh cứ ôm cô như vậy, dựa vào đầu giường, nửa nằm nửa ngồi, thoạt nhìn giống như anh vẫn không có ngủ.
Đồng Ngôn di chuyển thân mình một chút, anh rất nhanh chóng mở đèn lên, “Em tỉnh rồi?”
Từ góc độ này nhìn qua, rất giống như một đêm trong quá khứ kia, anh ngồi trên hành lang, mái tóc che khuất ánh mắt, trên người luôn mang theo cảm giác khổ sở không thể hóa giải được. Còn bây giờ tóc ngắn hơn lúc đó một chút, có thể nhìn ra nét cười hiện rõ trong đôi mắt anh.
“Anh là đang cùng thượng đế sám hối đấy à?” Đồng Ngôn nửa thật nửa đùa nhìn anh.
“Anh không tin vào thiên chúa giáo.” Cố Bình Sinh ôm cô, hôn lên trán của cô, “Giống như ngay từ đầu anh đã nói với em, khi chúng ta tham dự lễ Vọng trong đêm giáng Sinh đó.”
Cô gật gật đầu, muốn tách ra khỏi anh một chút, để cho anh có thể nhìn thấy chính mình nói một cách rõ ràng, “Sau học kỳ sau nữa, có lẽ anh cũng sẽ không tham gia giảng dạy nữa, có phải không?” Anh gật đầu, “Ừ, phải xem tình trạng khôi phục của anh.”
“Cho nên từ học kỳ kế tiếp thì anh cũng đã không còn là thầy giáo của em nữa.” Cô rất vừa lòng với đáp án của anh.
Cố Bình Sinh lúc này mới hiểu được, cô chỉ là đang để ý tới lời nói lúc trước của mình, “Ít nhất phải chờ cho tới sau khi em không còn là Sinh viên của anh đã…” Anh không khỏi cười rộ lên, “Anh không phải đang suy nghĩ về vấn đề đó.”
Anh nói xong, không tiếp tục giải thích nữa.
Đồng Ngôn cũng không hỏi thêm gì nữa, nhưng ánh mắt lại rất mơ hồ, “Em đói bụng.”
Giống như ngay từ đầu, cô vốn là phải làm cơm chiều, mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, thế nhưng đến quá nửa đêm cũng không còn gì để nấu, cũng chỉ cắm được nồi cơm mà thôi…
Cố Bình Sinh rất nhanh nhảy xuống giường, cứ đứng công khai trước mặt cô như vậy mà mặc quần áo, “Anh đi mua cho em một chút đồ ăn.”
Đồng Ngôn còn chưa kịp nói gì, anh đã đi ra khỏi phòng.
Cho đến khi cánh cửa phòng được khép lại, cô mới lùi về trong chăn bông, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh vừa rồi, đến cuối cùng ngay cả máu trong người cũng bắt đầu nóng lên, mới xốc chăn bông lên, thở dài một hơi.
Cố Bình Sinh đi rất nhanh đã trở về, ba bốn giờ sáng, cũng chỉ có đến những cửa bách hóa mở hai mươi tư giờ để mua được đồ ăn.
“Ăn ngon không?”
Cô gật gật đầu, thực vừa lòng nhìn cái chén của chính mình.
Trong cái chén của Cố Bình Sinh cũng chỉ có hai ba xâu, nhưng trong chén cô lại có đến năm sáu xâu, còn có một cái chén đặt ở trên đầu giường, cũng có rất nhiều xâu thức ăn, đều là để cho cô ăn dần.
“Anh sao lại không ăn?” Cô nhìn anh.
“Anh đang nhìn em ăn.” Cố Bình Sinh vui vẻ nhìn những thứ trong chén của cô, “Nhìn qua có vẻ như em ăn rất ngon.”
“Em cảm thấy đồ ăn của anh ăn mới ngon.”
“Em thích cái nào?”
Đồng Ngôn chỉ vào những xâu đồ ăn mà nói, “Anh làm sao lại ăn toàn đồ ăn chay, còn mua cho em đồ ăn mặn là thế nào?”
“Em rất gầy.” Cố Bình Sinh thuận miệng nói, “Ăn nhiều một chút để cho những nơi cần có da có thịt thì sẽ có.”
Cô nhìn vẻ mặt của anh, rất nhanh hiểu được, suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình.
Anh lại bày ra vẻ mặt rất vô tội, đem thức ăn trong chén của mình đưa tới bên miệng cô, Đồng Ngôn cắn một miếng xuống dưới, lại tùy tay đem đồ ăn trong chén của mình đưa lên bên miệng anh. Cố Bình Sinh cũng rất phối hợp nghiêng đầu qua, cũng cắn một miếng.
Hai người cứ như vậy, thuận tiện đem những thứ mà mình nói ăn ngon ăn hết, toàn bộ thức ăn mua về đều được tiêu diệt sạch sẽ.
“Em ăn xong rồi?” Anh hỏi cô, đem hộp giấy ăn đưa cho cô.
Đồng Ngôn rút một tờ giấy, xoa xoa miệng.
“Em vừa rồi không có thấy rõ hình xăm của anh.” Cô vẫn không dằn được lòng hiếu kỳ của mình, thử hỏi anh.
“Đây là hình xăm của một bộ lạc ở Keynia..” Anh cởi áo sơ mi, lộ ra nửa người trên để cô nhìn, “Một năm sau khi anh bị bệnh, có một số người bạn học đại học rủ nhau cùng đi Keynia làm tình nguyện viên, lúc ấy tâm trạng của nh không được tốt nên đã cùng đi với họ.” Tay anh chỉ lên những hoa văn của hình xăm, giảng giải cho cô, “Đây là một phần hình xăm biểu tượng cho một người thầy ở nơi đó, sau đó anh cảm thấy thú vị, dưới sự chỉ dạy của bọn họ, hoàn thành phần còn lại. Còn có cái này là tên tiếng anh.”
Hình xăm đầy đủ rút cuộc cũng hiện rõ trước mắt cô.
Đồng Ngôn lấy tay sờ lên, qua một lát mới ngẩng đầu nhìn anh, “Nếu anh không lớn lên không phải giống như một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc như thế này, ngược lại em sẽ thấy anh giống với bộ phim kịch tính mà em xem khi còn bé, Cổ Hoặc Tử.”
“Tác phẩm nghệ thuật xuất sắc?” Anh nghe vào lại không hiểu.
Đồng Ngôn nhịn không được cười rộ lên, “Chính là một mỹ nhân sạch sẽ.”
Cố Bình Sinh à một tiếng, xem biểu tình chế nhạo của cô, bồng nhiên liền đưa tay kéo cô đến trước mặt, vừa hôn vừa cởi quần áo mà cô vừa rồi mới mặc vào. Nhiệt lượng trong thân thể tiêu xài không hết, rất nhanh liền từ bên trong làn da mà xuất ra ngoài, cô chính vì bị anh hôn như vậy mà ý thức bắt đầu mơ hồ, lúc ban đầu đối với sự đau đớn này còn có chút sợ hãi, nhưng bây giờ thì đã biết mất.
Thật lâu sau, anh mới buông môi của cô ra, nhìn cô, mà cô cũng cứ nhìn anh như vậy.
Tầm mắt của cô nhìn rất mơ hồ, trong nháy mắt liền hiện lên hình ảnh của nhiều năm về trước. Đêm đầu tiên gặp anh trong cái lạnh của mùa thu, rồi ánh nắng tươi sáng trong phòng học, rồi im lặng đối diện nhau trong taxi... Bọn họ từ lúc đầu quen biết là vào cuối mùa thu phương bắc, trước kia có nhiều việc không thể tránh được, sau này lại là vì vận mệnh không công bằng, nhưng bọn họ đều bình an sống cho tới bây giờ.
Ánh mắt của anh, kiên định mà lại ấm áp.
Cuối cùng cô từ trong những ký ức ấy tỉnh lại, đưa tay giữ lấy khuôn mặt anh, hôn lên.
Từ nay về sau, không còn quá khứ đau thương kia nữa, em chỉ cần thấy tương lai mà anh dành cho em mà thôi.
Em tin tưởng rằng chúng ta sẽ có được hạnh phúc.