Có lúc cô đã nghĩ, cuộc sống như vậy, không biết thầy ấy có vui không? Có cảm thấy cô đơn không? Bây giờ thầy ấy có muốn có người trò chuyện không, dù đó là ai, bằng bất cứ ngôn ngữ nào...
Một trăm tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã qua, Lăng Lăng lấy mẫu ra, rồi đo thử tính năng mấy lần, kết quả còn tốt hơn cả những gì cô dự liệu, tính năng chống oxy hóa của mẫu vật đã được nâng cao hơn trước ba mươi phần trăm. Đó là một cảm giác hài lòng chưa từng có, cô rất muốn nói với tất cả mọi người rằng: cô đã làm được, cô thực sự đã làm được!
Người đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cô là Dương Lam Hàng.
Lăng Lăng phấn chấn cầm số liệu nhảy hai bậc cầu thang một, tới trước cửa phòng làm việc của Dương Lam Hàng, chưa kịp lấy lại hơi thở đã đưa tay gõ cửa, rồi nóng lòng bước vào. Khắp phòng đậm đặc mùi cà phê, mùi hương ấy dường như nói một cách không hề giấu giếm rằng anh đang rất mệt mỏi...
Vì Dương Lam Hàng rất chuyên tâm, nên không biết cô bước vào, vẫn cứ cắm cúi viết viết vẽ vẽ, dường như anh đang tính toán công thức toán học. Lăng Lăng cảm thấy hơi hối hận về sự đường đột của mình, nhìn bản số liệu trong tay, cố nén sự phấn chấn trong lòng, chờ anh hoàn thành công việc.
Cô đã từng nghe nói, đàn ông trong lúc làm việc trông hấp dẫn nhất, bây giờ thì cô đã tin điều đó!
Anh chăm chú xem, rất yên tĩnh, và những hàng chữ dưới ngòi bút của anh liên tiếp hiện ra, loáng một cái là xong.
Lúc này anh thật khiến người khác ngưỡng mộ!
Sau khi hoàn thành công việc, Dương Lam Hàng dừng bút, đưa ngón cái và ngón trỏ vuốt mũi, cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, mắt vẫn nhìn vào kết quả cuối cùng của công thức...
“Em chào thầy!”
Anh từ từ ngước mắt lên, dường như thời gian dừng lại, động tác và vẻ thể hiện cũng vậy...
Một giây, hai giây, ba giây...
“Xin lỗi, em đã gõ cửa nhưng thầy không nghe thấy!” Cô nói.
Bốn giây, năm giây, sáu giây...
Anh nuốt ngụm cà phê, rồi rút mấy tờ giấy ăn trong hộp, lau vết cà phê dính bên mép...
“Tìm tôi có việc à?” Dương Lam Hàng hỏi bằng giọng bình thản.
“Vâng!” Lăng Lăng nhớ đến mục đích của việc mình đến đây, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô, gò má cũng ửng hồng.
“Thầy xem đi ạ, đây là kết quả thí nghiệm vừa có, sau khi xử lý bề mặt của mẫu vật, thấy tính năng chống oxy hóa được nâng cao lên rất nhiều.” Trông cô lúc này rất giống một đứa trẻ đang khoe điểm số một trăm vừa giành được, đưa bản ghi chép số liệu đến trước mặt Dương Lam Hàng, chỉ vào hai nhóm số liệu cũ và mới ghi trên đó. Dương Lam Hàng không tỏ ra vui mừng như dự đoán của cô, nói chính xác hơn, anh không nhìn vào số liệu trong tay cô mà cứ nhìn gương mặt cô, ánh mắt như làn mây trắng in trên nền trời xanh.
Lăng Lăng đưa tay sờ lên mặt.
Cô nghe thấy Dương Lam Hàng nói: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em cười. Rất đẹp!”
Trong đầu Lăng Lăng dường như có tiếng nổ, cô ngây người ra!
Giáo sư Dương, đây là Trung Quốc, câu nói này của thầy dường như có khuynh hướng “khiêu khích” rất rõ, thầy có biết điều đó không?
May mà Lăng Lăng cũng có chút hiểu biết về văn hóa Mỹ, biết rằng người Mỹ thường khen như vậy. Nhưng là một cô gái Trung Quốc truyền thống, Lăng Lăng không quen với điều đó, đầu cô nóng bừng lên, suy nghĩ bỗng trở nên rối ren, miệng bật ra câu: “Dù thầy cười hay không thì trông thầy cũng rất phong độ...”
Lời nói vừa bật ra, dường như không khí trong phòng tăng thêm mấy độ. Lăng Lăng lau mồ hôi trên trán, mùa hè năm nay thật sự rất nóng!
Dương Lam Hàng khẽ ho một tiếng nói: “Cảm ơn!”
Đón bản ghi chép trong tay cô, Dương Lam Hàng nhìn số liệu trên đó. “Ừ, tính năng ở nhiệt độ bốn trăm độ C rất tốt. Em chuẩn bị một số mẫu vật khác, để tiếp tục làm thí nghiệm về tính năng này trong một trăm giờ đồng hồ ở nhiệt độ năm trăm và sáu trăm độ C.”
“Sao ạ?” Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống mười độ. Tiếp tục làm thí nghiệm trong hai trăm giờ đồng hồ, tức là gần mười ngày đêm nữa, chỉ nghĩ đến đó thôi đôi chân cô đã mềm nhũn. Trong bụng cô vừa thầm rủa con người biến thái, vừa cố nặn ra một nụ cười với vẻ mặt cung kính. “Vâng, lát nữa em sẽ chuẩn bị mẫu vật, ngày mai bắt đầu làm.”
Cô vừa quay người đi thì Dương Lam Hàng gọi cô: “Chờ một chút!”
“Thầy còn có việc sai em ạ?”
“Hôm qua tôi đã liên hệ với phòng hỗ trợ học tập, họ nói, học viên vừa học vừa làm có thể làm công việc này, thù lao mỗi tối thường từ năm mươi đến một trăm đồng.”
Học viên vừa học vừa làm? Thầy ấy muốn bỏ tiền ra thuê người làm thí nghiệm à? Theo như cô biết, các thầy hướng dẫn có trong tay những “lao công miễn phí” rất ít khi làm như vậy.
“Em còn phải thi, nên hãy chuyên tâm vào việc ôn tập. Còn nữa, nếu có thời gian em hãy phân tích về nguyên nhân nâng cao tính năng của mẫu vật, sau đó viết một đơn đề nghị bản quyền.” Nhìn thấy mồ hôi vã ra trên trán Lăng Lăng, Dương Lam Hàng hỏi: “Em có biết viết không?”
Một thứ đầy trí tuệ như thế, làm sao cô biết làm. Nhưng sau một giây do dự, cô gật đầu. “Có ạ.”
“Ừ. Có gì không rõ, cứ đến gặp tôi nhé.”
“Em biết rồi. Em chào thầy.”
Ra khỏi cửa, Lăng Lăng đứng ở đó, hít một hơi thật sâu, rồi một hơi nữa, rồi mới thở ra.
Gần đây, phòng làm việc của Dương Lam Hàng không được thông thoáng cho lắm, khiến cô cảm thấy lần sau khó thở hơn lần trước.
Mấy ngày liền, Lăng Lăng vùi đầu vào nghiên cứu kết quả thí nghiệm, lật giở xem tất cả tài liệu, nhưng vẫn còn một số kết quả thí nghiệm không thể nào giải thích được.
Đêm khuya, Lăng Lăng mệt mỏi đi từ phòng tự học về ký túc xá, mở máy tính ra, có một mẩu tin của Mãi Mãi Là Bao Xa: “Có trên mạng không?”
Cô để chỗ tài liệu xuống, gõ nhanh dòng chữ: “Em về rồi!”
“Sao về muộn thế?”
“Em lên phòng tự học để nghiên cứu về kết quả của thí nghiệm, nhưng không sao hiểu được, không sao hiểu được!”
“Sao không hỏi giáo viên hướng dẫn?”
“Em không dám hỏi. Để thầy ấy biết em chẳng hiểu gì thì đúng là xấu hổ! Em định làm rõ rồi mới tới gặp thầy ấy.”
Anh gửi tới một khuôn mặt cười. “Sao bỗng dưng em lại để ý đến việc thầy ấy nghĩ về em như thế nào?”
Lăng Lăng chống cằm, vuốt đường sơn viền màu trắng trên cuốn sổ ghi chép mà Dương Lam Hàng cho cô.
Thấy một hồi lâu Lăng Lăng không trả lời, cửa sổ hội thoại xuất hiện một dấu hỏi.
Lăng Lăng cho anh biết: “Anh biết không, em phát hiện ra thầy ấy rất quan tâm đến em, ví dụ như việc làm thí nghiệm chống oxy hóa, thầy ấy thà bỏ tiền ra để người khác làm, chứ không để cho em làm.”
“Còn nữa, một người đàn anh ở lớp trên nói với em, những tài liệu mà thầy ấy đưa cho em đều thuộc loại kinh điển, có những thứ không thể tìm thấy được trong trường Đại học T.”
“Còn nữa, có những thầy hướng dẫn bận, hầu như không có thời gian quan tâm đến học viên, nhưng Dương Lam Hàng thì lại rất để tâm đến em, dù là đi công tác cũng không quên gọi điện cho em, hỏi em xem có gặp khó khăn khi thực hiện đề tài không...”
Anh hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Tính thầy ấy rất tốt, có những giáo viên khi tức giận lập tức mắng học viên là ngu, thế mà em ngốc như thế này nhưng thầy ấy chưa bao giờ mắng em...”
“Thầy ấy thường động viên em, kiên trì dạy em...”
“Những học viên xuất sắc hơn em rất nhiều, nhưng thầy ấy không những bảo em học lên tiến sĩ mà còn bảo em ở lại trường...”
“Anh nói xem, vì sao thầy ấy lại tốt với em như vậy?” Cô thật thà hỏi.
Một hồi lâu sau, anh mới trả lời cô: “Có thể... thầy ấy đã thích em!”
“Xì! Anh mà còn nói linh tinh là em không chơi với anh nữa đâu!”
“...”
Đột nhiên, trên QQ xuất hiện một thông tin khá bất ngờ từ người ấy: “Ngày Hiến chương nhà giáo, em đã nghĩ sẽ tặng cho thầy giáo của mình thứ gì chưa?”
Lăng Lăng nghe vậy mới chợt nhớ, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày Hiến chương nhà giáo. “Đúng rồi, sắp đến ngày Hiến chương nhà giáo rồi, anh nói xem, em nên tặng cho thầy ấy món quà gì?”
Mãi Mãi Là Bao Xa: “Được đấy!”
“Anh nói xem, em nên tặng cho thầy ấy thứ gì?”
“Anh nghĩ, dù em tặng gì thì thầy ấy cũng sẽ rất thích...”
Cô chau mày nhăn trán nghĩ một hồi, một ý tưởng chợt lóe lên: “Cà vạt thì thế nào?”
“Cà vạt!” Mãi Mãi Là Bao Xa: “Vì sao lại tặng cà vạt?”
“Từ trước tới nay em chưa thấy thầy ấy đeo cà vạt bao giờ, có lẽ thầy ấy không có...”
“...”
“Tặng cà vạt có được không?”
“Anh đã nói rồi, dù em tặng gì thì thầy ấy cũng sẽ rất thích.”
“Xì! Anh chỉ trả lời cho xong chuyện chứ gì! Em không hỏi anh nữa!”
“...”
Lăng Lăng quay đầu lại hỏi người bạn cùng phòng: “Tiểu Úc, cà vạt của nhãn hiệu nào là tốt nhất?”
“Sao bỗng dưng lại nghĩ đến chuyện mua cà vạt?” Tiểu Úc đang đọc tiểu thuyết, hỏi với vẻ không hiểu.
“Ngày Hiến chương nhà giáo sắp tới rồi, mình muốn tặng thầy hướng dẫn một món quà.”
“Giorgio Armani đi. Thiết kế của hãng Giorgio Armani sang trọng và lịch lãm, rất thích hợp với thầy giáo của cậu.”
Lăng Lăng tra trên Baidu và giật thót mình.
“Một chiếc cà vạt có giá tới bốn con số!” Cô ra sức lắc đầu. “Tặng thầy... mình xem hàng bắt chước kiểu dáng của Taobaoshanggao.”
“Cậu không nhầm đấy chứ?”
“Không sao, dù sao khi thầy đeo, người khác cũng sẽ nghĩ đó là hàng thật... Loại này chỉ hơn hai trăm đồng. Được đấy.”
“Vấn đề là thầy giáo của cậu sẽ nhận ra nó.”
Những lời của Quan Tiểu Úc nghe ra cũng có lý.
“Cũng đúng! Vậy thì hãy tặng cho thầy cái hơn hai trăm đồng đi, như thế sẽ thật hơn một chút.”
“Nếu mình là thầy Dương Lam Hàng, mình sẽ bị cậu làm cho tức chết.”
“Không đâu, thầy rất tốt!”
Lăng Lăng vừa định nói thêm thì có tiếng gõ cửa.
“Mời vào!”
Tiêu Tiêu mở cửa bước vào, kêu lên đầy kích động: “Lăng Lăng, cậu nghe thấy gì chưa, ở quảng trường trung tâm có một siêu thị nổi tiếng sẽ khai trương vào ngày mai, không những vậy mà hàng hóa ở đó đều giảm giá tới bảy phần trăm...”
Lăng Lăng vội đóng khung đối thoại trong QQ, để nghe nốt câu của Tiêu Tiêu.
“... còn có cả sự xuất hiện của Lý Phi Phi, và tổ chức tặng quà có ký tên miễn phí.”
“Lý Phi Phi?” Vừa nghe đến cái tên ấy, Lăng Lăng bỗng nhớ tới một người khác. Gần đây không hiểu vì sao, ba chữ “Dương Lam Hàng” xuất hiện trong đầu cô ngày càng nhiều.
“Mình, Kiều Kiều và Thanh Thanh đã hẹn nhau, cậu đi cùng nhé!”
Kể từ khi học cao học, Lăng Lăng hầu như chẳng còn thời gian để đi dạo phố, hiếm có dịp được đi cùng mọi người, nên cô không muốn bỏ lỡ một dịp như vậy. “Được. Ngày mai đi lúc mấy giờ?”
“Chín, mười giờ gì đấy. Đến lúc đó bọn mình sẽ tới tìm cậu.”
Ngày hôm sau, vừa bước chân vào cửa siêu thị, Lăng Lăng đã ngây người.
Đây đâu phải là siêu thị, cả một tòa nhà to đâu đâu cũng thấy cảnh tượng bán tống bán tháo, nhất là ở quầy túi, ví da.
Quầy này không nhỏ, trông sáng choang, nhưng bên trong chật cứng người, một đám phụ nữ chen nhau trước quầy, còn đàn ông thì chuẩn bị sẵn ví tiền, đứng ở phía sau chờ thanh toán. Giọng của cô bán hàng đã khàn hẳn đi, nhưng vẫn lịch sự lớn giọng nhắc lại: “Cái này không còn nữa, vì mỗi loại chúng tôi chỉ có một cái thôi.”
“Cái này tôi mua rồi!”
“Tôi chọn trước rồi!”
“...”
Với một cảnh tượng như vậy, thì mọi sự trang trí cho một món hàng đắt đến mấy cũng đều bị làm hỏng!
“Cái túi xấu như vậy mà cũng có người mua?!” Lăng Lăng tiện tay cầm một chiếc hàng mẫu lên, xem đi xem lại, màu nâu vàng vốn rất già, bên trên lại còn viết đầy chữ “LV” xấu đến mức chẳng muốn nhìn nữa.”
“Lăng Lăng, mình đã nói từ trước rồi, óc thẩm mỹ của cậu có vấn đề, thế mà cậu vẫn không tin.” Tiêu Tiêu thở dài nói với cô. “Đây là LV, Louis Vuitton, là nhãn hiệu nổi tiếng, cậu có hiểu không?”
“Louis, ồ!” Lăng Lăng chợt hiểu ra. “Mình cũng đã nghe nói.”
Tiêu Tiêu không còn lời gì để nói!
Cô nhìn biển giá, rồi nhìn đi nhìn lại cái túi. “Một trăm ba mươi tám đồng! Lại còn giảm giá bảy phần trăm, đúng, giá tiền quả là không đắt, chất lượng cũng rất tốt, mặc dù không phải là da thật, nhưng nhìn cũng thấy rất bền, đủ chỗ để đựng các tài liệu tham khảo.”
Cô đeo thử. “Kiều Kiều, cậu nhìn xem thế nào? Rất điệu phải không?”
Kiều Kiều không thể nén được nữa, chỉ vào biển giá, nói: “Bạch Lăng Lăng, không biết đến Louis Vuitton thì cũng không quan trọng. Mình xin cậu hãy trở về ôn tập chương trình tiểu học cho tốt rồi hãy ra khỏi cửa, đừng để mất mặt các học viên cao học của trường Đại học T!”
“Sao?”
“Là mười ba nghìn tám trăm đồng, hai số 0 trước dấu phảy, chứ có phải ở đằng sau đâu!”
“Mười ba nghìn tám trăm đồng!” Còn đắt hơn cả máy tính xách tay của cô! Lăng Lăng nuốt nước bọt, đưa mắt liếc nhìn người bán hàng bên cạnh, họ đang cười thầm.
Xấu hổ quá đi mất!
“Lý Phi Phi đến rồi!”
Một tiếng kêu đầy kinh ngạc, khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Lăng Lăng tò mò nhìn về phía phát ra tiếng kêu, một chiếc xe sang trọng đỗ xịch trước cửa siêu thị, một người đàn ông bước xuống xe, nhìn từ phía sau, lưng người ấy trông rất chuẩn mực, nếu rộng một chút thì thiếu vẻ thanh thoát, nếu nhỏ hơn một chút thì lại không đủ rắn rỏi. Anh ta mở cửa xe, rồi chìa tay ra, để cho Lý Phi Phi kiều diễm khẽ bám vào đó, bước xuống xe.
Hành động của người đàn ông ấy không khúm núm, cũng không cao ngạo, mà thể hiện rõ phong cách quý tộc châu Âu, vừa nhìn biết ngay là con nhà giàu sang.
“Người đàn ông ấy là ai thế?” Một người khách hỏi.
“Con trai của bà chủ chúng tôi!” Một nhân viên của siêu thị khẽ đáp.
“Quan hệ giữa anh ta và Lý Phi Phi như thế nào?”
“Cần gì phải hỏi!”
Lăng Lăng kiễng chân lên nhìn xung quanh, khi người ấy quay người lại, Lăng Lăng vội dụi mắt, chớp chớp hai cái.
Cô không nhìn nhầm, người kia đích thực là Dương Lam Hàng!
“Đó chẳng phải là thầy Dương sao?” Lô Thanh vừa nói vừa nhìn Lăng Lăng, trong ánh mắt ấy ẩn chứa vẻ chế giễu.
“Đúng là thầy ấy! Đúng rồi!” Kiều Kiều và Tiêu Tiêu kêu lên kinh ngạc rồi cùng đám đông chen lên. Lăng Lăng vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi chân nặng như chì, không sao nhúc nhích được. Cô cố gắng mở to mắt, như thể nhìn thấy một người chưa gặp bao giờ.
Ánh đèn chiếu qua khuôn mặt của Dương Lam Hàng tạo thành ánh sáng rực rỡ như sao sớm. Còn Lý Phi Phi từ từ bước xuống xe, trông vô cùng rạng rỡ với nụ cười quyến rũ. Hai người đứng bên nhau đẹp chẳng khác gì hai nhân vật nam nữ chính trong phim, thực sự rạng ngời!
Có lẽ tiếng kêu ngạc nhiên của Kiều Kiều đã thu hút sự chú ý của Dương Lam Hàng, cũng có thể Lăng Lăng vẫn đứng chôn chân một mình nên trông nổi bật, ánh mắt Dương Lam Hàng chiếu về phía cô, lập tức dừng lại trên người cô. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, Lăng Lăng nhận thấy sự bất an trong ánh mắt của Dương Lam Hàng, đồng thời cũng nhìn thấy vẻ cứng đơ của anh, buông cánh tay mà Lý Phi Phi đang định khoác vào.
Lăng Lăng bất giác tránh ánh mắt của anh, giấu mình trong quầy Louis Vuitton, rồi chăm chú xem những chiếc túi mà giá cả không hề thấp chút nào. Cho dù là chất liệu, kiểu dáng hay màu sắc, chẳng có cái nào khiến người ta chú ý, thế mà không hiểu sao nhiều cô gái lại thích đến thế?
Có lẽ thứ mà họ thích không phải là cái túi đó, mà là giá tiền của nó!
Chà! Lăng Lăng thầm thở dài, cũng cần phải xem xét một chút cái khó của những người có tiền - rốt cuộc thì có tiền mà không biết tiêu vào đâu cũng là một nỗi khổ!
“Em có thích kiểu dáng của chiếc túi này không?” Giọng nói bình thản ấy chỉ có thể là của Dương Lam Hàng chứ không thể là của ai khác.
Cô ngẩng phắt lên, tim đập thình thịch vì bất ngờ, nói lắp bắp: “Thầy... thầy Dương! Thật là trùng hợp!”
“Tôi đưa một người bạn tới đây, và cũng vừa nhìn thấy em.”
“Vâng!” Lăng Lăng nhìn về phía Lý Phi Phi, lúc này cô ta đã ngồi xuống chiếc bàn dưới sự hộ tống của các vệ sĩ, mỉm cười ký tên cho từng người. Nhìn thì thấy, anh đã hoàn thành nhiệm vụ của một sứ giả hộ tống người đẹp.
“Em thích chiếc túi này à?” Anh lại hỏi.
Tất nhiên là Lăng Lăng không thể phê phán rằng siêu thị của nhà anh toàn bán những đồ với giá cả như gạo châu củi quế, mà nói một cách nhẹ nhàng: “Cũng được, chỉ có điều giá cả hơi cao.”
“Tôi quen với giám đốc ở đây, chỉ cần em thích thì giá cả không thành vấn đề.”
“Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ! Em chỉ xem một chút thôi.” Lăng Lăng lập tức đặt trả chiếc túi lên giá, rồi cẩn thận sửa lại cho ngay ngắn.
“Em không cần phải khách sáo với tôi.” Anh chỉ chiếc túi trên giá, nói với người phục vụ: “Gói chiếc túi đó lại giúp tôi.”
“Không! Không đâu!” Lăng Lăng hốt hoảng. “Thầy Dương, đồ đắt tiền này không phải để dành cho những người như em dùng đâu.”
“Thích là thích, có liên quan gì đến thân phận đâu.”
“Không phải cứ thích là nhất định phải có bằng được. Mọi thứ đều phải thích hợp với người, cũng giống như con người. Chiếc túi đẹp như vậy chỉ thích hợp với những ngôi sao rực rỡ.” Cô cúi đầu kéo chiếc túi của mình, rồi chìa cho anh xem. “Chiếc túi năm mươi đồng này mới phù hợp với những học viên như em.”
Dương Lam Hàng chăm chú nhìn cô. “Nếu có hai chiếc túi như vậy để cho em tùy ý lựa chọn, em sẽ chọn cái nào?”
Cứ như cách nói của Dương Lam Hàng thì dường như hai người rất thân thuộc, nhưng Lăng Lăng tự nhận thấy họ không thân thuộc lắm, nhưng cũng không thể nói là không thân thuộc.
Quan hệ giữa con người rất kỳ diệu, có những người dù chưa gặp nhau, nhưng tâm hồn đã rất gần nhau, có thể nói thẳng thắn và chân thành với nhau.
Có những người, ngày ngày phải đối mặt với nhau gần như 24/24, và cũng đã từng nói chuyện thâu đêm, nhưng giữa họ vẫn có sự ngăn cách, cô không có cách gì đến gần được và cũng không dám đến gần.
“Em cho rằng, cái nào thích hợp với mình nhất thì sẽ là tốt nhất”, cô nói. “Em hậu đậu, thỉnh thoảng lại đánh mất đồ. Cho em một chiếc túi hàng chục ngàn đồng, chắc chắn em sẽ phải rất cẩn thận, lúc nào cũng lo lắng sẽ đánh mất nó. Như vậy, nó sẽ trở thành gánh nặng cho em...”
“Có thể em đã đúng.” Anh thở dài buồn rầu, rồi gật đầu. “Đồ vật cũng giống như con người, phù hợp mới là tốt nhất.”
“...”
Trong lúc Lăng Lăng vẫn chưa tìm ra lời nào thích hợp để nói thì bọn Tiêu Tiêu quay trở lại.
“Thầy Dương.”
Dương Lam Hàng lần lượt chào hỏi từng người một, rồi nói: “Tôi có việc, đi trước nhé!”
“Chúng em chào thầy ạ!”
Sau khi Dương Lam Hàng rời đi, Tiêu Tiêu đập vào vai Lăng Lăng: “Cậu và thầy Dương đã nói chuyện gì vậy? Sao trông mặt thầy ấy có vẻ bất lực thế?”
“Có nói gì đâu, chỉ là về mấy đồ xa xỉ phẩm.”
Kiều Kiều than: “Thầy Dương chính là một thứ xa xỉ phẩm, chỉ có thể dùng để nâng cao óc thẩm mỹ chứ không thể mua nổi.”
“Không biết có bán hàng loại A không nhỉ?” Tiêu Tiêu chợt nói sang một vấn đề khác hẳn.
Lăng Lăng nhìn ra phía cửa, tấm lưng của Dương Lam Hàng mỗi lúc một xa. “Dù cho bắt chước có giống đến mấy thì cũng là hàng giả, đừng có đứng đây mà mơ nữa!”
Đối với Lăng Lăng, Dương Lam Hàng còn xa xỉ hơn cả chiếc túi Louis Vuitton, nếu đã không mua nổi, vậy thì hãy bớt nhìn đi mấy cái!
Như thế khỏi phải bị chê về trình độ thưởng thức, tự mình chuốc khổ vào thân!
Sau khi đi dạo phố và ăn cơm xong, Lăng Lăng tới phòng tự học. Học đến hơn mười giờ, cô cảm thấy hơi mệt, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của cô vang lên. Vừa nhìn vào màn hình, lòng cô bất chợt run lên, hai mắt sáng bừng.
Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng tự học, nghe máy: “Thầy Dương, chào thầy ạ!”
“Nghiên cứu kết quả thí nghiệm đến đâu rồi?” Giọng của anh tuy có hơi mơ hồ, nhưng vẫn giữ được vẻ nghiêm túc.
Lăng Lăng vội trả lời: “Có một số vấn đề em vẫn chưa rõ, em đang tra cứu tài liệu.”
“Hiện tôi đang ở phòng làm việc, em tới đây, chúng ta sẽ thảo luận một chút.”
Bây giờ? Trước khi nhìn đồng hồ, Lăng Lăng dụi mắt, đề phòng mình nhìn nhầm, kim đồng hồ chỉ đúng vào con số 11. Đúng thế, 11 giờ. Gọi học viên đến thảo luận vào lúc 11 giờ đêm, sự biến thái đã khiến cô không còn thấy kính phục, ngưỡng mộ anh nữa!
Cho dù trong lòng có oán hận đến mấy, cô vẫn phải đáp một cách cung kính: “Vâng”, rồi khoác áo vội vàng bước ra khỏi cửa.
Đêm đã khuya, hành lang tầng ba không một bóng người, phòng làm việc của các giáo viên khác đều đã tắt đèn, chỉ duy nhất phòng của Dương Lam Hàng còn sáng đèn. Lăng Lăng bước đến trước cửa, khẽ gõ cửa, nghe thấy tiếng nói từ trong vọng ra: “Mời vào!”
Cô thận trọng đẩy cửa bước vào. Trong phòng nồng nặc mùi rượu, Dương Lam Hàng ngồi trước bàn, tay liên tục bóp trán, có vẻ như đang chịu một nỗi đau khác thường.
Uống say mà vẫn không quên thảo luận kết quả thí nghiệm, Lăng Lăng bỗng cảm thấy kính phục tinh thần say mê nghiên cứu của anh!
“Ngồi xuống đi.” Dương Lam Hàng chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình.
“Thưa thầy, đây là những tấm ảnh tổ chức hiển vi.” Lăng Lăng đặt những tấm ảnh đã in ra lên trên bàn làm việc của anh, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Dương Lam Hàng xem rất kỹ từng tấm ảnh một. “Em nghĩ thế nào về kết quả này?”
Lăng Lăng nói một lượt về những khả năng mà cô đã nghĩ tới.