Mục lục
Truyện ngôn tình thầy trò
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Ngày xuân bình yên


Mấy ngày sau đó, Triệu Thủy Quan lúc nào cũng bàng hoàng bối rối, cô nói Trần Tư Dương cố gắng, kỳ thật cũng là nói với chính mình phải cố gắng lên.


Những ngày cuối cấp ngược lại không hề căng thẳng, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, cái gì nên làm cũng đã tận lực làm hết rồi, có gấp cũng vô ích mà thôi.


Mỗi khi làm bài tập ở nhà xong, cô thường vén màn nhìn nhà nhà lên đèn, nghe bé gái hàng xóm học cấp hai đang tập thổi sáo, nhìn hai ông bà lão ở đối diện nhà ngồi trên ghế sofa xem TV, hay là nghe tiếng người lớn đang la trẻ nhỏ, ban ngày thì lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường, cô tự hỏi mình muốn một cuộc sống như thế nào, mọi đau khổ lúc này đây về sau sẽ đáng giá sao?


Từ nhỏ đến lớn, người lớn đều nói phải lên cấp hai, học xong cấp hai thì lên cấp 3, rồi tốt nghiệp cấp 3 thì mới có thể học đại học.


Vậy sau khi đại học rồi như thế nào nữa? Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, đối mặt với tương lai phía trước, Triệu Thủy Quang vẫn chỉ là một thiếu nữ 18 lòng tràn đầy hoang mang lo lắng.


Trước kia cô rất hiểu rõ bản thân mình phải làm gì, cô biết khi trưởng thành rồi thì con người ta sẽ chín chắn hơn. Nhưng cô lại phát hiện ra trưởng thành cũng có cái giá của nó, Triệu Thủy Quang cảm thấy cuộc sống của mình trôi qua rất buồn tẻ, nhưng cô tự nói với bản thân không được phép gục ngã, bởi nếu có một ngày ngay cả cảm giác buồn tẻ cũng không cảm thấy được thì mới thật đáng buồn.


Cô nhớ Đàm Thư Mặc nói:không coi khuyết điểm của người khác là lợi thế cho mình,lúc Trần Tư Dương nói ra lý tưởng trước mặt cô, cô cảm thấy mình như một sợi dây, càng rút càng chặt. Đối với chuyện tình cảm, cô cứ lòng vòng lẩn quẩn. Còn về cuộc sống thì cô lại không hình dung được.


Mà thời gian thì lại cứ như dây kéo vậy, kéo “rẹt” một cái là xong.


Triệu Thủy Quang ngồi trong phòng học chuẩn bị thi nói tiếng Anh, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa nở rực rỡ, thời cấp 3 đã sắp qua rồi.


Mễ Ny đứng dậy, vỗ vai Triệu Thủy Quang, nói, “Mình lên lầu thi đây, lát nữa mình chờ bạn ở trước cổng trường.”


Triệu Thủy Quang quay đầu tí tửng cười, “Goodluck.”, cố ý phát âm K thành KO, bị Mễ Nỹ đánh cho một cái.


Thứ tự thi được sắp theo số báo danh, bạn học của Triệu Thủy Quang lần lượt vào phòng thi, cô tận dụng thời gian ngồi đọc thuộc lòng bài thi nói.


Tới lượt số 48, Triệu Thủy Quang đứng dậy rút thăm, bài thi hôm nay của cô là “Talking about today’s weather” (Hãy nói về thời tiết hôm nay). Trúng tủ, cô vừa mới học thuộc đề này.


Sau 15 phút, Triệu Thủy Quang ôm cặp đi lên lầu, đứng chờ ở cửa, hành lang vô cùng yên ắng, vì muốn khu vực thi được đảm bảo, nhà trường không cho phép ai lên đây cả, một lát sau cô nghe giọng nói lạnh lùng hô to, “Kế tiếp, vào đi.”


Triệu Thủy Quang nghe giọng nói này thì biết mình lành ít dữ nhiều, cô vững vàng đi vào trong, quả thật là Đàm Thư Mặc.


Bàn ghế trong lớp học được sắp xếp lại, trống trơn chỉ chừa một cái bàn ở giữa, Đàm Thư Mặc cúi đầu ngồi một bên bàn, bên phía bàn bên kia có một cái ghế dài, Triệu Thủy Quang để cặp xuống đất ngay cửa ra vào, tiến lên kéo ghế, ngồi ngay ngắn, hai tay trên đùi.


Đàm Thư Mặc không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, một tay xoay bút đỏ, một tay chống đầu, đôi mắt đen láy trong trẻo tĩnh lặng như bầu trời đêm.


Phòng họp bỗng rơi vào tĩnh lặng, dưới lầu tiếng học trò đùa giỡn xa xa vọng lại.


“How are you?” Đàm Thư Mặc mở miệng, khẩu âm tiếng Anh mạnh mẽ lại biểu cảm.


Triệu Thủy Quang ngạc nhiên, bài mẫu không có câu này, nhưng cô vẫn trả lời, “Good, thanks.”


Đàm Thư Mặc bấm bút đỏ và ghi chú vào giấy, tiếng bút hí hoáy viết, Triệu Thủy Quang hồi hộp càng thêm hồi hộp.


Chốc lát sau, Đàm Thư Mặc bỏ bút xuống, cười cười, nói, “Triệu Thủy Quang, tôi thấy em không good tí nào, phải là not too bad.”


Triệu Thủy Quang kinh ngạc, nâng đầu nhìn, nắng vàng trong suốt chiếu rọi người anh, áo sơ mi sạch sẽ, khuy cài áo màu vàng, gương mặt nghiêm trang, một người như vậy, gần một năm nay lại không có tí gì thay đổi cả.


Triệu Thủy Quang cười nói, “Thầy, em không có gì, thật mà.” Nếu như nói cho anh biết phiền muộn trong lòng mình, chắc là cô sẽ bị anh cười cho.


Triệu Thủy Quang có thói quen luôn làm một học trò gương mẫu trước mặt giáo viên.


Đàm Thư Mặc biết rõ Triệu Thủy Quang hồi hộp đấy, nhưng anh ngoài việc yên lặng dõi theo cô, anh cũng không thể làm gì khác hơn, đây là chặng đường mà ai cũng đều phải trải qua, bất luận có ai cản đường hay chê trách mình. Nhiều năm sau, khi bạn nghĩ đến những khi hoang mang lo âu như lúc này, chắc rằng bạn cũng không nhớ được tại sao mình lại như vậy, thời thanh xuân mang đến cho bạn nhiều niềm vui nhưng cũng lắm đau thương.


Đàm Thư Mặc nhìn tay cô đang bấu chặt vào nhau, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói, “Hãy làm tốt mọi việc xung quanh mình trước đã.” Giọng nói tuy rằng thản nhiên nhưng ai biết được trong lòng anh lại rối rắm.


Anh vẫn không yên lòng về cô, cũng cười nhạo chính bản thân mình. Thật không ngờ Đàm Thư Mặc anh giờ đây lại làm việc đắn đo suy nghĩ, nhưng riêng đối với Triệu Thủy Quang, anh luôn nhớ đến dáng người bồi hồi cúi đầu, khiến anh muốn duỗi tay ra kéo cô vào lòng.


Đúng vậy, con đường tương lai còn rất dài, khó tránh khỏi phiền muộn lo âu, phải làm tốt mọi chuyện hiện tại, vững bước tiến về phía trước.


Chỉ một câu đơn giản mà đã trấn an được Triệu Thủy Quang, bởi thế ở gần những người lớn tuổi vĩnh viễn rất có lợi.


Nếu như nói diện mạo Đàm Thư Mặc khiến người ta hâm mô, phong thái của anh làm người ta ghen ghét, nhưng phong thái ấy được đúc kết theo năm tháng, bao nhiều người muốn cũng không được, một học trò như Triệu Thủy Quang chỉ có thể ngưỡng mộ và học hỏi theo.


Triệu Thủy Quang sững sờ nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng sáng lán của Đàm Thư Mặc, mấy ngày nữa trường chính thức tổ chức kì thi, có lẽ đây là lần cuối cùng cô ngồi nói chuyện với anh.


Nhìn nét mặt anh ẩn hiện trong nắng vàng, cô bỗng buồn rầu, mà nỗi buồn ấy lại không hề giống bạn bè đồng trang lứa, những điều mà Đàm Thư Mặc dạy cho cô tuyệt đối nhiều hơn những gì mấy giáo viên khác dạy, đời này có một người tốt với bạn như vậy thì còn mong gì hơn, đúng lúc này gặp được một người như thế, Triệu Thủy Quang cô đúng là tốt số.


Triệu Thủy Quang chân thành nói, “Thầy Đàm, cám ơn thầy.” Cô đứng lên chăm chú nhìn Đàm Thư Mặc, thành tâm cúi đầu chào.


Đàm Thư Mặc ngồi bên kia bàn, nheo mắt nhìn cô, khom lưng, cúi đầu, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, anh đột nhiên muốn vươn tay ôm chầm lấy cô, tay trái nắm chặt rồi lại buông ra.


Cô đứng thẳng người, cuộc thi lần này xem như đã xong, mọi việc cũng đã xong, không hiểu sao trong lòng cô man mác nỗi chua xót.


Lúc xoay người đi, bất chợt có ai đó nắm tay cô, một vật mềm mềm ấm ấm dán lên môi, Triệu Thủy Quang chỉ có thể đờ người đứng sát vào bàn, Đàm Thư Mặc chồm qua bàn, cô trừng lớn mắt, khuôn mặt anh thật gần cô, đến nỗi cô có thể thấy nhìn thấy hàng lông mi dày nhẹ nhàng phe phẩy, như tinh thể màu mật ong phát ra ánh sáng óng ánh.


Thời khắc này, gió xuân hiu hiu thổi, tiếng thanh thiếu niên chơi đá banh trong sân tập huyên náo xa xa, bên ngoài cửa sổ cây long não già tỏa hương ngào ngạt đung đưa trong gió, đọng lại bên mũi cô mùi thuốc lá pha lẫn vị nam tính trên người anh khiến người ta phải nín thở.


Phiếu điểm đánh giá bị gió thổi bay toán loạn.


Talking about today’s weather, ngày ấy, một ngày xuân yên ả.


Triệu Thủy Quang cho tới bây giờ cũng không biết một người đàn ông mặt mày lạnh lùng lại có đôi môi nóng bỏng, như muốn thiêu đốt lấy cả mạng cô vậy.


Cô sợ tới mức đẩy anh ra, cũng không dám quay đầu nhìn, một mạch chạy ra khỏi phòng học.


Triệu Thủy Quang đã rõ sức mạnh của Đàm Thư Mặc, càng biết rõ hơn là cuộc sống của cô cho đến bây giờ chưa gặp qua một người đàn ông như vậy, thoạt nhìn rất lạnh lùng, kì thực lại quan tâm người khác, tính tình cố chấp, nhưng lại thông minh tài trí, lên kế hoạch cho mọi thứ, nhìn anh không nói không rằng nhưng thời điểm quan trọng thì cứ như con báo đen dũng mãnh bổ nhào về phía trước,.


Triệu Thủy Quang cũng không ngốc, dù còn nhỏ nhưng cô biết người nào nên gần gũi, người nào không nên trêu vào. Không thể trêu vào, cô chỉ có thể trốn.


Đàm Thư Mặc thu tay lại, nhìn cô gái y như con chuột nhỏ hoảng loạn bỏ chạy thục mạng, anh thừa nhận chính mình quá nóng vội, nhưng anh Đàm Thư Mặc làm việc cho tới bây giờ không hối hận, anh gần đây cũng chẳng ôm tâm tư làm thầy cô, anh vốn không phải dạng người thích làm việc thiện, cũng không che dấu điểm này.


Chậm rãi đi ra phòng học, cúi đầu nhìn chiếc cặp nằm ở góc tường, cũng ủ rũ quằn quèo ở đó như chủ nhân của nó, anh bỗng nhoẻn miệng cười, tay thọc vào túi quần, anh cúi người cầm cặp vác lên vai, đi xuống lầu.


Triệu Thủy Quang chạy ra khỏi phòng học mới phát hiện mình đã để quên cặp trong phòng thi, cô rất hối hận, ai bảo mình bị sắc đẹp làm mê mẩn làm chi!


Ôm khuôn mặt đỏ bừng, đi qua đi lại trên hành lang, chỉ chờ lát nữa ai đó đi rồi, cô sẽ lén đến lấy lại cặp.


“Triệu Thủy Quang.” Đàm Thư Mặc đứng tại cầu thang gọi, dáng người dong dỏng cao, cầm chiếc cặp màu đỏ nhiều ngăn, đương nhiên chẳng ảnh hưởng gì đến khí chất cao quý của anh cả, chỉ là làm sự lạnh lùng kia vơi đi mà thôi.


Triệu Thủy Quang do dự cả buổi, thấy anh dựa vào lan can, ánh mắt thiếu kiên nhẫn, “Nếu không qua đây, tôi ném xuống.”


Triệu Thủy Quang lúc này mới chầm chậm bước qua, cầm cặp từ đôi tay ngọc ngà kia, cô nói, “Cám ơn, thầy Đàm.”


Đàm Thư Mặc tự giễu cười cười, nhấc chân đi lên lầu.


Triệu Thủy Quang ngẫm lại, liền nói, “Trước kia em không tin vào khoảng cách không gian, nhưng giờ thì sao em lại tin khoảng cách thời gian?” Giọng điệu cứng rắn ẩn dấu sự quật cường. (trước đây Triệu Thủy Quang không tin vào khoảng cách tình yêu, vì thế mới chia tay HI VỌNG, còn giờ thì cô cảm thấy hai người tuổi tác chênh lệch quá nhiều, sợ rằng cũng không đến được với nhau)


Anh quay đầu, cô gái ấy giương mắt nhìn anh, đôi mắt to tròn lanh lợi sáng sủa.


Cây lá bên ngoài từng mảng xanh mướt, gió hiu hiu thổi, tiếng lá cây xào xạc đung đưa trong gió.


Về sau, một đêm cô mơ thấy Hi Vọng, lúc tỉnh dậy thì lại không nhớ mình đã mơ thấy gì, cô ngồi trên giường, ôm mền nghĩ nửa ngày cũng không ra.


Ngày 23 tháng 5 là sinh nhật của Hi Vọng, cô nhớ rõ ngày ấy, muốn gọi điện thoại qua đó cho anh nhưng lại không dám, sau này mỗi năm vào ngày này đều có người chúc mừng sinh nhật anh đầu tiên, nhưng người đó không phải là cô Triệu Thủy Quang.


Gần sáng, điện thoại cô reng chuông, Triệu Thủy Quang ngồi trên giường, thấy đèn báo điện thoại, dãy số lạ dài ngoằng, cô bấm nút trả lời, tò mò không biết là ai, thì đã nghe đầu dây bên kia “Alo”, vừa nghe thế cô đã biết rõ người đó là ai, trong nháy mắt điện thoại nóng đến phỏng cả tai.


Hi Vọng nói, “Tiểu Quang, em khỏe không?” Triệu Thủy Quang “ừ”, hai bên đều im lặng một lúc lâu, anh đã không còn tồn tại trong cuộc sống của cô, thì còn chuyện gì để nói.


Hi Vọng im lặng nửa ngày mới nói, “Không có gì, chỉ là muốn gọi điện cho em thôi, anh cúp đây.”


Triệu Thủy Quang lòng nhẹ nhõm hẳn, cô nói, “Khoan đã, Hi Vọng, sinh nhật vui vẻ.”


Hi Vọng khi đó đứng dựa vào cửa sổ phòng bếp, thấy bà lão người nước ngoài dẫn khách trọ đi ngang qua cửa sổ, hôm đó tiết trời Vancouver hiếm khi đẹp như vậy, ánh mắt trời ấm áp hắt vào mắt, Hi Vọng nhắm mắt lại nghe giọng nói quen thuộc ấy.


Anh cười nói, “Ừ.” Triệu Thủy Quang ngồi sát mép giường vén màn lên, bên ngoài trời vẫn tối đen như mực, cô nói, “Hi Vọng, xin lỗi.”


Xin lỗi, cô đã từng không kiên trì, xin lỗi, cô từng cho rằng những kỷ niệm sẽ chìm vào quên lãng. Xin lỗi, cô từng tin rằng trên đời này không có một tình yêu không khoảng cách, nhưng giờ chính cô lại dao động.


Giọng nói Hi Vọng truyền ra từ điện thoại, “Anh biết, không sao, à”, từ “à” cuối cùng lên cao, như yêu thương cùng dỗ dành trẻ nhỏ.


Anh vội nói tiếp, “Anh định nói là cố gắng thi tốt.” Không đợi Triệu Thủy Quang nói gì, anh liền cúp máy.


Anh mong cô sống hạnh phúc, đó là mong ước thật sự của anh, nhưng hiện tại anh không thể nào chân thành chúc phúc cô được, không muốn chấp nhận người tạo hạnh phúc cho cô giờ đây không còn là anh, cho nên thà là không nói chuyện, còn hơn không biết nói gì.


Ở bên này, Triệu Thủy Quang nghe giọng anh văng vẳng bên tai, nhưng vì sao giờ đây hai người lại xa xôi vạn dặm.





Chợt thấy!



Ai vừa bước tới ở gần ta
Thoang thoảng hương nhu ấy thật mà
Tóc nhẹ tung bay dòng suối nhạc
Miệng thầm khẽ hát khúc tình ca
Bồng bềnh cánh mỏng nàng tiên đến
Lãng đãng mây hồng ngọc nữ xa
Một giấc mơ yêu kìa bỗng hiện
Trăm năm nhớ mãi dáng thân ngà


Sóng vỡ bờ
Dáng ngọc đêm nay bỗng thẫn thờ
Một trời xa vắng với bơ vơ.
Bàn tay ngón nhỏ che nhan sắc
Mái tóc sợi mềm giấu mộng mơ
Môi héo nụ cười chào tiễn biệt
Mắt khô dòng lệ vẫy mong chờ
Xuôi theo con dốc chia ly ấy
Là cả ngàn khơi sóng vỡ bờ …!






Chương 16: Nỗi niềm biệt ly


Triệu Thủy Quang cuối cùng quyết định nghe theo lời Đàm Thư Mặc nói, trước hết phải làm tốt mọi chuyện hiện tại đã, có gấp cũng vô dụng.


Kỳ thi Đại học, cái được gọi là kỳ thi quan trọng của đời người cuối cùng cũng đã đến.


Đêm trước khi thi, Triệu Thủy Quang đặc biệt ngủ sớm, sáng thức dậy cô cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, mẹ Triệu nằng nặc đòi đưa cô đi thi, nhưng cô thì lại nói không cần, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn lên xe để mẹ chở đi, vốn cũng không căng thẳng gì, thế mà bây giờ càng thêm hồi hộp.


Càng đến gần địa điểm thi, cô càng hồi hộp hơn.


Chỗ thi không nằm trong Mười Trung, nhưng cách nhà Triệu Thủy Quang không xa, lúc xuống xe cô chợt nhìn thấy chiếc xe BMW 530 LI quen thuộc, người nọ thanh thản đứng tựa vào xe, anh mặc chiếc áo cổ hình chữ V màu xám nhạt vải len cashmere, tay bỏ vào túi quần màu tro than vải poplin, giữa trời xanh mây trắng, tiết trời se se lạnh, khung cảnh nháy mắt trở thành một bức tranh tuyệt đẹp.


Ở đây đa số là học sinh Mười Trung thi, ai nấy đi ngang đều chào hỏi Đàm Thư Mặc cả, mẹ Triệu nói, “Đó không phải là thầy Đàm của con sao? Qua chào hỏi đi, thầy con đúng là có trách nhiệm, đến tận trường thi tiễn học sinh.”


Triệu Thủy Quang nghĩ thầm hôm nay chắc chắn Đàm Thư Mặc uống lộn thuốc rồi, tự dưng không đâu lại đến đây, lòng cô rối rắm, quyết định đi về phía anh, từ ngày hôm đó, Đàm Thư Mặc vẫn đối xử Triệu Thủy Quang như một người học trò bình thường, còn Triệu Thủy Quang thì không cần nói cũng biết cô đạo hạnh kém một bậc, luôn lúng túng mỗi khi thấy anh.


“Chào thầy Đàm.” Cô nhỏ nhẹ nói.


Đàm Thư Mặc quay lại, thấy bóng Triệu Thủy Quang che trước mặt anh, ánh mắt ngượng ngùng, nhìn có chút buồn cười, anh còn tưởng cô bé con này sẽ không căng thẳng đấy.


Anh mỉm cười, rất muốn đưa tay xoa xoa đầu cô, nhưng chỉ nói, “Triệu Thủy Quang, vào thi đi.”


Đôi mắt anh sáng trong, ánh nhìn lấp lánh rựa rỡ tựa như pha lê.


Cũng chẳng cần nhiều lời, chỉ vỏn vẹn một câu như thế, mà lòng Triệu Thủy Quang hình như có một động lực khổng lồ bình tâm lại.


“Chào thầy Đàm.” Nữ sinh lớp bên cạnh dừng lại chào, Đàm Thư Mặc chuyển ánh nhìn, nhoẻn miệng cười, nói với nữ sinh kia, “Chào, cố gắng lên.”


Sau đó anh ngồi vào xe, nổ máy rời đi.


Nhìn hình bóng nữ sinh trong kính ngày càng xa dần, anh không bảo cô cố gắng lên, vì với một cô bé luôn cố gắng phấn đấu vươn lên thì không cần phải nói cố gắng lên nữa, anh hiểu điều đó, cô đã tự tạo quá nhiều áp lực cho mình, với một cô bé như vậy thì không cần phải nói cố gắng lên làm chi.


Ba ngày diễn ra kì thi Đại học, buổi sáng trời se se lạnh, trưa thì nóng bức, tối là ẩm thấp khiến người ta chẳng chịu được.


Ngày thi cuối cùng, tiếng chuông vừa reng lên cũng là lúc tuổi học trò ngây thơ hồn nhiên chấm dứt, cũng là khởi đầu cho một trang đời mới.


Triệu Thủy Quang thong thả gom vật dụng bỏ vào cặp, lòng chợt thảng thốt một nỗi buồn man man vô cớ không rõ lý do.


Mấy học sinh trong phòng thì hô hào la to, toàn bộ sân trường nhốn nháo hẳn lên, cô bước ra khỏi lớp, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cổ họng bỗng nghẹn ngào, không biết con đường phía trước phải đi thế nào, thế nhưng lại sốt sắng không thôi.


Cao Tầm đẩy Triệu Thủy Quang một cái, nói, “Thi xong rồi, định làm gì đây?”


Triệu Thủy Quang nói, “Không biết nữa, bạn thì sao?”


Cao Tầm lớn tiếng nói, “Aiz, mình nghĩ có nên đốt sách hay không, nhưng mà suy đi nghĩ lại tốt nhất là đem bán, còn được khối tiền.”


Triệu Thủy Quang nhớ đến chồng sách tham khảo cao chồng nhồng lúc cả lớp xúm lại học thi, lúc đó mọi người còn bàn tính sau khi thi xong xử lý đống sách đó thế nào, người nói châm lửa đốt hết, người thì kêu nên cất giữ cẩn thận, tương lai đem ra khoe với con cái:xem này, cha con năm đó học hành rất chăm chỉ, người thì nói:chất hết lên xe rồi ném xuống nước. Lúc ấy sách như kẻ thù muôn kiếp của họ, hiện tại lại lưu luyến không nỡ vứt đi.


Một năm nay, tuổi trẻ chúng ta không hề vô nghĩa và buồn tẻ tí nào.


Lúc gần sắp thi xong, cô dự định sẽ đi chơi khắp nơi, nhưng giờ đây thi xong lại không biết mình nên đi đâu chơi, chơi cái gì, chơi như thế nào, cảm giác thật vô vị.


Vài ngay sau đó phải trở về trường học dự lễ phát bằng tốt nghiệp, Triệu Thủy Quang vừa vào trường liền sửng sốt bàng hoàng, ba năm học chung vậy mà giờ sao trong lớp lại có nhiều người lạ hoắc thế, nhìn kỹ đều là mấy gương mặt quen thuộc, thì ra là nữ sinh sau khi thi xong người thì duỗi tóc thẳng băng, người thì uốn tóc quăn rất mô đen, tất cả mọi người đều cố chứng tỏ mình đã trưởng thành, kỳ thật vẫn chỉ là đứa trẻ miệng còn hôi sữa mà thôi, vừa thấy nhau thì đã tụm năm tụm bảy lại giỡn hớt.


“Được rồi được rồi, các em mau đến hội trường đi.” Vương Lị Lị đi vào nói, sau một năm lao tâm lao lực làm chủ nhiệm lớp, gương mặt cô giáo cũng hằn lên dấu vết thời gian, vẫn tận tâm với mấy học trò, dù sao cũng đã bỏ ra nhiều công sức dạy dỗ mà.


Y theo lệ cũ, vẫn là hiệu trưởng phát biểu trước, ôm cái bụng phệ to đùng lên khán đài.


Sau đó tới lượt đại diện giáo viên lên phát biểu, không biết có phải nhà trường sợ Đàm Thư Mặc hay không mà sắp xếp thầy giáo già dạy Vật Lý lên phát biểu, đó là người thầy giảng bài chuyển động tròn là nước bọt lại chuyển động tròn đều văng tung tóe, thầy cười cười, trên mặt đầy nếp nhăn, sửa sửa cái micro, bộ dạng có chút căng thẳng.


Thầy nói, “Các em học sinh thân mến, chúc mừng các em đã tốt nghiệp, giờ thì các em hãy gia tốc chạy nhanh vào tương lai đang chào đón các em phía trước.”


Một câu thấm nhuần vật lý, toàn bộ học sinh phía dưới đều cười ồ lên.


Cao Tầm quay đầu lại, chớp chớp mắt nói với Triệu Thủy Quang, “Uổng thật, Trần Tư Dương không ở đây chứng kiến cảnh này.”


Trần Tư Dương là học trò cưng của thầy ấy, động một chút là nói, «Trần Tư Dương tam ban lần này lại thi cao điểm nhất”, “Cái bài này Trần Tư Dương tam ban chỉ cần năm phút là giải được”.


Thầy chắc cũng không ngờ Trần Tư Dương hiện đang ở Châu Phi chạy đua với linh dương trên thảo nguyên đây này.


Thầy xoa xoa tay, lấy một tờ giấy từ túi áo ra.


Người học ngành này quả thật rất thận trọng, đến nỗi chuẩn bị cả bài phát biểu nữa.


Thầy hắng giọng, nói, “Các em học sinh, chúc mừng các em, đây chính là bước ngoặt cuộc đời của các em, cuộc sống các em đã bước sang một trang mới, tương lai là của chính các em, thầy hiện tại chỉ muốn nói cho dù sau này các em trở thành người thế nào, bất kể ước mơ có thành hiện thực hay không, có thể trong các em sẽ có người sống một cuộc sống thịnh vượng, cũng có người phải nai lưng bươn chải kiếm tiền, các thầy cô cũng không tức giận. Chỉ hy vọng các em nhớ kỹ, cho dù cuộc sống tương lai của các em như thế nào, phải tự hỏi bản thân mình đã sống tốt hay chưa, không nên lừa gạt người khác, không để ai hạ gục mình, kiên trì giữ vững lòng tin, thầy cũng hy vọng các em sẽ khắc nghi những lời ngày hôm nay, thầy tin các em sẽ làm được.”


Thầy nghẹn ngào nở nụ cười, năm tháng trôi qua nếp nhăn trên mặt đã hiện lên rất nhiều.


Dưới khán đài mọi người vỗ tay tán thưởng rần rần.


Cao Tầm nhỏ giọng nói, “Thầy giáo già này chắc là vì Trần Tư Dương đi rồi cho nên mới kích động vậy đó.”, ngoài miệng thì nói vậy còn tay thì đập đỏ cả lên.


Triệu Thủy Quang cảm thấy biết ơn ông trời đã cho cô gặp được nhiều giáo viên tốt như vậy, đối với mấy thầy cô mà nói học trò cả đời đếm không xuể. Đối với học trò mà nói, nhớ ơn thầy cô trọn đời. Cô đột nhiên tự hỏi, không biết vì sao Đàm Thư Mặc lại muốn trở thành giáo viên.


Thầy nhanh chóng xuống đài, đang đi nửa chừng bỗng nghĩ tới điều gì, quay lại nói tiếp, “Sau khi tốt nghiệp nếu các em có cơ hội trở về thăm trường, mấy thầy cô ai cũng lớn tuổi hết rồi, trí nhớ cũng thuyên giảm đi nhiều, nếu như không nhớ rõ tên các em thì mong các em nhắc chúng tôi nhớ, vĩnh viễn đây vẫn là trường học của các em.”


Mắt Triệu Thủy Quang đỏ hoe, xúc động đến nói không nên lời.


Trí nhớ con người cũng giống như quả nho vậy, từng chùm đính trên cây, óng oánh sáng long lanh, bỗng “phụt” một cái liền rơi xuống đất, khiến người trở tay không kịp!(ý rằng trí nhớ con người chỉ tựa như kích cỡ quả nho, và từng quả ghép lại thành một chùm nho đính trên cây, nhưng đến mùa thì nó sẽ rụng xuống, giống như trí nhớ con người, không quá to lớn, trí nhớ ấy được người ta tích góp lại, nhưng đạt đến một ngưỡng tuổi nhất định, trí nhớ đột nhiên giảm đi, có thể hôm nay còn nhớ, nhưng giây lát sau thì lại quên béng đi hết, khiến người ta bàng hoàng không biết phải làm sao)


Đây là lần đầu tiên cô biết cảm giác tốt nghiệp là như thế nào, tuy ba năm trước đây cô cũng đã từng tốt nghiệp một lần, nhưng lại không thấy nhớ nhung luyến tiếc như bây giờ, mọi kỷ niệm thời cấp ba cứ như phim chiếu chậm trong đầu cô, mỗi đầu tuần họp lớp, trốn tiết ra bãi cỏ ngủ trưa, nhớ phòng học hàng ngày lên lớp, nhớ hành lang mỗi ngày đi qua, nhớ đến ai đã ở cầu thang hô to: “Trực nhật vệ sinh đâu rồi, trời ạ, lại chuồn nữa!”, nhớ đến ai vỗ vai cô và nói, “Tan học cùng về nha!”, nhớ những khi hoàng hôn buông xuống sánh vai nhau cùng đi.


Triệu Thủy Quang miên man chìm đắm trong hồi tưởng, mãi cho đến khi buổi lễ kết thúc, mãi cho đến khi cả biển người như thủy triều tuôn ra, cô trông thấy Đàm Thư Mặc đứng ở cửa ra vào trong hội trường, dù rằng anh đứng cùng những giáo viên khác, nhưng chỉ liếc sơ qua thì đã bắt gặp dáng người cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi của anh, toàn thân tràn ngập nắng vàng nóng cả mắt.


Học trò đều chạy đến bên giáo viên của mình hàn huyên vài câu, xung quanh Đàm Thư Mặc cũng đầy học trò, người này cũng thật kỳ lạ, không thể nói anh là giáo viên có trách nhiệm, cũng không thể nói anh quan tâm học trò, cái gì nên làm thì lại không làm, trừ khi điều đó thật sự cần thiết và quan trọng, thế mà ai nấy đều bị anh hớp hồn.


Triệu Thủy Quang cùng Cao Tầm, Mễ Ny tán gẫu với nhau, liếc thấy học trò chung quanh Đàm Thư Mặc đã đi bớt, Triệu Thủy Quang nói, “Chúng ta có qua chào thầy Đàm không?”


Cao Tầm tất nhiên là mong còn không được, tức thì kéo tay hai cô chạy đến chỗ Đàm Thư Mặc, lớn tiếng hô, “Thầy Đàm!”


Triệu Thủy Quang bỗng bật cười, nhớ tới lần đầu tiên Đàm Thư Mặc lên lớp, cũng Cao Tầm hào khí bừng bừng hô to “Anh chàng đẹp trai”.


Đàm Thư Mặc quay lại, nở nụ cười, khuôn mặt đẹp trai càng thêm quyến rũ, “Chúc mừng các em tốt nghiệp.”


Mễ Ny nói, “Cám ơn thầy Đàm.” Cao Tầm háo sắc đến nỗi cứ nhìn Đàm Thư Mặc không chớp mắt, trong đầu cô chỉ cảm thấy nụ cười của người đàn ông này làm cuộc sống thêm tươi đẹp và nhiệm mầu.


Đàm Thư Mặc vươn tay, Cao Tầm lập tức nắm lấy, rồi lại mắc cỡ buông tay ra, Mễ Ny cũng đỏ mặt bắt tay Đàm Thư Mặc.


Có thể bắt tay với người như Đàm Thư Mặc thì ai mà không muốn chứ, được một người đàn ông hoàn mĩ đề nghị bắt tay thì còn gì bằng.


Đàm Thư Mặc bắt tay mọi người xong, nghiêng người, duỗi bàn tay thon dài đến trước mặt Triệu Thủy Quang, nở nụ cười mê hồn, nói, “Giờ tới lượt em.” Giọng nói anh gợi cảm rất cuốn hút.


Triệu Thủy Quang thừ người nhìn anh, một người đàn ông cuồng ngạo như vậy lại vì cô mà bằng lòng bắt tay với học trò, Triệu Thủy Quang cô đúng là may mắn biết bao.


Cô vươn tay ra, cầm chặt bàn tay anh, ngón tay ôn nhuận, không nhám không bẩn, không hề có mồ hôi, cứng cáp vững chắc như tự tin của anh vậy.


Triệu Thủy Quang biết rõ, cái nắm tay này chính là lời tạm biệt, anh Đàm Thư Mặc đã dạy cho cô Triệu Thủy Quang rất nhiều điều quý giá, nói chính xác hơn là đã cứu cô không bị chìm xuống đại dương mênh mông bao la.


Hội trường huyên náo dường như đã lắng đọng chỉ còn lại hai người bọn họ, thắm thiết nhìn nhau.


Đàm Thư Mặc buông tay ra, người khác không biết cứ tưởng cái nắm tay ấy rất ngắn ngủi, nhưng ai mà biết được hai người như du hành qua mấy thế kỷ, tim nghe nao nao trong lòng.


Đàm Thư Mặc thấp giọng nói, “Triệu Thủy Quang, chúc mừng em tốt nghiệp.” Ánh mắt ôn nhu trìu mến hòa tan nét mặt lạnh lùng thường ngày.


Triệu Thủy Quang chuyển ánh nhìn si mê lưu luyến, nghiêm túc nói, “Thầy Đàm, em muốn học đại học, muốn khám phá thế giới này, muốn có một tình yêu khắc cốt ghi tâm.”


Đây chính là những điều anh đã dạy cô, cả đời này vĩnh viễn cô không bao giờ quên, Triệu Thủy Quang nghĩ rằng ân tình của Đàm Thư Mặc cô không cách nào báo đáp được, chỉ là không phụ lòng chờ mong của anh, sẽ vững vàng hiên ngang bước vào đời, có lẽ cái này chính là điều anh chờ đợi ở cô.


Đàm Thư Mặc nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt mình, một năm rồi, tóc của cô cũng không dài ra lắm, nhưng nét mặt đã kiên định hơn, lúc mới gặp, chi cảm thấy cô là một đứa học trò không hiểu chuyện, nhưng tiếp xúc lâu dần thì mới phát hiện cô không hề như thế, Đàm Thư Mặc tự hỏi trong lòng từ lúc nào mà cô học trò giỏi ngụy trang đã trở nên cứng rắn hơn, dám nghĩ dám làm, từ lúc nào mà chồi non chớm nở kia đã thành một đóa hoa thanh lệ, đối mặt với cô, anh không biết phải nói gì nữa, chỉ muốn lặng yên thưởng thức hương hoa ngào ngạt.


Đàm Thư Mặc bỏ tay vào túi quần, xoay người đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại vẫy chào, bóng người khoan thai dần biến mất trong ánh chiều tà.


Mỗi khi gặp cô, con người anh tràn đầy mâu thuẫn, liệu giờ đây anh có đủ sức giữ chặt cô gái trẻ ấp ủ rất nhiều dự định và hoài bão kia không, cuộc sống của cô không phải vừa mới bắt đầu sao?


Vì thế không cần nói tạm biệt làm chi, tôi không đủ can đảm để gặp lại em, nếu như cuộc sống của em đã không có tôi, thì tốt nhất không nên gặp lại nhau.


Đàm Thư Mặc chợt nhận ra khi thật lòng yêu ai đó, cho dù vì cô ấy làm bao nhiêu chuyện vẫn cảm thấy không đủ, thậm chí còn muốn dùng cả đời này săn sóc cô ấy. Anh cứ như vậy ngồi ở trong xe, trượt kiếng xe xuống, đưa tay che khuất bầu trời xanh thẳm, tự cười bản thân mình, “Này Đàm Thư Mặc, mày đúng là đồ điên, thì ra mày cũng biết vì người quên mình đấy chứ!”, sau đó anh nổ máy xe, dứt khoát rời đi.


Triệu Thủy Quang đứng trong hội trường, nhìn bàn tay vừa nãy nắm lấy tay anh, nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm , nghĩ đến cô đã từng nói, “Gặp được Đàm Thư Mặc chính là phúc lớn nhất của cô Triệu Thủy Quang”, từ nay về sau đã không còn được nữa rồi!


Người ta thường đinh ninh rằng, ly biệt hôm nay tựa như chia ly cả đời.


*** Rất thích Cháp 16 này… edit làm ta nhớ lại thời cấp sách đến trường… Ước chi thời gian quay lại nhỉ !!!


Cháp này rất có ý nghĩa, rất hay, có những câu triết lý làm ta rất thích… ta không khen ta edit hay, mà là nội dung chương này tác giả viết rất hay… thật ra, edit xong truyện này từ hồi sáng rùi, và beta con cua + chùi mép xong từ 8h, beta nhanh, nhưng chỉ có truyện này ta edit và beta bấn loạn nhất, vì tác giả dùng cách viết tượng hình trong lời văn thông qua thiên nhiên hay sự vật nào đó, diễn giải một triết lý… mà đã triết lý thì phải ngẫm để ra ý tác giả mà edit… mhưng ta thích như vậy, vì thế mới là truyện… ta cố chấp làm truyện này cũng vì thế, vì cách tác giả hành văn, cách tác giả lồng ghép những triết lý vào… có thể ta không truyền đạt được hết ý của tác giả, các bạn đọc đôi chỗ lủng củng, giải nghĩa không rõ thì bỏ qua dùm ta…


Bonus link này :Có một mùa xà cừ đổ lá

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK