Một tháng sau, cuối cùng cũng đã đến kì thi cuối kì, đây là kì thi mà học sinh cấp 3 mong chờ nhất nhưng cũng lo âu nhiều nhất. Mong chờ là vì sau khi thi xong tuy rằng phải học bù, nhưng trường cũng cho học sinh nghỉ dài hạn, rồi từ đây đến lúc năm mới cũng chẳng còn bao nhiêu ngày, còn lo âu vì kì thi này là “kì thi quyết định số phận chung thân” của toàn bộ học sinh.
Hôm nay là thi môn cuối cùng, Triệu Thủy Quang sáng sớm thức dậy đã thấy nhức đầu chóng mặt, mẹ cô nói chắc do cô bị tuột huyết áp, bắt cô ăn điểm tâm sáng rồi mới đi.
Ăn xong cô lập tức đến trường ngay, chỗ ngồi được sắp theo thành tích mỗi kì, Triệu Thủy Quang, Trần Tư Dương và Mễ Ny thi chung một phòng, Cao Tầm tuy thi ở phòng dưới lầu, nhưng cũng chạy lên đây kiếm Triệu Thủy Quang, thực tết là muốn tìm Trần Tư Dương nói chuyện phiếm.
Cao Tầm lớn tiếng hỏi, “Hôm nay ai gác thi mấy bạn vậy?”
Cả lớp đều cười rộ lên, Cao Tầm suy nghĩ một lúc sau đó liền đỏ mặt, giải thích, “Mình nói là giám thị gác thi chứ không phải nói nhà tù, mấy bạn suy nghĩ lung tung gì đâu không à.”
** Từ gốc của “giám thị” là监đọc làjiān
** Từ gốc của “nhà tù” ( nghĩa khác là gian ác) là奸, cũng đọc làjiān
Hai từ này đồng âm, cho nên khi Cao Tầm phát âm, người ta lại liên tưởng đến nghĩa khác là vậy!
Triệu Thủy Quang không có chút sức lực nào mà cười cả, Mễ Ny thấy vẻ mặt cô không giống ngày thường, hỏi cô bị làm sao vậy, Triệu Thủy Quang nằm ì trên bàn, đang định nói bụng mình rất đau thì chuông đã reo lên.
Triệu Thủy Quang đàng phải nhận mệnh lấy bút viết từ cặp ra, tất cả mọi người tò mò không biết hôm nay là ai gác thi phòng mình, chừng vài phút sau thì đã thấy Đàm Thư Mặc cầm bài thi bước vào phòng.
Nhìn thấy anh, Triệu Thủy Quang nhận định ngay kì này mình thi rớt chắc.
Sự xuất hiện của anh quả là một áp lực nặng nề, Đàm Thư Mặc mặc chiếc áo lông cừu cao cổ màu xám đen, hai hàng lông mày rậm đen càng làm nổi bật khuôn mặt nam tính của anh hơn. Cả đám con gái trong phòng từ lúc thấy anh xuất hiện cứ xì xào bán tán, Triệu Thủy Quang tự hỏi trường học danh tiếng đâu mất rồi, học trò ngoan ngoãn học giỏi thế mà cũng sớm mưa thất thường, đứng núi này trông núi nọ.
Đàm Thư Mặc cầm bài thi đứng ở giữa bục giảng nói, “Để cặp sách lên đây hết.” Cả lớp im lặng như tờ, ai nấy đều không nói gì, chỉ gói ghém cặp sách rồi đem lên trên.
Triệu Thủy Quang thật sự không còn khí lực mà đứng dậy, gật đầu ý bảo Trần Tư Dương giúp cô mang lên.
Đàm Thư Mặc nghiêm mặt nói, “Lúc tôi phát bài thi, các em hãy úp xuống bàn, đợi đến khi nào tôi bảo bắt đầu thì mới lật lên làm bài.” Nói xong, anh đi từng bàn phát bài thi.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thủy Quang thấy một giáo viên chú trọng quy tắc như vậy, cả lớp không ai dám hó hé gì, ánh mắt kính nể nhìn Đàm Thư Mặc, bọn họ nào có biết vì Đàm Thư Mặc sống ở nước ngoài quá lâu, dần dà này cũng thành quen của anh.
Đàm Thư Mặc nói, “Cả lớp đã nhận hết bài thi chưa? Tốt, bắt đầu làm bài.” Giống như huýt còi ra hiệu xuất phát chạy, cả lớp đồng loạt lật bài thi lên bắt đầu làm bài.
Phòng thi cực kỳ im ắng, chỉ nge được tiếng bút viết “roẹt roẹt trên giấy, tổng cộng có 40 học sinh trong phòng thi, ai nấy đều cố gắng làm tốt bài thi của mình.
Lúc này trong phòng chỉ có một người túa ra mồ hôi lạnh, mặc kệ sống chết ra sao toàn tâm toàn ý hoàn thành tốt bài thi, ngượi nọ đương nhiên là Triệu Thủy Quang.
Triệu Thủy Quang trong lòng vô cùng hoảng sợ, mỗi người đều chăm chú làm bài của mình, còn cô thì ôm bụng đang quặn thắt từng cơn, đầu óc choáng váng, cô không tài nào chú tâm vào bài thi được, cô đã định không làm, nói là mình bị đau bụng nhưng như vậy thì quá mất mặt, huống chi hôm nay người gác thi lại là Đàm Thư Mặc nữa chứ, cô không thể để chuyện này xảy ra được.
Đàm Thư Mặc đứng cạnh cửa sổ, lúc sau đi một vòng quanh phòng thi, Triệu Thủy Quang thấy anh đến gần liền khẩn trương như là cái chết đang cận kệ vậy, cô ngồi thẳng người lên, lấy tay che bài làm mình lại. Đàm Thư Mặc cũng chỉ đi qua bàn cô mà thôi, Triệu Thủy Quang từ trước đến nay cho dù giáo viên có đứng cạnh mình thì vẫn làm bài ngơn ơ, nhưng hôm nay cuối cùng cô cũng biết cảm giác hồi hộp lo sợ như ai rồi.
Đàm Thư Mặc đột nhiên ra khỏi phòng thi, cả lớp hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh mọi người tiếp tục làm bài, không lâu sau Đàm Thư Mặc trở lại, đứng bên cạnh cửa sổ, lâu lâu lại nhìn điện thoại.
Qua một lúc, hiệu trưởng hấp tấp đi tới, thấy ông, Đàm Thư Mặc liền ra khỏi phòng, toàn lớp náo động cả lên, vì hai người đang ở ngoài phòng thi cho nên đoạn đối thoại cũng mơ hồ nghe không rõ, loáng thoáng biết rõ gì đó rồi không có việc gì đó, không khỏe, gác thi gì đó. Hiệu trưởng bước vào lớp, đập bàn nói, “Yên lặng, tiếp tục làm bài.”
Đàm Thư Mặc từ cửa sau tiến vào, đi đến bàn của Triệu Thủy Quang, hơi cúi người, nhỏ giọng hỏi, “Đứng lên được không?” Sau đó vươn tay ôm lấy cô.
Triệu Thủy Quang nhẹ gật đầu, tay phải khư khư ôm bụng, tay trái thì níu lấy tay anh từ từ đứng lên, cô không dám nhìn thẳng Đàm Thư Mặc, cũng không dám nhìn ai trong lớp hết, mặt mũi biết để đâu được nữa chứ.
Đàm Thư Mặc dìu cô đến phòng y tế, vừa ngồi xuống thì đã thấy nhân viên y tế đã chờ sẵn, kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Triệu Thủy Quang, cô sốt cao, sau đó hỏi cô có chỗ nào không khỏe không, Triệu Thủy Quang nói bụng mình rất đau, nhân viên kia nghe thế liền quay sang nói với Đàm Thư Mặc, “Cái này là phải đi bệnh viện kiểm tra, rồi vô nước biển.”
Triệu Thủy Quang không muốn đi bệnh viện tí nào, cô cả năm có khi không bị bệnh lần nào, nào ngờ một lần đổ bệnh mà đã phải đi bệnh viện.
“Em muốn tiếp tục thi hay là đến bệnh viện?” Triệu Thủy Quang nghe anh hỏi liền ngẩng đầu, thấy Đàm Thư Mặc đang đứng dựa vào cửa cách cô chừng hai bước.
Trước kia người lớn đều bắt cô phải làm cái này không được làm cái kia, nhưng giờ nhìn đôi mắt sâu đen của Đàm Thư Mặc, lần đầu tiên cô cảm giác mình đang trong tình huống khẩn cấp, được xem như một người lớn, được tự mình quyết định, trong lòng đột nhiên cảm thấy xao động.
Triệu Thủy Quang biết dù có quay về phòng thi thì cô cũng không làm bài được, cô không phải là vận động viên marathon, uống thuốc xong là khỏe lại liền, mà cô cũng chẳng còn mặt mũi mà về phòng thi, cô nhìn Đàm Thư Mặc nhỏ giọng nói, “Thầy Đàm, em muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Nhân viên y tế chen ngang, “Chắc là bị viêm ruột thừa rồi, về nhà cũng vô dụng à, đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”
Đàm Thư Mặc dịu dàng nói, “Tôi đưa em ấy đến bệnh viện.” Nói xong, anh liền đi đến dìu Triệu Thủy Quang, cô cũng không thể cãi lại, đành làm theo ý anh.
Nhân viên ý tế bất ngờ đứng dậy, nói, “Không cần đâu, tôi kiếm người đưa em ấy đi là được rồi.”
Đàm Thư Mặc nghe thế liền giải thích, “Không sao cả, em ấy là học trò của tôi.”
Triệu Thủy Quang đau đến không còn tí sức lực nào, mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm.
Cảm giác một đôi tay rắng chắc đỡ cô đứng dậy, bên tai văng vẵng tiếng người đó, “Leo lên nào.” Cô mơ hồ lên leo tấm lưng nóng ấm của Đàm Thư Mặc, dựa hẳn vào lưng anh, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại thì cô đã nằm trên ghế dài ngoài hành lang, cô vừa mở mắt ra thì đã thấy y tá và mấy cô gái đi ngang qua đều nhìn cô, thắc mắc tại sao bọn họ đều nhìn mắt bằng ánh mắt ngưỡng mộ thế, bỗng cô nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Đàm Thư Mặc, hèn chi.
Đàm Thư Mặc cúi đầu, đây là lần thứ ba Triệu Thủy Quang nhìn Đàm Thư Mặc ở khoảng cách gần như vậy, cho dù là đang bệnh nhưng cô vẫn cảm thấy người đàn ông này đẹp trai đến lạ thường, ai nấy đều chết mê chết mệt vì khuôn mặt này. Trong ánh hào quang của ánh nắng chói chang chiếu trên hành lang, anh mỉm cười nhìn Triệu Thủy Quang, “Đợi một chút, truyền nước biển nữa là xong.” Thình thịch, nụ cười anh như nhất tiễn xuyên tâm.
Phòng truyền dịch đông nghẹt kín hết chỗ, Đàm Thư Mặc dáng người cao ráo giơ cao chai nước biển, nắm tay Triệu Thủy Quang đi đến bên kia tìm chỗ ngồi, nhìn chiếc ghế vô cùng bẩn, Đàm Thư Mặc nhíu mày, không nói hai lời liền lấy áo khoác ngoài trải lên ghế, Triệu Thủy Quang nhìn nhãn hiệu DKNY trên chiếc áo mà đau lòng không nói nên lời, nhưng ai kia cũng đã ngồi xuống rồi, cô cũng phải nên ngồi theo.
Mặc cho cả phòng ồn ào không thôi, Triệu Thủy Quang quá mệt mỏi vừa ngồi xuống thì đã ngủ ngay.
Một lúc sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên người Đàm Thư Mặc, áo lông của anh rất ấm áp, Triệu Thủy Quang bỗng cảm thấy ngượng ngùng, cũng may chỉ là áo lông mà thôi.
Đàm Thư Mặc đang ngồi đọc báo, nằm trên đùi anh, cô không kiềm chế được đảo mắt đánh giá người đàn ông này.
Từ góc độ của Triệu Thủy Quang, vừa tầm nhìn thấy đôi tay đang cầm báo của anh, ngón tay thon dài, móng tay gọn gàng sạch sẽ, đốt ngón tay nổi lên cồm cộm, cô nhìn đến ngây ngất, mấy tiếng trước đôi tay rắn chắc này đã dìu cô ra khỏi phòng thi, mấy ngày hôm trước còn đưa cô hộp bánh đản thát, mấy tháng trước còn đưa khăn giấy cho cô lau nước miếng, là đôi tay đã đỡ cô khi cô té xuống cầu thang ở “Tô”.
Triệu Thủy Quang cảm thấy là lạ, thái độ của Đàm Thư Mặc đối với mình không giống với những nữ sinh khác, nhưng anh là người đàn ông xuất chúng, con đường phía trước trải đầy thảm đó, có khó khăn gì mà chưa gặp qua, làm sao có thể thích cô được chứ, không có khả năng, hoàn toàn không thể.
Đừng thấy tuổi Triệu Thủy Quang còn nhỏ, bình thường không so đo tính toán với ai, bạn bè ai cũng thấy cô là người hoạt bát thân thiện, kỳ thật trong lòng cô cái gì cũng đều nhìn thấu, cô biết rõ mình muốn gì, nên làm gì, đi con đường nào, cô nguyện ý thay đổi chính mình để phù hợp với người khác, hài lòng với cuộc sống của mình, chỉ vì cô muốn mau chóng trưởng thành, không muốn làm một đứa con nít nữa, hơn hết cô không muốn để ai tổn thương mình lần nữa.
Nhưng Đàm Thư Mặc không phải tuýp người cô có thể mơ tưởng được, hết lần này đến lần khác cô bị anh mê hoặc, anh lại là thầy giáo của cô, cô không thể nào phớt lờ điều này được, huống hồ Triệu Thủy Quang cũng tin tưởng vào trực giác của mình, nhưng ở trước mặt Đàm Thư Mặc, cô không tài nào che dấu cảm xúc được, mà đã không che dấu được thì cần chi phải giả tảo.
Phòng truyền dịch tấp nập người ra vào, mùi thuốc tràn ngập trong không gian nhỏ này.
Cô nhẹ nhàng nói, “Thầy Đàm.”
Anh bỏ tờ báo sang một bên, ừ một tiếng.
Cô nói, “Em là học trò của thầy.”
Anh im lặng, tay cầm lên tờ báo, tiếp tục đọc.
Cô nói, “Em đã thích người khác.”
Người kia vẫn án binh bất động.
Cô sốt ruột, thốt ra, “Em còn chưa trưởng thành.”
Người kia đột nhiên bật cười, lúc sau bỏ tờ báo xuống, thò tay vỗ vỗ đầu cô, nói, “Biết rồi, ngủ đi.”
Y tá phía trước quay đầu lại, nhìn trộm người đàn ông cả người toát ra khí chất cao quý đang ngồi ở góc tường, nhìn thấy anh nở nụ cười nhìn cô gái đang nằm trên người mình, còn cô gái kia nhắm chặt hai mắt lại, mặt đỏ bừng bừng.
Qua một lúc, mẹ Triệu Thủy Quang đã đến bệnh viện, liên tục cảm ơn Đàm Thư Mặc, sau đó gõ đầu Triệu Thủy Quang một cái, “Đứa nhỏ này, thẫn thờ cái gì chứ, mau cảm ơn thầy đi.”
Triệu Thủy Quang vâng lời, nói, “Cảm ơn thầy Đàm.”
Đàm Thư Mặc hòa nhã nói, “Không có gì đâu, về nhà ráng nghỉ ngơi cho khỏe.” Sau đó anh lái xe đi ra.
Mẹ Triệu ngồi trên xe taxi, phấn khích nói, “Thầy của con tuổi còn trẻ mà tài giỏi như vậy, sao lại đến trường con làm giáo viên chứ!” Triệu Thủy Quang không nói chuyện, cô nhắm mắt tựa vào xe ngủ.
Gió trưa nhè nhẹ len lỏi qua khe cửa, trang tạp chí bị gió thổi tung bay vang lên mấy tiếng “xoành xoạch”, ánh nắng vàng rực phản phất trên mặt Triệu Thủy Quang, ai có thể nói cô biết, đây có phải là tình yêu không?
Chương 12: Vậy thì không nên quên!
Năm nay Ủy Ban Giáo Dục tỉnh quy định cấp ba không được học bù, nghe nói là có học sinh quậy phá gọi điện thoại đến đài truyền hình khiếu nại, làm ầm chuyện này lên, cái này chỉ tội cho bố mẹ học sinh ấy lại có một đứa con nghịch ngợm đến vậy, mà thôi, giờ có gì mà quan trọng hơn lễ mừng năm mới được chứ.
Đầu năm, Đan Dương mời ăn cơm, đương nhiên là không thể thiếu phần của Triệu Thủy Quang rồi, dù sao mọi người cũng quen với nhau, Triệu Thủy Quang cũng không thể nào từ chối được, lúc đến nơi thì mới biết nhà hàng Đan Dương mời dùng cơm là “Đường Triều Thịnh Thế”, nhà hàng chuyên món Quảng Đông nổi tiếng nhất thành phố.
Ăn uống xong thì cũng đã xế chiều, mọi người nói là muốn đi tục quán (nơi bài bạc), Triệu Thủy Quang bất đắc dĩ đi theo bọn họ, một người mẫu mực như cô thì làm sao dám đến mấy chỗ ăn chơi như vậy, Hi Diệu đi ở phía trước nói, “Lúc đi học thì mọi người thường cúp học đến đó chơi lắm, em đừng lo, có gì mọi người chịu trách nhiệm cho!” Nói nhảm, cô thì làm sao có thể so với mấy sinh viên “mẫu mực” hệ điện ảnh chứ, mà còn Đan Dương thì khỏi nói, đúng thiệt là vô địch mà, bình thường thì nói là không việc làm, nghèo rớt mồng tơi, thế mà lúc cầm chìa khóa xe thì xe nào xe nấy đều bóng loáng. Đừng là người chọc người tức chết mà!
“Em gái Tiểu Quang!” Triệu Thủy Quang đang đi lon ton thì chợt nghe có người gọi mình, chưa kịp nhìn xem là ai thì đã bị người ta kéo tay, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông ba phần đẹp trai bảy phần tà khí, hai phần mùi rượu, không phải Sở Phỉ Phỉ đó sao.
Nạo Lam đi cạnh Triệu Thủy Quang cũng là bạn trong nhóm Đan Dương, thấy có người kéo Triệu Thủy Quang liền đứng chắn phía trước, đám Đan Dương đang đi cũng dừng lại, Triệu Thủy Quang thấy thế vội nói, “Nạo Lam, không sao đâu, người quen của em đó.” Không khí lúc này cũng bớt căng thẳng đi.
Có người đàn ông trung niên từ phòng bên cạnh bước ra, “Sở thiếu gia, có chuyện gì sao, à à, không việc gì không việc gì, mọi người đều quen biết nhau, từ từ nói từ từ nói.” Người này dường như cũng nhận ra bọn họ, vội vàng giải thích.
Sở Phỉ Phỉ không để ý tới người nọ, cũng không chịu buông tha Triệu Thủy Quang, nói, “Em gái Tiểu Quang, qua bên đây chơi với anh Sở đi, có thầy Đàm của em ở đây nữa nè.”
Triệu Thủy Quang nghe nhắc đến Đàm Thư Mặc thì có cho cô mười lá gan cô cũng không dám đi, đang nghĩ cách từ chối khéo léo, Hi Diệu đã làm ầm lên, “Này, cái anh này làm gì thế, buông tay ra.”
Đan Dương liền kéo Hi Diệu lại, “Nếu mọi người đều quen biết, đúng lúc chúng tôi chuẩn bị đi tục quán, hay là cùng đi đi?”
Đan Dương vừa nói xong thì cô đã thấy Đàm Thư Mặc đang nói chuyện điện thoại đi tới, Sở Phỉ Phỉ vui vẻ kéo Triệu Thủy Quang nói, “Xem đi, anh không có gạt em, có thầy Đàm em ở đây nữa nè.”
(ở đây thiếu 1 câu, ta chưa edit kịp, vì k hiểu cặn kẽ, sẽ chỉnh lại và thêm vào sau, không liên quan gì tới phần sau, chỉ đơn giản là triết lý thôi)
Triệu Thủy Quang e dè kêu, “Thầy Đàm!”
Điều này khiến Đan Dương và những người còn lại sửng sốt một chút, ai cũng không dám tin người đàn ông dáng vẻ không phú tức quý này lại là giáo viên, thật sự không biết là anh ta bôi bác hình tượng giáo viên hay là hình tượng giáo viên bôi nhọ anh ta.
Đàm Thư Mặc cúp điện thoại, ánh mắt trong veo nhìn Sở Phỉ Phỉ đang nắm tay Triệu Thủy Quang, anh đi lướt qua người Triệu Thủy Quang, nói, “Em cũng vào chơi đi.” Triệu đồng học của chúng ta đành phải vò vò áo khoác, lề mề bước đi theo sau Đàm Thư Mặc vào phòng, vừa đi vừa quay đầu lại cầu cứu Hi Diệu, Hi Diệu ôm chầm lấy Đan Dương, nói, “Tiểu Quang, thì ra là thầy của em à, sao không nói sớm, làm chị hiểu lầm thấy chưa, thầy, vậy Tiểu Quang của em xin làm phiền thầy rồi.”
Triệu Thủy Quang thật muốn la lên rằng: Hi Diệu, em hận chị.
Triệu Thủy Quang đi theo Đàm Thư Mặc, Sở Phỉ Phỉ đi phía trước đẩy cửa vào, được lắm, tuấn nam mỹ nữ ngồi đầy hai bàn, cửa vừa mở mọi người liền nhìn ra, có người la toáng lên, “YAAA… Phỉ Phỉ, mới đi một vòng mà đã bắt cóc được môt em rồi nhá.”
Sở Phỉ Phỉ liền cười nói, “Bậy bạ, người anh em, nếu mình mà bắt cóc trẻ em thì chỉ có con đường chết thôi.”
Sở Phỉ Phỉ vừa nói vừa kéo ghế, khoát tay Triệu Thủy Quang,“Ngồi xuống đi.” Triệu Thủy Quang nhìn qua thì thấy Đàm Thư Mặc đã sớm ngồi vào chỗ của mình, người nào đó chợt lên tiếng, “Em gái này nhìn quen lắm.”
Triệu Thủy Quang cả kinh, cô đột nhiên sực nhớ cũng đã từng gặp mấy người này rồi, lúc mà cô và Hi Diệu diễn trò đồng tính luyến ái ở “Tô”, cô nhìn Sở Phỉ Phỉ, anh ta đang đùa giỡn với mọi người, cũng không chú ý câu này, Triệu Thủy Quang toát cả mồ hôi lạnh, cô bắt đầu cảm thấy giống như Sở Phỉ Phỉ đang lấy mình ra làm trò đùa vậy, mà chắc Đàm Thư Mặc cũng nhìn ra được.
Cô nghiêm trang nói, “Vài bạn học của em cũng nói vậy, chắc tại em lớn lên trông xinh đẹp quá!” Tất cả mọi người nghe xong đều cười rộ lên, thì ra vẫn là một đứa học sinh ham chơi thôi.
“Mình thấy chiếc xe Passat cậu mới đổi, đừng nói là cậu lấy chiếc xe ra dụ cô bé này đó nha?” Người nọ chọc ghẹo, cả người nho nhã như làn gió, làm người ta cứ tưởng câu nói trêu chọc lúc nãy không phải thốt ra từ miệng chị ta.
“Tôn Tiện, đừng có chọc nữa, em ấy là học trò của Thư Mặc đó.” Sở Phỉ Phỉ kéo ghế cho Triệu Thủy Quang ngồi xuống, cô ngồi giữa Sở Phỉ Phỉ và Đàm Thư Mặc.
Một bàn người vui vẻ hòa thuận đánh bài, Triệu Thủy Quang hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, cô nhìn chằm chằm Đàm Thư Mặc, ánh mắt anh uể oải, ngón tay mảnh mai cẩn thận xào bài, ra bài, anh quăng một con bài ra, nói, “Giang”, tay xoa xoa nắn nắn làm anh càng thêm ưu nhã lạ thường.
Triệu Thủy Quang cũng từng xem qua người lớn đánh bài, chướng khí mù mịt đấy, người thắng la làng đòi lấy tiền, kẻ thua cũng hùng hùng hổ hổ, nhưng lời nói thốt ra từ miệng họ không hề tục tĩu tí nào.
Lúc ấy khi mọi người nói chuyện phiếm, Triệu Thủy Quang và Hi Vọng cũng bị mọi người trêu chọc, khi đó cả đám vẫn còn là mấy đứa học trò choai choai nghịch ngợm, mọi lời nói đều rất trẻ con, nhưng tình bạn cũng không thua gì Sở Phỉ Phỉ, Đàm Thư Mặc, Tôn Tiện và những người khác, thì ra cho dù thời gian có trôi qua nhanh thế nào thì tình bạn cứ giống như hủ rượu vậy, ủ càng lâu thì càng ngon, càng gắn bó bao nhiêu càng khắng khít bấy nhiêu.
Qua một lúc, điện thoại Đàm Thư Mặc reo, anh vội đứng dậy ra ngoài nghe, Tôn Tiện thấy thế liền la lên, “Không cho đi, khẳng định là đi đón Hi Hi nè, cậu nhìn đi, học trò của cậu còn ở đây đó.”
Đàm Thư Mặc nói, “Vậy thì để học trò mình chơi đi.” Anh kéo Triệu Thủy Quang qua chỗ mình ngồi, cúi đầu nói với cô, “Thắng em lấy, thua chia theo bình thường, nhớ không được thua.” Triệu Thủy Quang không dám nhúc nhích, chỉ ngồi đó nhìn cổ áo màu vàng hờ hững của anh, mặt bỗng nhiên đỏ bừng gật đầu nhận nhiệm vụ. Đàm Thư Mặc nói xong liền cầm áo khoác đi ra ngoài.
Triệu Thủy Quang cũng có biết đánh bài đâu, đành phải ráng nhớ lúc nãy mọi người chơi thế nào, may mắn là quy tắc chơi mạt chược cũng không khó mấy, ba quân bài, hai đôi*, cũng không khó nhớ lắm, Sở Phỉ Phỉ lên tiếng, “Này này, không chơi ăn tiền nữa, chẳng vui gì cả, luật chơi mới, người thắng được quyền hỏi người thua một câu và người thua nhất định phải nói thật.”
Triệu Thủy Quang nghe là biết mình xong đời rồi, Sở Phỉ Phỉ tuyệt đối có thù với cô mà, bởi thế cô mỗi khi ra bài cũng cẩn trọng hơn, nhưng mà nhìn một hồi lâu cũng không có bài để ra, đang buồn bực thì lại nghe Sở Phỉ Phỉ la lên, “A, ù rồi, haha, cô bé ngốc”
Triệu Thủy Quang thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng là mình thua đậm, không ngờ lại thắng, thì ra chơi gian lận lại đơn giản như vậy, khó trách nhiều người lại chơi gian lận.
Chơi hết một vòng**, người thua thảm nhất là Tôn Tiện, Tôn Tiện hất bài nói, “Mình biết ngay cậu chẳng tốt lành gì đâu, hỏi đi.”
Sở Phỉ Phỉ cười, khuôn mặt càng thêm đẹp trai, anh nói, “Vậy thì xin mời hai vị đây thành khẩn khai ra tình sử của mình đi.”
Tôn Tiện nghiến răng nghiến lợi nói, “Sở Phỉ Phỉ, cậu sống tời từng tuổi này mà giả bộ khách sáo cái gì nữa,”
Sở Phỉ Phỉ cũng giả bộ nghiêm mặt, liếc mắt nhìn Triệu Thủy Quang, nói, “Tốt nhất cậu trả lời đi, phải làm gương cho em gái đây noi theo chứ.”
Tôn Tiện lúc này mới biết Sở Phỉ Phỉ “ý của Túy Ông không phải ở rượu” (có dụng ý khác), tức giận nói, “Tuần trước, đã chia tay.”
Triệu Thủy Quang nghĩ thầm, mẹ ơi, chả lẽ muốn cô trước mặt đám người ăn tươi nuốt sống này nói ra hết hay sao, cho dù nói ra cũng chẳng ai tin cả, nhưng cô đã thua thì đành phải chịu trận thôi, “Cấp 2, đã chia tay.”
Cô gái ngồi cạnh Tôn Tiện nói, “Trời, con nít giờ lớn nhanh thật, mấy tình yêu trẻ con ấy thì tính cái gì chứ.”
Sở Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn cô gái ấy, Triệu Thủy Quang cũng thừa nhận yêu nhau ở cấp hai là quá sớm, nhưng cô cũng bất đắc dĩ mới nói ra trước mặt mọi người, mà không phải vì vậy mà họ có quyền phê phán xem thường tình cảm của cô và Hi Vọng, đó là hồi ức đẹp đẽ nhất trong đời của cô, cho dù là con nít thì sao, tuyệt đối không ai được phép khinh miệt, những điều này người lớn không bao giờ hiểu được cả.
Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nghiêm túc nói, “Dì à, không tính cái gì, chỉ sợ cả đời này khó có thể yêu người khác, có nhiều người đã trưởng thành nhưng vẫn không biết tình yêu là thế nào.”
Cô gái kia sửng sốt, vừa rồi còn tưởng cô bé này dễ dàng bị bắt nạt nhưng giờ thì sự thật đã nói lên không phải, rõ ràng nữ sinh tóc ngắn vểnh vểnh lên kia từ nãy đến giời yên lặng cúi đầu đánh bài, lúc ngẩng đầu trả lời thì mặt mày lại hung dữ, làm cô sợ chết điếng.
“Sao vậy? Gì mà ai nấy đều ngẩn ra hết?” Cửa mở, một đại mỹ nữ bước vào, mái tóc dài uống lượn gợn sóng, trên lỗ tai còn đeo hai khuyên tai to lủng lẳng, cả người toát ra sự cao quý, quần áo đẹp đẽ còn tôn thêm vẻ đẹp và khí chất của cô. Đàm Thư Mặc cũng bước theo vào, tay thọc vào túi quần, ánh mắt sâu xa nhìn Triệu Thủy Quang.
Sở Phỉ Phỉ vội trả lời, “A, Hi Hi tới rồi à, không có gì đâu, chỉ là mọi người giỡn với học trò của thầy Đàm thôi mà.”
Hi Hi cười bước đến chỗ Triệu Thủy Quang, duỗi tay nói, “Xin chào, chị là Hàn Hi Hi, là người đang đeo đuổi thầy Đàm của em.”
Nhìn gần, khuôn mặt trang điểm Hàn Hi Hi mịn màng đến nỗi không thấy cả lỗ chân lông, không có tì vết gì cả, đôi môi đỏ mọng, nụ cười mê người, giọng nói lại vô cùng quyến rũ.
Triệu Thủy Quang ngẩn người một lúc, sau đó lập tức đứng dậy bắt tay Hàn Hi Hi, cô chỉ cảm thấy bàn tay người nọ rất là mềm mại, “Em là Triệu Thủy Quang, chị gọi em là Tiểu Quang đi.”
Cô nhớ Hi Diệu đã từng nói, muốn biết một cô gái có biết cách đối nhân xử thế, có phải là người đẹp toàn diện hay không thì chỉ cần xem tay chân là biết ngay.
Bất luận hai cô gái nào gặp nhau thì cũng âm thầm đánh giá đối phương, xem thử người ta hơn mình ở điểm, nhưng sự so sánh này chỉ nằm trong phạm vi cho phép. Hàn Hi Hi là người phụ nữ trưởng thành, hơn hẳn Triệu Thủy Quang về mọi mặt, bởi thế trong mắt Hàn Hi Hi, Triệu Thủy Quang không phải là mối lo, nhưng là học trò của Đàm Thư Mặc thì tất nhiên cô phải tạo quan hệ tốt.
Lúc Triệu Thủy Quang định thần lại thì phát hiện cô gái lúc nãy ngồi cạnh Tôn Tiện đã rời khỏi từ lúc nào, cô cũng sớm mất hứng nói muốn đi về, thì bị Sở Phỉ Phỉ kéo lại, “Nán lại thêm tí nữa đi, lát nữa anh đưa em về.” Cô đàng phải ở lại xem bọn họ tiếp tục chơi mạt chược.
Đàm Thư Mặc ngồi vào vị trí cũ của mình, cười nói, “Tiếp tục chơi đi”, cũng không có ai nhắc đến chuyện thắng thua nói thật lúc nãy, ngược lại sau vài vòng đánh, Tôn Tiện và Sở Phỉ Phỉ đều thua rất thê thảm, hai người đành phải chung tiền cho Đàm Thư Mặc. Hàn Hi Hi an vị ngồi bên cạnh Đàm Thư Mặc xem bài, thỉnh thoảng đưa trái cây và nước cho anh uống, còn Triệu Thủy Quang thì như đứng đống lửa, ngồi đống than vậy (nôn nóng). Cuối cùng Tôn Tiện và Sở Phỉ Phỉ phải mời cơm tối.
Tối 8 giờ, mọi người tan cuộc, ai nấy đều về nhà người đó, Sở Phỉ Phỉ vốn muốn đưa Triệu Thủy Quang về nhưng chỉ vì ba chữ “Không thuận đường” của Đàm Thư Mặc thì đã biến thành Đàm Thư Mặc đưa Hàn Hi Hi và Triệu Thủy Quang về nhà, Triệu Thủy Quang rất xấu hổ bất đắc dĩ phải làm kì đà cản mũi.
Trên đường đi, Hàn Hi Hi hỏi Triệu Thủy Quang, “Sắp hết cấp ba rồi, khi nào thì tụi em thi tốt nghiệp? Có sợ không?” Mấy câu hỏi này Triệu Thủy Quang đều nhanh nhẩu trả lời, kiên nhẫn ngồi nói chuyện với Hàn Hi Hi, trong lòng thì nghĩ thầm Đàm Thư Mặc bộ bị bệnh hay sao mà một người đẹp như siêu mẫu thế này mà không thích, cô nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao.
Hàn Hi Hi nói, “Thư Mặc, anh chở Tiểu Quang về nhà trước đi.”
Đàm Thư Mặc vẫn nhìn thẳng phía trước, không quay đầu lại, nói, “Đã chạy qua khỏi nhà rồi, anh đưa em về trước.”
Hàn Hi Hi cũng không nói gì, trong xe nhất thời yên tĩnh.
Xe đến nhà, Hàn Hi Hi quay đầu lại, hôn lên má Đàm Thư Mặc, nói, “Về rồi gọi cho em.” Sau đó cô khom người nói với Triệu Thủy Quang đang ngồi trong xe, “Tiểu Quang, có rảnh thì cùng đi chơi nữa nha.”
Hàn Hi Hi ưu nhã đứng trên bên đường, vẫy vẫy tay, nhìn xe đi xa dần.
Hàn Hi Hi quay người đi vào nhà, cười chính mình lo lắng gì chứ, đối phương chỉ là đứa con nít 17, 18 tuổi thôi mà, cần gì phải sợ chứ, cô hiểu trong tình yêu thì phải tranh thủ nắm bắt cơ hội, ba năm trước gặp Đàm Thư Mặc ở Luân Đôn, từ đó đến nay cô một mực yêu anh, cô biết khi yêu ai thì không nhất định phải có đáp trả, nhưng cô là người thông minh, cô tin tưởng vào điều kiện của mình, 26 tuổi, đây là độ tuổi chín muồi cho sự nghiệp lẫn tình yêu.
Cô cũng đã từng ở cái tuổi như Triệu Thủy Quang, người ta thường nói cô gái ở độ tuổi 17, 18 là rất đáng yêu, đôi khi cũng bướng bỉnh và làm nũng. Người đàn ông khi qua 24 tuổi thì sẽ có suy nghĩ “Đáng yêu thì có thể làm cơm ăn sao?” Không phải bọn họ cố chấp, mà vì những va chạm trong cuộc sống, bọn họ không còn là những đứa con trai mười tám đôi mươi thấy bạn gái bĩu môi làm nũng mà cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc. Đàn ông khi đã qua cái ngưỡng 24 thì trong lòng cũng bắt đầu tính toán kế hoạch lập gia đình, cật lực làm việc, cái bọn họ muốn chính là một người phụ nữ hiểu chuyện để bọn họ có thể an tâm lo làm việc bên ngoài, một người luôn ở cạnh giúp họ vượt qua khó khăn, một người sẻ chia buồn vui với họ và là một người vợ đảm đang, bọn họ nguyện ý trả giá mọi thứ để có một gia đình như thế. Một nữ sinh 17, 18 tuổi mỗi ngày suy nghĩ đeo dây chuyền, kẹp tóc nào, phối đồ thế nào cho đẹp vĩnh viễn không thể nào bước vào thế giới những người đàn ông đó được.
Cô nhìn đi nhìn lại mình trong gương, bật cười vì mình suy nghĩ quá nhiều, không phải cô đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi ư!
Ở bên kia, Đàm Thư Mặc không lái xe về nhà Triệu Thủy Quang, ngược lại đỗ xe trên cầu lớn, Đàm Thư Mặc xuống xe, Triệu Thủy Quang đành yên lặng xuống xe theo anh, cô quay qua quay lại nghiên cứu địa hình, tốt lắm, trời tối như mực, người đi đường cũng không nhiều lắm, hai bên đều là sông nước, đường cùng!
“Xoẹt” Đàm Thư Mặc rút một điếu thuốc từ bao thuốc ra, chẳng lẽ hôm nay là ngày phá hủy hình tượng giáo viên sao, lúc chiều thì đánh mạc chược, giờ thì hút thuốc, chuyện gì làm hư hình tượng giáo viên Đàm Thư Mặc cũng làm hết rồi, giờ mà Đàm Thư Mặc nhảy điệu múa nhân gian trước mặt cô, cô chắc ngạc nhiên chết mất, rất muốn cười nhưng cô vẫn cố gắng lễ phép nói, “Thầy Đàm…”
Khuôn mặt Đàm Thư Mặc ẩn hiện trong bóng tối, chỉ có ánh sáng lốm đa lốm đốm của tàn thuốc, không mùi không vị, khói nhàn nhạt bay trong gió.
Đàm Thư Mặc hỏi, “Triệu Thủy Quang, em nghĩ đời người dài bao lâu?” Giọng điệu không thay đổi, ngữ khí cũng không thay đổi, vẫn như thường ngày giảng bài Anh văn trên lớp, anh nói tiếp, “Triệu Thủy Quang, em có biết định nghĩa thì quá khứ hoàn thành là gì không?”
Triệu Thủy Quang ngây ngẩn cả người, Đàm Thư Mặc không đợi cô trả lời đã hỏi tiếp, “Đời người rất dài, đừng cứ luôn miệng lấy đó làm cái cớ.”
Triệu Thủy Quang giờ mới hiểu thì ra lúc nãy Đàm Thư Mặc đã nghe cô nói “Chỉ sợ cả đời này khó có thể yêu người khác”.
Thì ra anh đã nghe được!
Triệu Thủy Quang không biết phải làm sao, y như cô mới làm chuyện xấu, nhưng lại không biết mình sai ở chỗ nào, cô quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe, rồi lại nhìn dòng người thưa thớt, nói, “Thầy, em không biết, em chỉ biết em không thể nào quên được người đó.”
Cả đời này e rằng cô khó có thể quên người đó, một người giúp cô trưởng thành, một người cô luôn quý trọng, cũng vì người đó mà nước mắt cô chảy bao đêm, người mang đến cho cô niềm vui lẫn nỗi buồn day dứt, nhưng bây giờ mọi thứ đã là quá khứ rồi, không còn quan trọng nữa, chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp đáng quý trọng mà thôi, cô chưa từng quên và cũng không thể nào quên được.
Giọng nói trầm thấp của Đàm Thư Mặc hòa lẫn trong tiếng gió, “Vậy thì không nên quên.”
Triệu Thủy Quang kinh ngạc nhìn anh, mọi người đều không công nhận tình yêu đó của cô, ai nấy đều chối bỏ đều nói đó chỉ là tình yêu con nít, đều khuyên cô phải dũng cảm tiến về phía trước, sau này sẽ kiếm được người khác yêu mình hơn, đôi lúc cô ngẫm nghĩ có thật là tình yêu ngây thơ lắm không, vì cái gì cô lại cố chấp nhớ mãi một người trong lòng, không ngờ lúc này lại có người nói với cô: không sao, em cứ mang những niềm vui những nỗi niềm ấy cùng đi về phía trước, không cần phải quên.
Gió sông lồng lộng thổi khiến mắt Triệu Thủy Quang cay xè, Đàm Thư Mặc giẫm điếu thuốc, quay qua nhìn Triệu Thủy Quang, một người ngày thường lạnh lùng xa cách như vậy trong phút chốc lại tạo cho người ta cảm giác ấm áp, anh vòng tay qua chiếc nón rộng vành của Triệu Thủy Quang, tự tay thắt lại sợi dây trên nón thành nơ bướm, cô chỉ cảm thấy mũi mình đều đầy hương chanh của nước rửa tay.
Thấy tay nghề thắt nơ của mình cũng không tệ, Đàm Thư Mặc nhoẻn miệng cười, bàn tay to ấm áp áp vào má Thủy Quang, mặt cô vì mắc cỡ mà đỏ bừng cả lên.
Anh cười rạng rỡ, nụcườisâuđếntậnmang tai, đôi mắt sáng như tinh châu, anh nói, “Chính bởi vì có mối tình thứ hai, thứ ba, mối tình đầu mới có thể đẹp mãi trong lòng con người ta.”
Rút tay lại, anh lên xe nổ máy, quay cửa kính xe xuống, nói với người đang đứng hóa đá trên cầu, “Lên xe.”
Triệu Thủy Quang kéo kéo mũ, che mặt, trốn vào trong xe.
** 3 quân bài, hai đôi: Trò chơi mạt chược khi thắng, hay tới được gọi là Ù (win).Thường là bốn người ngồi đánh với nhau, kẹt lắm thì ba người, dĩ nhiên là phải bỏ bớt một số quân cờ.