Mục lục
Truyện ngôn tình thầy trò
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đóư?


Sau đó, Triệu ThuỷQuang thật sựkhông qua được môn Thống Kê, xem ra ởcái thời này không lưu hành thanh niên nhiệt huyết rồi.


Côcòn chưa kịp tận hưởng ngày nghỉrồi sau đó thi lại, phải ngừng học, thu dọn hành lýđi Canada, phải qua đó học tăng cường tiếng Anh.


Hi Diệu hỏi Triệu ThuỷQuang cócần nói Hi Vọng biết chuyện côđến Canada hay không, muốn cho Hi Vọng MSN của Triệu ThuỷQuang, dùsao cóngười quen giúpđỡ cũng tốt hơn nhiều.


Triệu ThuỷQuang từchối, cônói, “Chịyêu dấu, đừng lo, ởtrường cũng cónhiều người cùng qua đó mà!“


Triệu ThuỷQuang thầm nghĩchắc hẳn Hi Vọng từng trải qua cuộc sống nhưvậy, nhưng chỉlà, hôm nay em đã cóhạnh phúc của riêng mình, anh cóthểđã tìmđược hạnh phúc của anh, em sẽkhông đi quấy rầy, cứnhưvậy cũng tốt rồi. Cólẽ, khi em đến tuổi xếchiều, ngồi trên xích đu nhớđến anh, khi ấy em cũng sẽnhưhôm nay vậy, mỉm cười chúc anh hạnh phúc.


Trước khi đi vài tuần, một sinh viên nam cùng lớp gọiđiện thoại cho Triệu ThuỷQuang, bình thường cũng cóqua lại, nhưng trong vài nămđại học, nhưng suốt mấy nămđại học Triệu ThuỷQuang cũng không giao tếvới nhiều bạn khác phái, tất cảđều làdo Đàm ThưMặc. Trong điện thoại cùng sinh viên nam kia nói vài câu, cuối cùng cậu ta nói, “Chúc bạn lênđường bình an, mình không cóghi lời nhắn cho bạn.” Triệu ThuỷQuang nghe không hiểu lắm.


Mãiđến ngày trởvềkýtúc xá, trông thấy quyển lưu bút thìmới hiểu ra, Hứa Doanh nói, “Đây làtụi mình bỏcông mua đó, bạn thích Hello Kitty, mình vàHiểu Hiểuđi chọn cảbuổi mớiđượcđó.” Còn Dương Dương thìbảo, “Giờkhông được xem, vềnhàmới xem!”


Triệu ThuỷQuang lĩnh mệnh, nhưng sau đó vềnhàbềbộn nhiều việc, cũng quên béng đi chuyện cuốn sổ, lúc tối liếc thấy cuốn sổ, tiện tay cầm lên coi, trong cuốn sổđều làchữkýcủa các bạn cùng lớp, rồi còn cảlời nhắn, đa phầnđều làcủa con gái, còn trang lưu bút của ba cônàng kia nằmởđầu tiên hết, mỗi người viếtđầy cảmột trang giấy, kểtừng kỷniệm từlúc khai giảng đến giờ, còn dặn côphải nhớbảo trọng, tựchăm sóc lấy mình.


Trong đêm đó, mởđèn ngủlờmờnơiđầu giường, chầm chậm lật tường trang xem, mắt Triệu ThuỷQuang nhưsương khói bao phủ, cônhớđến lúcởKTV cùng mọi người hát bài hát của Phạm Phạm, câu hát kia: “Hôm nay đây cỏhoang mọc thành bụi, hoa tươi đã không còn, may mắnđã từng cùng các bạn trải qua tháng ngày tươi đẹp.”


Hành lýđi Canada không thểvượt qua mức quy định là23 kg, ba mẹTriệu ThuỷQuang đóng gói hành lýlại, sau đó kiểm tra hết lần nàyđến lần khác, lúc thu dọn hành lý, Triệu ThuỷQuang mới hiểuđược, đi du học cũng chẳng sung sướng gì, côthậm chítừng nghĩmang theo hết, nhưng lại không cách nào nhét tất cảvào hành lýđược.


Ngày mai phảiđi rồi, Triệu ThuỷQuang cảđêm không tắtđiện thoại, quảnhiên, buổi tối nhậnđược một tin nhắn, “Ngày mai khi nàođi?”


Côđọc điđọc lại mấy chữấy, nước mắtđồng thời chảy xuống, mừng làanh gửi tin nhắn chứkhông phải gọiđiện thoại, nếu không vừa nghe được giọng anh, côchắc sẽgào khóc ngay, cônghĩvậy. Cônhắn lại: “Ngày mai ba sẽđưa em đến sân bay, hai giờmười lăm sẽbay.”


TừNam Kinh đến Thượng Hải, mất ba giờđi xe, Triệu ThuỷQuang trênđường đi chỉngủ, lúc mơmơmàng màng tỉnh lại, thìthấy mình đang nằm trênđùi mẹTriệu rồi.


Sân bay PhổĐông, ngoại trừcái lần lúc nhỏcùng gia đình đi du lịch đến nơi khác phải ngồi máy bay thìcôdường nhưcũng không cóấn tượng gìmấy, côkhông rảnh ngắm nhìn vẻđẹp phong phúcủa Thượng Hải, cũng không cóthời gian thưởng thức mái vòm sân bay thuỷtinh hình trụđộc đáo, đến khi người nọvậnáo khoác màu be điềm tĩnh chầm chậm bước đến, mọi nỗi niềm trong lòng cônhưsóng lớn cuộn trào.


Côrất muốn cười vànói với anh, “ThầyĐàm, hẹn gặp lại.” Thếnhưng côlại không dám mởlời, cũng chẳng dám ngẩng đầu, sợnước mắt sẽrơi xuống.


Đàm Thư Mặc sáng sớm đã xin nghỉ, lái xe tới đây, ngẫm lại tốt hơn ngồi trong khu vực dịch vụ của Air Canada, quả nhiên không ngoài dựđoán, buổi trưa, côđẩy hành lý cùng ba mẹ vừa nói chuyện vừa đi tới. Lúc đang ngồi chờ, anh bỗng nghĩđến một nụ hoa xinh tươi mơn mởn, lúc còn ở bên cạnh thì anh lại không có cảm giác, đến khi rời xa thì lại thấy xinh đẹp thuần khiết biết bao, anh nắm chặt tay mình lại, khoé miệng nhếch lên tự giễu bản thân, hai chữ “buông tay” nói rất đơn giản, nhưng dư vị lại cực kỳ buồn cười. Anh cũng không biết vìđâu mình lại như một đứa con nít đề ra ước định như vậy, nhưng cho dù thế nào thì cũng tuyệt đối không từ bỏ.


Đừng quên anh học ngành tài chính đấy, đương nhiên biết khi nào là mạo hiểm, nhưng anh cũng biết rõ càng mạo hiểm bao nhiêu thì lại càng được đáp trả bấy nhiêu. Tình cảm cũng là một sựđầu tư, anh tin tưởng vào sự trả giá của chính mình.


MẹTriệu trông thấyĐàm ThưMặc từxa, liền hô, “TiểuĐàm, ởđây nè.“


Đàm Thư Mặc đến gần chào, “Mẹ Triệu, ba Triệu.” Đây là lần đầu tiên ba Triệu gặp Đàm Thư Mặc, ông gật nhẹ chào.


MẹTriệu vỗđầu Triệu ThuỷQuang, nói, “Con bénày!”


Đàm Thư Mặc nở nụ cười, nhìn cô cúi đầu xuống đất, tóc một màu đen tuyền.


MẹTriệu kéo ba Triệu, bànói, “Con gái, nênđi gửi hành lýtrước đi.”


Đàm Thư Mặc tiếp nhận xe đẩy, nói, “Con cùng em ấy đi.”


Trênđường đi, hai người đều không nói gì, rất nhiều người bay chuyến bay này, xếp hết hàng nàyđến hàng khác, người tiếp theo không ngừng dáo dác nhìn qua nhìn lại.


Người đưa tiễn phần lớn làcha mẹvàcon cái. Nhìn cặpởphíađối diệnđi, người con trai thìcao ráo khôi ngô, cực kỳphong độ, người con gái thìnhỏnhắn tóc không dài mấy, lúc ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cũng xinh xắn. Nhưng hai người này cũng rất kỳlạ, theo đoàn người xếp hàng, từnãyđến giờngười con trai thỉnh thoảng lại nhíu mày, vẻmặt lãnh ngạo, côgái thìhết nhìnđông lại nhìn tây, vẻmặt hoang mang mờmịt, bộdạng đăm chiêu.


Đãđến lượt người xếp hàng phía trước, Đàm Thư Mặc hỏi, “Cầm hộ chiếu rồi chứ?”


Triệu ThuỷQuang gậtđầu, nhẹ“Ừ“ một tiếng.


Thật lâu sau, Đàm ThưMặc lại hỏi, “Vémáy bay đâu?”


Triệu ThuỷQuang ngoan ngoãnđáp, “Gửi hành lýxong rồiđi lấy vé.“


Hai người không nói thêm gìnữa, check in hành lý, lấy vémáy bay, đều diễn ra trong lặng lẽ.


Ngànđợi vạn chờ, giờkhắc này cuối cùng cũng đãđến rồi, Triệu ThuỷQuang thật không muốn khóc.


MẹTriệu bảo, “Phải tựchăm sóc bản thânđấy”, vừa dứt lời, vành mắtđãđỏ lên, ba Triệuđưa túi du lịch qua, rồi quay đầu đi, Đàm ThưMặcđứng tựa cột, tay bỏvào túi quần, cúi thấpđầu, khiến người ta nhìn không ra biểu lộ.


Triệu ThuỷQuang bỗng oàkhóc nức nở,ôm lấy ba mẹ, không cần biếtđây làđâu nữa.


Ba Triệu vỗvai cô, an ủi, “Ngoan nào, mau đi chào người ta một tiếng đi.”


Triệu ThuỷQuang lúc này mới nghẹn ngào nhìn vềphíaĐàm ThưMặc, Đàm ThưMặc giơtay lên, ánh mắt trong veo nhưnước, gõđầu Triệu ThuỷQuang, mắng yêu, “Côbéngốc“, giọng nói nỉnon không rõ.


Triệu ThuỷQuang còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn nét mặt của anh, lạiđột nhiên bịanh kéo vào trong ngựcấmáp, mũi tràn ngập hơi thởcủa anh, anh cúiđầu, kềsát bên tai cô, thân mật chạm vào vành tai cô, anh nói nhỏ, “Triệu ThuỷQuang, đừng khóc, anh vẫn sẽởnơiđây chờem!”


Giọng cóchút khàn khàn.


Côcòn tưởng do anh đang bịcảm nên giọng thế, ngọngoạy muốn ngẩng đầu nhìn anh, lại bịtay anh ấnđầu xuống, anh kêu “Chờmột chút“.


Côbịanh ôm vào lòng, đôi mádán trên lồng ngực phập phồng, tai nghe từng nhịp tim đập của anh, cảm giác cổhọng anh nhúc nhích, đột nhiên hiểu ra vìsao giọng anh lại trầm nhưvậy, vìsao lạiấnđầu côxuống vànói “Chờmột chút“, trên gương mặt côcũng đãướt đẫm rồi.


Trong sân bay nườm nượp người đến rồiđi, tiếng bước chân dồn dập, tiếng trẻcon nôđùa híhửng, tiếng ồnào huyên náo, tất cảdường nhưbiến mất, trong vòng tay ấmáp của anh, trong phút chốc côhi vọng đây thật sựlàthiên trường địa cửu.


Thếnhưng cuối cùng, anh vẫn phải buông côra, sờgương mặt non nớt cô, khuôn mặt hiền hoàđiềmđạm, anh nói, “Đi thôi.”


Côcầm hành ly lên lau đại nước mắt, sau đóđi vào trong khu hải quan, không quay đầu lại, nước mắt vừa lau thếmàlại chảy xuống.


Vào bên trong, côvừa thút thít vừa trình giấy tờvới nhân viên hải quan, nhân viên hải quan thấy thếcũng không làm lạ,đóng dấu, rồi cho qua.


Bắtđầu từđây, em sẽngẩng đầu mạnh dạn bước vềphía trước, màbên trong túi du lịch của em, mãi chỉchứa tâm hồn anh.


Đại học Melson nằm ở một thị trấn nhỏ phía đông Canada, hai phần ba người trong thị trấn đều là sinh viên của trường.


Lúc Triệu ThuỷQuang mớiđến đây làngày mùa thu, múi giờhoàn toàn khác nhau, vội vàng thích ứng hoàn cảnh. Ngôn ngữ, chỗở, mối quan hệ, học tập, thứcăn, vàđủ mọi chuyện khácđã vắt kiệt hết tinh thần vàthểxác của cô.


Côđã từng lén trốn trong phòng màkhóc, nghĩmình đúng thậtđang tựđày đoạbản thân mà, bỏlại bạn bè, rồi người thân, vàcảngười yêu sâuđậm, côi cút cắn răng phấnđấu.


CônhớĐàm ThưMặcđã từng nói, “Triệu ThuỷQuang, em phải biết rằng, ra nước ngoài không cónghĩa làtrốn tránh, nếu nhưem nói em muốn tựlập, thìphải trảgiárất nhiều thứ, giống nhưhôm nay đi, cảm mạo, phát sốt, sẽkhông ai biết, không ai lo lắng cho em, phải chính mình mua thuốc, phải gắng gượng đi học. Em phải suy nghĩthật kỹcuộc sống nhưvậy.”


Thìra anh luôn tính trước mọi chuyện cho cô, giờđây cômới hiểuđược anh dụng tâm lương khổthếnào.


Khi côgặp gian nan sẽnghĩđến phải chăng nămđóĐàm ThưMặc cũng đã từng bước trải qua những điều này, nghĩnhưvậy khiến bản thân côtràn trềsinh lực. Côđã nói thìnhấtđịnh phải làmđược, vìanh, cũng vìchính mình.


Vạn sựkhởiđầu nan, Triệu ThuỷQuang rốt cục sống qua cuối thu, cuối cùng côcũng códũng khíthành thật nói với mẹTriệu trong điện thoại, “Mẹ, con rất tốt, thật mà,đừng lo.”


Một hôm trênđường đến trường, cônhặt chiếc láphong rơi xuống lên, kẹp vào sách giáo khoa, sẽcómột ngày Triệu ThuỷQuang côtặng chiếc lánày cho Đàm ThưMặc.


Mọi người thường kháo nhau rằng Canada làđất nước của láphong đỏ, nhưng rấtít ai từng nhìn thấy cảnh xác xơtiêuđiều của cây phong, cũng rấtít người nhắcđến ởđây một năm trờiđông giárét suốt 8 tháng.


Đãđến lễ Noel, bầu không khí ngày lễở nước ngoài náo nhiệt hơn rất nhiều, Triệu Thuỷ Quang và bạn cùng phòng hào hứng trang trí, nhưng Triệu Thuỷ Quang lại không có cảm giác ấm cúng kia, lễ Noel của người phương Tây tương đương ngày Tết âm lịch của Trung Quốc, nhưng không có người thân bên cạnh ngày thì còn gì gọi là Tết âm lịch?


Triệu ThuỷQuang nhớngày 22/12 làsinh nhật củaĐàm ThưMặc, côkhông cần bất cứđiều gìnhắc nhởcũng cóthểnhớrõmồn một, anh mặc dùnói không cho phép liên lạc, nhưng cônghĩchắc hẳn ngoại trừsinh nhật.


Côgửi cho anh bưu thiếp, cóin cảnh vật mùa hè, sắc màu rực rỡ, lácâyóng ánh, dùđãởđây bấy lâu côvẫn chưa nhìn thấyđược cảnh đẹp nhưthế, nhưng vẫn luôn hi vọng anh cóthểnhìn thấyđiều tốtđẹp nhất.


Nghĩtới nghĩlui, thôi thìviết thêm gìđó, côviết: “Sinh nhật vui vẻ“, lại ghi thêm một câu “I miss you”.


Một tháng sau, sáng sớmđã cóngười gõcửa dồn dập, Triệu ThuỷQuang lơmơbuồn ngủchạy xuống, mởcửa thìthấy nhân viên công ty chuyển phát, côkýnhận gói bưu kiện, lúcđóng cửa nhìn thoáng ra ngoài, mới phát giác tuyếtđã rơi rồi.


Bưu kiện này nhỏ, lớn cỡhai bàn tay, Triệu ThuỷQuang ngờngợ, mẹTriệuđâu cónói làgửi gìcho cô.


Cầm kéo cắt phần băng dán bên ngoài, bên trong làba hộp kẹo, cóvịômai, vịđào, vàvịchanh nữa, còn cómột tờgiấy trắng nằm dưới đáy hộp kẹo, lànét chữuyển chuyển, nhưng lại mạnh mẽđầy quen thuộc: ” Flower is red, leaf
is green, candy is sweet, and so you are.”


Hoa thắm sắcđỏ, láđượm màu xanh, kẹo vương vịngọt, vàem cũng thế!


Cômởnắp ra, bốc một viên kẹo bỏvào miệng, bỗng hoài niệm chuyện xưa, vịđào ngọt lịm tan trong miệng, côcứnhìn mãi câu kia: “Candy is sweet,
and so you are.”


Ngoài cửa sổtuyết rơi ngay càng nhiều, ấy vậy màhơiấm trong phòng dần tăng cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK