Thụ sủng nhược kinh mà trả lời một câu "Cảm ơn thầy đã khen ngợi", Chu Hạm Đạm nhảy lên giường lăn lăn nhiều vòng, tựa như sóc con may mắn gặp được một trận mưa hạt dẻ, rớt xuống đầu nhiều đến chóng mặt, không biết làm thế nào để bày tỏ niềm vui tột độ này.
Khe khẽ nở nụ cười một lúc lâu, cô một lần nữa cầm di động lên.
Thầy Lâm đã trả lời tin nhắn của cô: [ Kiên trì nỗ lực nhé ]
Mắt Chu Hạm Đạm híp lại thành khe hở: [ Em sẽ tiếp tục cố gắng hơn ạ! ]
Thầy Lâm: [ Nghỉ ngơi sớm đi ]
Chu Hạm Đạm: [ Thầy cũng đi ngủ sớm một chút nhé, đã vất vả nhiều rồi ]
Thầy Lâm: [ Ừ ]
Để điện thoại di động xuống, Chu Hạm Đạm quả thực muốn nhảy múa ngay trong phòng, cô nhìn mấy câu ca ngợi kia của thầy Lâm trên trăm lần, tưởng chừng như có thể đốt cháy cả màn hình bằng sự yêu thích của mình.
***
Sau khi kì thi tháng kết thúc, khối mười hai được thả cho nghỉ nửa ngày.
Hôm sau, với hiệu suất siêu cao, tất cả các giáo viên bộ môn đã chấm xong bài thi, toán học xong đầu tiên; Lâm Uyên vừa dạy xong bốn tiết học, lúc đi ngang qua ban 6, anh tạt qua, dặn Trương Vân đến văn phòng mình.
Bên ngoài là giai điệu bài tập thể dục giữa giờ, Trương Vân ngồi quay lưng với ghế của Lâm Uyên, chép thành tích môn toán của bạn học trong lớp.
Chủ nhiệm lớp bưng ly nước đi ngang qua, nghiêng mắt nhìn bảng điểm đặt dưới tay Trương Vân, tiếp đó trực tiếp rút ra, giơ lên trên không xem.
Lâm Uyên liếc nhìn cô một cái: "Cô cũng nôn nóng quá nhỉ."
Chủ nhiệm lớp cười rộ lên: "Tôi tò mò không biết khi đổi sang thầy giáo soái ca này, môn toán của đám nhóc kia sẽ thụt lùi hay là tiến bộ đây."
Ánh mắt cô quét xuống một đường, sau đó dừng ở số thứ tự của một người: "Chu Hạm Đạm tiến bộ rất lớn nha."
Lâm Uyên bỗng giật mình, gật đầu: "Đúng, cao hơn mười điểm so với học kỳ vừa rồi."
Chủ nhiệm lớp lại nói: "Lần này không chạy khỏi top mười của lớp rồi, thành tích những môn khác của em ấy vốn cũng rất tốt."
"Trước kia tôi có hơi phiền lòng với môn toán của em ấy, lúc nào cũng không cao không thấp, " cô đem bản điểm trả lại: "Cô bé năm ba rồi, cũng biết cố gắng rồi đấy."
Tầm mắt Lâm Uyên hơi hạ xuống, như có điều suy nghĩ: "Em ấy không tệ, rất nghiêm túc."
Chủ nhiệm lớp nhấp một ngụm trà, muốn nói lại thôi: "Chỉ là đứa bạn kia của em ấy... Haiz."
Lâm Uyên hỏi: "Tề Gia Giai?"
Chủ nhiệm lớp: "Đúng vậy, cô nhóc này không tự giác, quá ham chơi, không chịu khó. Nhưng được cái là gia đình em ấy có điều kiện tốt."
Chủ nhiệm chợt nghĩ tới gì đó: "Kiểm tra toán lần này thi được bao nhiêu vậy."
Lâm Uyên cười cười, thở dài: "Không nói nữa, cùng lắm là tôi tìm cô ấy nói chuyện."
***
Sau khi Trương Vân trở về, từng bài thi trắng như tuyết lần lượt phát ra.
Có người mặt mày ủ rũ, có người vui mừng hài lòng.
Chu Hạm Đạm không để ý nhiều đến thành tích ba con số kia của bản thân, mà lật ra phía sau, cẩn thận thưởng thức chữ viết tuấn dật màu đỏ của thầy Lâm một hồi lâu, mới quay đầu lại tìm Tề Gia Giai, phát hiện cô đang buồn bực gục đầu xuống bàn, không hề nhúc nhích.
Ngô Dạng hỏi sao thế đẩy đẩy cánh tay cô cũng không để ý, tựa như một người giả cứng rắn.
Chu Hạm Đạm chạy tới, đứng ở lối đi bên cạnh cô, khom người nói khẽ: "Này..."
Tề Gia Giai nói giọng mũi nhỏ đến không thể nghe thấy: "Ừm"
Chu Hạm Đạm liếc mắt nhìn xuống Ngô Dạng, thấy người phía sau nháy mắt với mình, cô mới tiếp tục mềm giọng ôn hòa nói: "Một lần thi không tốt thôi mà."
Tề Gia Giai vẫn nhỏ giọng lầm bầm, dáng vẻ ngang ngạnh vài ngày trước đó biến mất hoàn toàn: "Tớ là N lần..."
"Vậy không có nghĩa là thành tích lần sau cũng thế, nếu cậu thật sự muốn thi tốt, tớ và Ngô Dạng có thể cùng dạy cậu." Chu Hạm Đạm an ủi cô.
"Tớ không được đâu, đầu óc tớ ngốc nghếch mà." Cô vẫn cứ rầu rĩ.
"Không sao mà, chúng tớ không chê, chỉ cần cậu muốn học."
"Dù sao tớ cũng học không được..." Tề Gia Giai hoàn toàn cam chịu.
Chu Hạm Đạm sờ sờ đầu cô ấy: "Sẽ không đâu, đừng khóc."
"Tớ không có khóc." Tề Gia Giai lập tức ngẩng đầu trừng mắt lớn chứng tỏ bản thân, quả thực cô ấy không dễ rơi nước mắt.
Chu Hạm Đạm bật cười: "Ừ, cậu kiên cường, cậu không khóc."
Tề Gia Giai mở bài thi bị bóp thành vật hình tròn: "Làm sao bây giờ, tớ lại thi được hơn bốn mươi điểm, điểm này chỉ bằng số lẻ của Ngô Dạng."
Ngô Dạng chuyển tầm mắt: "... Tớ cũng không có chê cậu."
Tề Gia Giai: "Nhưng tớ ghét bỏ bản thân."
Ngô Dạng: "Cậu có suy nghĩ biết ghét bỏ chính mình là tốt rồi."
Tề Gia Giai: "Hôm nay tớ mới bắt đầu ghét bỏ bản thân mà."
Nói xong, bịch một cái, lại ngã sụp xuống.
Chu Hạm Đạm vừa định nói thêm gì đó, đột nhiên có người gõ gõ cửa sổ bên phía bọn họ.
Cô giương mắt lên, liền nhìn thấy thầy Lâm ở sau tấm kính.
Anh khẽ mỉm cười, dung mạo như vẽ, đứng ở giữa khung cửa sổ, như người trong bức họa.
Anh cũng quan sát Chu Hạm Đạm.
Mặt Chu Hạm Đạm bắt đầu nóng lên, chỉ chỉ chính mình, cho rằng thầy Lâm đang gọi cô.
Lâm Uyên hất cằm, ra hiệu hướng về Tề Gia Giai.
Thất vọng chợt nổi lên, Chu Hạm Đạm lập tức đẩy Tề Gia Giai, "Thầy Lâm gọi cậu đấy!"
Tề Gia Giai lập tức sống lại như cũ, ngơ ngác nhìn quanh, ở đâu. Vừa nhìn ra ngoài cửa sổ bên phải liền thấy, vội vội vàng vàng hoang mang đứng dậy, vuốt vuốt tóc rối, ba bước nhập lại làm hai đi ra ngoài.
Chu Hạm Đạm trở về vị trí của mình, chống cằm nhìn qua hai người đang nói chuyện với nhau bên ngoài cửa sổ, một bên thần thái ôn hòa, nói năng tự nhiên, một bên thật thà, cúi đầu ủ rũ.
Nhìn một hồi, một ý niệm trong đầu như ngọn lửa xông tới, cô thế mà lại có chút hâm mộ thành tích đếm ngược của Tề Gia Giai.
Có thể lọt vào "mắt xanh" của thầy Lâm, còn có thể cùng anh mặt đối mặt trò chuyện lâu như vậy.
Lúc trở lại, chuông vào học vang lên.
Chống cằm đưa mắt nhìn Tề Gia Giai chậm chạp chạy về chỗ ngồi, Chu Hạm Đạm không muốn quay đầu lại, nhưng thầy Lâm đã đi tới bục giảng, cô đành phải đem chút hiếu kỳ kia nuốt lại vào bụng, đợi đến lúc hết giờ học lại đi hỏi cô ấy.
Cả tiết học đều là đánh giá nhận xét về bài thi tháng lần này, Chu Hạm Đạm làm sai không nhiều, lại băn khoăn về nội dung cuộc trò chuyện của thầy Lâm và Tề Gia Giai, vì vậy có chút lơ đãng.
Sau giờ học, cô liền rời đi vị trí phóng tới chỗ Tề Gia Giai, hỏi: "Thầy Lâm nói gì với cậu vậy?"
Cô nghẹn suốt 40 phút, đến mức hít thở không thông.
Tề Gia Giai ôm đầu lầm bầm, bộ dạng có vẻ rất đau khổ bất đắc dĩ: "Hỏi tớ dự định sau này, sau đó nói nếu như tớ vẫn nguyện ý học toán học, buổi trưa mỗi ngày chủ nhật đến trường học, thầy dạy bổ túc cho tớ một hai giờ gì đó, cái gì không hiểu liền hỏi thầy ấy, đại khái là như vậy."
Chu Hạm Đạm im lặng trong phút chốc, cô thừa nhận trong một giây này, có một lượng lớn cảm giác hâm mộ cùng ghen ghét đột ngột xông tới đây, giống như một đợt sóng biển, ập đến trong đầu, trong một khoảnh khắc cô gần như không cách nào mở miệng nói chuyện.
Trì hoãn vài giây, Chu Hạm Đạm mới nói: "Thầy Lâm thật tốt ha."
Cũng là lời cảm khái phát ra từ đáy lòng cô.
"Thật là tốt đó, " Tề Gia Giai thở dài: "Nhưng toán học tớ thật sự không được."
"Cậu không thể cố gắng học một chút sao!" Chu Hạm Đạm buột miệng nói ra. Cô không khỏi cấp tốc dừng lại, đối với lo lắng của thầy Lâm, dường như chính mình cảm kích thay.
Bị cô bạn quát lên như vậy, Tề Gia Giai vừa nghi hoặc vừa buồn bực: "Nhưng cậu cũng biết tớ không thể thật mà."
"Cậu không học làm sao biết không được, cậu không học, chính là không cho bản thân một chút cơ hội nào đấy," Chu Hạm Đạm hít sâu một hơi: "Cậu muốn làm chuyện gì, thì toàn tâm toàn ý mà làm, đừng có lôi ra lí do linh tinh gì đó, đều là lấy cớ. Chỉ cần cậu cố gắng, không có gì làm khó được cậu cả."
***
Buổi tối, Chu Hạm Đạm buồn bực không vui, nói thật, đến tận bây giờ cô vẫn còn chìm đắm trong tâm trạng hâm mộ Tề Gia Giai mà không thể tự thoát ra được.
Thậm chí cô còn định kì thi lần sau cố ý làm tệ một chút, để có thể làm thầy Lâm chú ý đến mình, lo lắng cho mình, cũng vì vậy mà có thể vụng trộm có được cơ hội tiếp xúc với anh.
Làm xong bài tập, cô đeo tai nghe vào, nghe mấy bài hát chưa bao giờ đổi mới kia trong điện thoại di động.
Âm nhạc như suối, chảy qua màng nhĩ.
Bất chợt, dòng chảy bị đứt đoạn một chút, cô cúi đầu nhìn điện thoại, là một thông báo QQ.
Cô bị kéo vào một nhóm chat, tên nhóm thoạt nhìn còn rất đẫm máu.
[ Không học tập, chi bằng chết ]
Nhìn qua bên phải, danh sách thành viên chỉ có bốn người.
Tề Gia Giai, Ngô Dạng, cô, cùng với... Thầy Lâm?
Cô gửi cái dấu chấm hỏi.
Tề Gia Giai lập tức trả lời: Tớ, Tề Gia Giai, chính thức tuyên bố thành lập tổ phấn đấu nhỏ, dùng để đốc thúc tình hình học tập và thái độ của bản thân.
Ngô Dạng: [ mỉm cười ]
Chu Hạm Đạm ở chỗ này cười rộ lên, cô xoa xoa mũi, đáp lại: Tớ ủng hộ hai tay.
Ở bên kia Ngô Dạng làm ngược lại: Bạn học Tề, cậu ngàn vạn lần đừng có lại sấm to mà mưa nhỏ. Chuyện này cũng không phải lần đầu tiên đâu.
Tề Gia Giai lập tức phản bác lại: Cậu xem đi, lần này tớ mời cả giáo viên vào nhóm nha.
Ngô Dạng: Cậu xem giáo viên có phản ứng gì với cậu không?
Tề Gia Giai hoả tốc tag thầy Lâm, trịnh trọng trang nghiêm: @Lão Lâm, chân thành mời thầy Lâm giám sát.
Một lúc sau, thầy Lâm thực sự hồi âm: Được, tôi giám sát. Lúc này, các em có thể ngủ.
Trung đội trưởng nói một lời, ba tiểu binh lập tức đứng nghiêm chào.
Tề Gia Giai: Tuân lệnh!
Ngô Dạng: Đã rõ!
Chu Hạm Đạm: Không vấn đề gì.
Sau khi gửi đi, nỗi phiền muộn hơn nửa ngày của Chu Hạm Đạm bị quét đi sạch sẽ, cô đột nhiên cảm thấy, chủ ý này của Tề Gia Giai thật tuyệt, bình đẳng nha, thầy Lâm lại là của chung cho mọi người rồi.
Tuy rằng miêu tả như vậy rất quái dị.
Ra khỏi nhóm chat, cô đột nhiên quên mất còn chưa chúc ngủ ngon với anh, vừa định quay lại, đầu óc bỗng xoay chuyển một cái, ngón tay đổi vị trí, chạy vào tin nhắn riêng cùng thầy Lâm, đánh chữ:
[ Thầy Lâm, ngủ ngon ]
Một lần nữa rất kém cỏi ra sức tìm cách ngụy trang:
[ Vừa rồi quên nói trong nhóm chat ]
Thầy Lâm cũng đáp lại chữ "Ngủ ngon".
Vừa định hài lòng thỏa dạ tắt QQ đi, nhóm chat lại chớp nháy, cô lập tức chọc vào, là tin nhắn của thầy Lâm:
[ Ngủ ngon, đám nhóc con xấu xa ]
Đột nhiên đỏ mặt cười rộ lên.
Bởi vì cô thu được nhiều hơn một cái, ngủ ngon.
Là nói riêng cùng cô, bọn họ đều không có đâu nha, đây là lí do khiến cô cảm thấy đêm nay thật hoàn hảo.
---
Lời editor:
Ghi chú một chút nhé, toàn bộ những dấu "[ ]" là mình để nguyên như raw, không hiểu sao lúc thì tác giả đặt lúc lại không. =v=