Mục lục
Truyện ngôn tình thầy trò
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sauđó, TriệuThuỷQuang lâulâusẽgọiđiệnthoạichoĐàm ThưMặc,đều làgọilúcbêncôbuổitốicònanh thìban ngày, anh sẽchămchúlắng nghe cônóichuyện, côthìngàycàng gan hơn, lúcrấtnhớanh sẽlậptứcgọiđiệnthoại“quấyphá“anh.


Thậtra,Đàm ThưMặccũng rấtnhớcô,hai nămước hẹnkia,đượcrồi, chỉcầnkhông quátrớnthìanh sẽmởmộtmắtnhắmmộtmắtlại.


Ba tháng kếtiếp, lànămhọccuốicùng củaTriệuThuỷQuang, phảiviếtluậnvăn, thi cửcũng nhiềuhơn, bắtđầu bậnrộnđếnđầu tắtmặttối, suốtngàyvùiđầuđọc sáchởthưviện, ngay cảnickname củaMSN cũngđổi thành:láixeđếnđổmáuLIB, dĩnhiêncũng rấtítkhi liênlạcvớiĐàm ThưMặc.


***LIB: viếttắtcủaLibrary (thưviện)


Thậtra TriệuThuỷQuangởđây, cũng córấtnhiềubạnbèngười Trung Quốc, côlàngười cởimởivàtỉmỉ,cókhôngítbạnhọcnam ngỏlời, nhưng TriệuThuỷQuangđãcóĐàm ThưMặcrồi, chỉcoi những bạnhọcnam khácnhưbạnbèbình thường, mấychàng trai nước ngoàiđều rấtthựctế,lâudần, người ta biếtrõbạnkhông cóývớingười ta, tựắttìmkiếmmụctiêukếtiếp.


TriệuThuỷQuang cũng không cảmthấycôđơn. Tuy mỗilầnđều nóichuyệnđiệnthoạirấtlâu, nhưng giọng nóikia vẫnkhông phảikềcậnbêntai, lúcbuồnbã,bấtluậncáigìcổvũcũng không bằng mộtcáiômấmlòng củaanh.


TriệuThuỷQuang buồncười mànghĩ:tình yêucách biệthai phương trờiđúng thậttra trấnngười.


Nhớlạinămđó, Dương Dương say sưanấucháođiệnthoại, côcònđiphángười ta, giờthìphảimau chóng niệmA DiĐàPhật, báoứngđúng làbáoứng mà.


Khoảng thờigian viếtluậnvăn, TriệuThuỷQuang kếtbạncùng TôSan, côgáihọcngành Kinh Tếcũng cócảmộtnúisách phảiđọc, hai người thường xuyêncùng nhau vàothưviện, rồicùng nhau vềnhà.


TôSan làcôgáiđến từBắcKinh, xinhđẹp, năngđộng, cảngười tràntrềsinh lực, còncócảkhốibạntrai, TriệuThuỷQuang trước nay không giống người khác, côrấtcảmơnviệcTôSan tậntâmvớimình, cũng sẽkhông vìchuyệnriêng tưcủaTôSan màđối xửlạnh nhạtkhinh rẻcôấynhưnhững côgáikhác.


Dùsao mỗingườiđều lựachọncách yêukhácnhau.


TôSan cũng vui vẻkếtbạncùng TriệuThuỷQuang, mốiquan hệcủahai người thânthiếthơncũng sẽtròchuyệnvàkểnhau nghe chuyệntình cảm, nhưng mỗingườiđều cóbímậtnhỏ,cuộcsốngởnước ngoàivốnbậnrộn, còncóai màrảnhđilo chuyệnngười khácchứ.


TôSan vẫnluôncho rằng TriệuThuỷQuang thầmyêuaiđó, chỉlàchưa“đơm hoa kếttrái” màthôi.


Ngàyấy, hai ngườiđiăncùng nhau, ghévàomộtquánnhỏđểănsúp.


Gọichénsúpcủcảiđỏ, bêntrong cócàchua, cảibắpvàcàrốt.


TôSan vừangẩngđầu lênthìthấyTriệuThuỷQuangđang gắptừng miếng càrốtra, vôcùng cẩnthận, nhưthểđang thựchiệnmộtcông trình lớnlao nàođó.


TôSan nói, “Nè,không thểkénănnhưvậy!”


TriệuThuỷQuang lạicườiđáp, “Mình không thíchăncàrốt!” TôSan bựcdọcnóilại, “Bộbạnởtrong nước cũng thếà!“


TriệuThuỷQuang không nóigì,TôSan cho rằng côđuốilý,ai ngờmộtlátsau, côđáp, “Trong nước mình cómộtngười tri kỷrấttốt, càrốtcủamìnhđềuđưa cho ngườiđóăn!” Hípmắtlại, mỉmcười ngọtngào, trong mắttrànngậpniềmhớnhở.


Dùcôchưanóilànam hay nữ,đương nhiênTôSan cũng biếtchắcđólànam rồi.


Con gáichỉkhi nhắcđến người con trai màhọyêuthích thìmớicười rạng rỡnhưthế,cườiđến ngâyngônhưkẻngốc, lạivẫnchan chứamộtniềmvui khôntả.


TriệuThuỷQuang mỗilầnăncàrốt, lúcgắpcàrốtrađều nhớđếnĐàm ThưMặc, nhớđến anhđãnói, “Anh chỉnóianh không ghétăncàrốt, nhưng chưanóilàanh thíchăn!”


Chỉcầnnhưvậythôi, cũngđãcảmthấyhạnh phúcvàtrànđầy mậtngọtyêuthương,đãtừbao giờtấtcảthóiquen củaemđều cósựhiệndiệncủaanh.





Viếtxong mộtnửaluậnvăn, TriệuThuỷQuang cùng TôSan trênđường trởvềnhà,hơnmười giờtối, thịtrấnnhỏrấtyênắng, lâulâucóxe chạyvụtqua, nghe tiếng gióvùvùbêntai nhưong vỡtổ,TriệuThuỷQuang kéophẹc-mơ-tuya củachiếcáobông lên, TôSan cũng không nóigì,hai người họchành cảngàycũngđãthấmmệtrồi.


Nhanh vềđến nhà,TôSan bỗng nhiênthốtlên, “Hômnay làtrăng rằm“, TriệuThuỷQuang cũng ngẩngđầu lên, nhìnnơimàTôSan chỉ,quảthậtlàvầng trăng trònvành vạnh, sáng tỏnhưnước, treo lơlửng trênnócnhà.


TriệuThuỷQuang tay vừaômtúiđựng laptop, mộttay bỏvàotúiquần, thơthẫnđứngđónhìnánh trăng sáng vằng vặc, cônhớngười nọcũng từng nói, “Nhìnđi,ánh trăng tốinay.”


Khiđó, côvàanhđều cùngởdưới mộtbầutrời, nhìncùng mộtánh trăng, giọng anh mắng côlà“đồngốc”đầy yêuthương vẫncònvăng vẳng bêntai, giờđây bêncôđang làbuổitối, cònbênanh lạilàban ngày, không thểcùng nhau ngắmtrăngđược.


TriệuThuỷQuang chầmchậmbước lênbậcthềm, mởcửa, giẫmmạnh giàyđểphủi tuyếtđọng, rồiquay lạinhìnmặttrăng trònkia,ủrũvôhạn.


Lúcngủ,chịukhôngđượcmuốngọiđiệncho anh, lúcgọiđi, người nọrấtnhanhđãbắtmáy, “Alo” mộttiếng, nghe trongđiệnthoạikháồnào.


Đàm ThưMặc hơi lo lắng, cứtưởng côxảy ra chuyện gì, ngày thường khi côgọi anhđều làbên anh buổi tối, nhưthếanh mới rảnh rỗi, hôm nay lại khác, vàcách thật lâu cômới liên lạc với anh, anhđương nhiên phải căng thẳng, liền rời khỏi tiệc rượu.


“Sao vậy?” Anhđứng bêncửasổ,phíadưới làconđường tấpnậpxe qua lại.


TriệuThuỷQuangấpaấpúng nói, “Không cógì,chỉlàđêm nay ngắmtrăng rằm, chợtnhớanh.” Nóixong thậtmuốnđánh bảnthân, nóicáigìthếnày, khùng quáđithôi!


Đàm ThưMặc lập tức nhớđến cáiđêm côgặp mẹanh xong cũng chính làcáiđêm trăng rằm, khẽbật cười, Triệu ThuỷQuang hơi ngượng, nói, “Em ngủđây, vậy nha.”


Đàm ThưMặc cầmđiện thoại, tay gõnhènhẹlên tấm kiếng, vội vàng kêu, “Khoanđã”, Triệu ThuỷQuang không cócúp máy, vẫn cầmđiện thoại, nằm trên giường chờanh nói tiếp.


Anh khẽthởdài, “Anh cũng rấtnhớem.”


Lờitâmtình nồng nànyêuthương khiếnmặtvàlỗtai cônóng lên, khuônmặtanh nhưđang hiệnrõràng trongđêmđen.


Anh nói“ngủngon” nghe thậtdịudàng, nhưru côvàogiấcngủêmđềm.


Côgậtđầu cười trongđiệnthoại, trànđây vui sướng, “Ngủngon.”


Cúpđiệnthoại,đắp chăn, mỉmcười chìmvàogiấcngủ.


Bênkia,Đàm ThưMặccúpđiệnthoại, vừaxoay người,đãthấyHànHi Hiđứngởphíasau, hômnay hai người cóngười bạnhọckếthôn, cùngđến tham gia tiệccưới


HànHi Hi nhìnánh mắtđượmniềmvui không ngớtcủaanh, lòng thoáng chua xót, nói, “CôbạngáinhỏởCanadaà?“


Đàm ThưMặc cất diđộng vào túi, khẽgậtđầu.


HànHi Hi gượng cười,đùa cợthỏi, “Nghe nóianh phảiđợi côbéđóhai năm, con gáitrong hai nămnàycóthểquen biếtbao nhiêungười.”


Đàm ThưMặc nhìn thật sâu vào mắt Hàn Hi Hi, Hàn Hi Hi chột dạbởiánh mắt sắc bén của anh, vội quay mặt chỗkhác, anh nhướng mày, khẽcười, tâm trạng rất tốt, “Côấyởbênđó hai năm, ai nói anh không thểcùng quađó?”


HànHi Hi ngẩngđầu nhìnvẻmặttựtin vui vẻcủaanh, côbiếtrõĐàm ThưMặclàngười nóilàlàm,đối vớicáibảnthânmuốntrước giờđều cốgắngđạtđược,đây mớichính làanh, chỉđáng tiếclàkhông phảivớicô.


CôHànHi Hi tựhỏisao mình lạikhông làmđượcđiềunày,Đàm ThưMặcnếucóthểđem mộtphầnmười tình cảmdành cho TriệuThuỷQuangđối vớicô,côcũng cam tâmtình nguyện, giờthìtốtrồi, côđãthông suốt, cầngìchứ,tình yêucólẽkhiếnngười ta trởnênxinhđẹp, chứkhông phảixấuxí.


Cônghĩthế,xua tay,đivàođại sảnh, nói, “Nhớkếthônphảimờiemđấy, màmiễntiềnmừng nhé!Đau lòng quárồi!”


Cứnhưvậyđi, mộtcôgáinhưcô,xinhđẹp lạithông mình, làdoĐàm ThưMặckhông biếtnhìnthôi, tâmtrạng côhiệnthờithậttốt, giẫmmạnh gótgiàytiếnvềphíatrước.


Đàm ThưMặc nhìn khung cảnh sau lưng của cô, dựa vào bệcửa sổ, bắt chéo chân, cười khẽ.


Xa xa, côdâuchúrểđứng mờirượu, anh nhìnthế,cũng cóchútvui mừng vàngưỡng mộ,nóithật, anh cũng rấtchờmong mộtngàynhưvậy.


Kếthôn, nắmtay, bách niêngiai lão, nếunhưkếthôncùng côbéconấy, anh nhấtđịnh sẽcười toe toétđến tậnmang tai, kiênđịnh hôto, “YES, I DO.”


ThựctếthìĐàm ThưMặccũng trông ngóngđiềuđó, vàotháng tư,xin ngânhàngđầu tưsớmcho chuyểncông tác, hộchiếucũngđãlàmxong hết, anh nhưngựakhông dừng vóđặt sẵnvémáybay vàkhách sạn. Rốtcuộcxuấtphát.


Từlúccôđi, anhđãquyếtđịnh phảiởbêncô,chỉlàcầnthờigian tìmcông việc, vớibằng cấpnước Anh vàkinh nghiệmlàmviệcởTrung QuốcmuốntìmviệcởBắcMỹ,cũng phảiđợi duyệtkhálâu.


Đây cũng chính lànguyên nhân anh không cho côliên lạc với mình, côlại tưởng rằng anh sẽđể cômột mình ‘chiếnđấu’ hai ba năm bênấy, anh thậtđúng không thểbuông tayđược. Chỉlà, côvừa mới quađó, khótránh khỏi nhớnhà, cũng không thểtránhđược việc hối hận, khiđó nếu anh liên lạc với côchắc còn khiến côkhổsởhơn, cũng không dễdàng hoànhập với cuộc sống mới vàthíchứng với hoàn cảnh mới. Dođó, anh mới cho côthời gian, một mình tôi luyện,đợiđến lúc côđã cứng cáp hơn, cũng làđến lúc anh nênđến.


Máybay từTrung Quốcđến Canada,đimộtvòng tráiđất, loáng cáiđãđáp xuống.


Trênđườngđi, anh cầmbưuthiếpcóghiđịa chỉmàcôđãgửi, ghéqua trường họccủacô,điqua lùmcâyin dấuchâncủacô,gặpđượcông cụchạybộmàcôđãkể,mộtđường cấtbước, lòng trànđầy vui sướng.


Cứthế,anhđãtừtừbước vàocuộcsống củaem.


Đứng trước cửa nhàcủa cô, anh vuốtấnđường, gõcửa, nhưng không ai trảlời, anh nhìnđồng hồcũngđã ba giờchiều, cólẽcôcònđang học, anh dựa vào hàng rào trước nhàđợi cô,ông cụtóc vàng tản bộđi ngang qua, vẫy tay chào anh, anh gậtđầu mỉm cười.


Tháng tưởCanada, vẫngiálạnh hơnso vớitrong nước, nhưng vạnvậtcũng bắtđầu sinh sôinảynở,gióhâyhẩythổiqua nhánh cây, phátra tiếng xàoxạc. Trước cửanhàcủacô,con mèonhỏchầmcậmđixuyênqua rừng câybêncạnh, vừađivừangoảnhđầu lạinhìnanh.


Sau mộtlúc, tuyếtbắtđầu rơi, trờitháng tư,tuyếtrơiởCanada làchuyệnrấtbình thường.


Ngàyấy, TriệuThuỷQuang vàTôSan vềnhà,trênđườngđihuyênthuyênnóivềluậnvănsắptới, phànnànnàolàgiáoviênquánghiêmkhắc, nàolàđãsang tháng 4 màtuyếtcònrơi, vừađến trước cửanhà,nhìnthấybóng dáng rắnrỏimạnh mẽkia, lậptứcdừng lại, dụidụimắt, không thểtinđược, không biếtphảinóicáigì.


TôSan nhìnTriệuThuỷQuang sững sờ,cũng cảmthấytòmò,sao vừamớivềđến,đãthấycóanh chàng cựcđẹp traiđứngởtrước cửa, gầnđây thiđến lúlẫnrồià?


TriệuThuỷQuang rấtnhiềulầnvềđến nhà,từng tưởng tượng người nọnếuđứngởtrước cửa, cười vànói, “Anhđãđến rồi, côbéngốc“, thìtình huống lúcđósẽnhưthếnào, côchỉcầnnghĩnhưvậy, lòngđãấmáprộnràng.


Thậtkhông ngờýnghĩđócuốicùngđãthành sựthật, bông tuyếtrơivàokhoémắt, mang theo nguyệnvọng tưởng chừng nhưkhông thểlạithành sựthật, côđột nhiêncảmthấynhưđang mơvậy, cóthểgặpđượcanh thậthạnh phúc,điCanada cũng thậttốt, lầnnàytrởvềthìanhđãđến,đứng tạinơiđây, tấtcảnhưmộtgiấcmơdài!


Thờigian quálâu, trảiqua nhiềukhókhăntrắctrở,đặt chânđến nhiềunơi, gặpqua nhiềungười, mọithứbắtđầu trởnênmơhồ.


Người nọđứng thẳng lên, dưới trờituyếtlạnh, cười vớicô,chầmchậmbước xuống bậctam cấp, côcũng từng bướcđitới, khuônmặtanh càng ngàycàng rõnéthơn, hiệnhữungay trước mắtcô.


Cho tớilúcnày, anh duỗihai tay ra, bàntayấmápsờgòmácô,đôi mắtcôphảnchiếukhuônmặtđiểntrai củaanh, hàng mi cong dài, dưới mắtlạicóquầng thâmtímxanh nhànnhạt, anhđiđường mệtnhọc, côbiếtchứ.


Cômởmiệng gọianh, “ThầyĐàm….”


Anh nhướngđôi màykiếm, trong mắttrànngậpniềmvui vôvàn, nói, “Xin hỏi, anh phảilàmThầyĐàmđến chừng nàođây hả??”


Côkhông biếtnóigì,đỏmặt,đầu cúithấp.


Ngàyấy, thờitiếtkháxấu, trờiđổtuyếtlớnnhưviênkẹongọt, nhẹnhàng rơixuống máitócđen tuyềncủaanh, mátmátnơilông mày, từtừtan ra, không cònmộtdấuvết.


Anh tựtay gạtnhữngđốm tuyếttrênđầu cô,bàntay nóng hổinâng mặtcôlên, cônhắmmắtlại, môichạmmôinồng nàn, hoa tuyếttrênmôilậptứctan ra.


Ở nửa bán cầu còn lại, những người yêu nhau giữchặt lấy nhau, sương tuyết ngập tràn, bay phất phơgiữa cảnh tình thơmộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK