Mục lục
Bạn trai kỳ lạ của tôi bản mới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 70-2: Đánh thẩm kế ân 2




Tôi kéo Lan Lan đang ngây người vào thang máy, nhấn nút xuống.



Lúc xuống lầu, Lan Lan vẫn còn ngơ ngác kinh ngạc há hốc miệng nhìn tôi. Khi thang máy xuống tới tầng trệt, tôi kéo cô nàngra ngoài cô nàng mới hồi phục.



“Tông Ưu Tuyền! Cậu!!! lãng mạn vậy! Cậu nói đi, tiểu lão bản có phải vẫn luôn thích cậu không? Cậu…”



“Không phải! Gã chính là trả thù tớ!”



“Phim đều như vậy mà, khẳng định sẽ ở bên nhau a. Hơn nữa tiểu lão bản lúc trước cũng theo đuổi cậu mà, anh ấy theo đuổi tớ cũng chỉ vì muốn khiến cậu ghen mà...”



“Lan Lan!” Tôi hét lên với cô nàng, khiến cô nàng hoàn toàn câm nín, nhìn dáng vẻ cô nàng ngơ ngác, tôi hít mũi: “Thôi, Lan Lan, cậu về nhà đi. Về sau, nên như thế nào thì như thế ấy.”



Nói xong, tôi đi sang chỗ xe việt dã. Xe hắn còn ở đây tôi có nên báo án không? Tông Thịnh rốt cuộc đi nơi nào rồi? Thật sự đi vào đó, bị ăn luôn? Sao tới thi thể cũng không có chứ?



Phi, không có thi thể, chính là không có chết! Tông Thịnh sẽ không chết như vậy!



“Tông Thịnh! Hu hu…” Tôi ghé vào cửa xe khóc rống lên. Tôi hy vọng vô cùng, cửa xe đột nhiên mở ra, Tông Thịnh ở trong xe, mang kính râm nhìn tôi, tức giận nói: “Lên xe!”



Bất quá chuyện này đều không xảy ra, tôi chỉ có thể dựa vào xe mà khóc. Lan Lan đứng sau an ủi: “Ưu Tuyền đừng khóc mà, sẽ tìm thấy anh cậu mà.”



“Anh ấy đang ở trong khách sạn, thật sự, Lan Lan à, anh ấy ở trong khách sạn. Nếu ban nãy tớ bình tĩnh hơn nghe anh ấy thì sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ, anh ấy nhất định rất hận tớ.”



“ưu Tuyền, Ưu Tuyền, tớ…!” Facebook Meo_mup



Tôi không biết mọi việc sau đó như thế nào, là Lan Lan đưa tôi lên taxi, bất quá tôi còn kịp dùng di động chụp lại xe của Tông Thịnh ở khách sạn, quay một đoạn video, trong đó nức nở khóc và nói: “Bây giờ là ngày 17 táng 10, 11:45 tối, xe của Tông Thịnh ở trước cửa khách sạn Sa Ân, lúc trước anh ấy nói với tôi muốn tới khách sạn, nhưng tới nơi thì không thấy anh ấy, chỉ thấy xe ở cửa khách sạn.”



Tôi đang tạo chứng cứ để lỡ sau này phải báo án. Tôi cũng không nói cho Lan Lan biết những chuyện này, cũng không giải thích gì với cô ấy. Chỉ cần khách sạn Sa Ân còn, Tông Thịnh sẽ còn khả năng xuất hiện.



Về nhà, tôi mở cửa bằng chìa khóa hắn đã đưa, trong nháy mắt đẩy cửa ra, tôi còn nghĩ tới có khi Tông Thịnh đang ngồi ở phòng khách chờ tôi, hắn ngồi đó, hút thuốc!



Nhưng, chờ tôi chỉ có phòng khách tối đen.



Trên lầu cũng không có ai, không có Tông Thịnh, cũng không có quỷ ảnh nào.



Tôi nằm trên giường mà cả hai từng lăn lộn, kéo chăn qua đầu khóc vang. Tôi thật yếu ớt, chẳng giúp gì được cho anh ấy, chỉ biết mang lại phiền toái cho anh. Anh ấy đang ở đâu rồi? Có bị thương không? Vì sao Thẩm Kế Ân lại hôn tôi? Tôi không tin là vì trả thù bạt tai đó.



Tôi không bật đèn, nằm trong bóng tối suy nghĩ tới nhiều chuyện. Tôi chán ghét bị đụng chạm, nhưng dần dần tôi đã quen với mùi khói thuốc nhàn nhạt cùng mùi máu tươi của anh.



Thẩm Kế Ân hôn tôi, hẳn là làm trò cho người khác xem, là ai? Lan Lan ư? Với thân phận của gã không cần bận tâm tới Lan Lan; chẳng lẽ, gã làm trò cho Tông Thịnh xem? Tông Thịnh đang ở lầu 16?



Tôi khóc cả đêm, sáng sớm mới mơ màng ngủ một lát. Nhưng giấc ngủ cũng chỉ khoảng hai tiếng, vì trong lòng còn trĩu nặng nên đã bật dậy.



Việc đầu tiên tôi làm, là chạy tới cửa khách sạn xem xe anh ấy còn ở đây không, nếu không thì xem xe của Thẩm Kế Ân đâu. Nhưng tôi thất vọng vì xe vẫn y như lúc tôi rời đi tối qua.



Việc thứ hai tôi làm, là tới trấn nhỏ hôm qua, tìm người nhà kia hỏi chuyện xảy ra sau khi tôi rời đi. Tông Thịnh vốn không có ý định tới khách sạn, hắn biết Vương Càn rất lợi hại, hơn nữa gã đã coi anh là thức ăn của m ình nên nếu không có gì đặc biệt thì chắc hẳn anh sẽ không nhào tới khách sạn, đem mình dâng tới miệng gã như vậy.



Tôi muốn nghe lại xem chuyện gì đã xảy ra.



Muốn tìm nhà của bé gái đó cũng dễ, chỉ cần hỏi han vài câu, hôm qua lúc Tông Thịnh làm pháp sự cũng kh ông ít người xem, nên chỉ hỏi chút là ra.



Nếu là trước đây, tôi cũng ngượng ngùng đi tìm người hỏi thăm, chính là hiện tại tôi thật sự không quản những chuyện đó, chỉ nghĩ tới làm sao nhanh chóng có tin tức của Tông Thịnh.



Hỏi ra mới biết, bé gái đó nhà ở thôn phụ cận, người đàn ông sau khi đập đầu vào bia mộ bị khâu 4 mũi trên đầu, còn nằm bệnh viện.



Tôi tìm thấy bệnh viện, ở cửa đã thấy đứa bé, đang chơi lò cò ở cửa phòng bệnh, con bé không biết mình đã gặp chuyện khủng khiếp thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK