Tôi không ngồi xuống mà đưa tay đỡ trán có chút đau đầu. Chuyện Vương Càn còn chưa xong, giờ bà Tông Thịnh lại tới quậy gì nữa? Tôi lấy tay che mặt né ánh mắt của bà, nghiêng mắt nhìn Tông Thịnh.
Tông Thịnh bưng bát mì, dường như không có để ý đến tôi. Tôi mắng thầm trong lòng: Tông Thịnh chết bầm, nhất định là lại biến thành Vương Càn rồi, tính bỏ mặc tôi chết tại đây sao?
“Bà à… thực ra…” tôi chưa nghĩ ra cách giải thích, tuy thuốc là do Tông Thịnh đưa cho tôi uống, nhưng tôi cũng muốn vậy, tôi chưa nghĩ tới có con vào thời điểm này.
Tông Thịnh buông chén, lấy giấy lau miệng rồi nói: “Con kêu cô ấy uống.”
Còn may, lúc này anh can thiệp, chứ nếu k hông thì tôi chẳng biết ứng phó thế nào.
Nghe vậy, bà anh sững người: “Tông Thịnh, cái đồ cứng đầu này! Muốn tạo phản phải không!? Ông bà chỉ có mình con để dựa dẫm vào, con phải ép ta và ông con sao? Con muốn nhìn chúng ta chui xuống lỗ mới ưng hả? muốn ẵm chắt khó vậy sao? Sinh xong có bắt tụi con nuôi đâu, muốn chơi sao thì cứ chơi. Ông bà chẳng phải muốn tốt cho hai đứa sao? Hơn nửa đời ta và ông con đã cùng đám chú bác trong nhà đấu đá không phải cũng vì con sao? Những gì của con hiện nay, không phải do ta tranh giành mà có sao? Con tưởng tiền từ trên trời rớt xuống hả? Kêu đẻ một đứa sao khó vậy? biết vậy lúc trước ta không nên…”
Nói tới đây, bà hẳn là ý thức được mình đã nói những gì bà không nên nói, nhưng tính khí của bà cũng khiến bà không thừa nhận sai lầm của mình.
Lạnh lùng hừ một tiếng, bà nói: “Chúng ta vất vả cả đời chẳng phải muốn tốt cho hai người sao? Tông Ưu Tuyền, nói đi, có sinh hay không? Bà biết, con là đứa trẻ ngoan. Tông Thịnh toàn ở ngoài, không hiểu viêc ở quê mình, con thì rõ ràng mà, con nghĩ lại cho kỹ đi. Hai lão già bọn ta lỡ xảy ra chuyện gì… chút tiền còm trong nhà đó chẳnng phải sẽ bị đám chú bác giành giựt hết, chỉ còn vài cọng lông thừa cho mấy đứa hay sao? Mau mau, sinh con cho thành một gia đình hoàn hảo, được gia tộc nhìn nhận rồi, thì cho dù chúng ta có nhắm mắt xuôi tay thì bọn họ cũng không dám trắng trợn động thủ.”
Điều này tôi có thể hiểu được. Ở nông thôn, người không có con thì cho dù 30 tuổi cũng không có địa vị trong gia tộc. Nhưng nếu như có con thì sẽ có quyền lên tiếng. Ví dụ như trong lễ tế Thanh Minh hàng năm, cùng một đời (*) tất cả đều đã kết hôn sinh con thì sẽ được làm lễ này cúng tế, trưởng bối sẽ ngồi đó xem mà thôi; nhưng nếu một đời nào đó mà có người đã kết hôn mà không có con thì đời này sẽ không được tiếp chưởng hoạt động quan trọng nhất của hoạt động hiến tế.
(*) đời: giống như kiểu ba đời không được kết hôn để chống cận huyết đó các bạn.
Tông Thịnh lạnh mặt: “Bà à, con về chỉ vì bà là bà của con, con trở về vì đây là nhà của con, chứ cũng không phải vì những tiền tài đó.”
“Con đang nói là bà đây tranh đấu cả nửa đời giành giậ tn hững thứ chẳng có ý nghĩa gì hay sao?? Con có lương tâm không hả? đi theo lão tiên sinh được mấy ngày quên luôn họ của mình là gì à?”
Bà lại mắng mỏ, Tông Thịnh liền ngồi trước mặt bà, lấy tay ngoáy ngoáy tai, không nói gì, chỉ đẩy chén mì tới trước mặt tôi ý bảo tôi ăn mì.
Tôi cũng không có cách nào nghe bà mắng sa sả n hư vậy mà còn ăn mì nổi, nên tôi ngồi một lúc rồi cắt lời: “Bà à, con sẽ nhanh chóng đi kiểm tra sức khỏe, ba tháng sau có kết quả kiểm tra, mà dược hiệu cũng hết con sẽ tích cực mang thai nha, lúc đó con cũng hết thực tập rồi, thời gian cũng ổn.”
Tôi nói, thành công khiến bà yên lặng.
Bà vui vẻ cười với tôi: “Vẫn là Ưu Tuyền thông cảm cho bà mà, Ưu Tuyền, con đúng là lớn lên trong thôn mình nên hiểu hết mọi chuyện, đừng để bà thất vọng nha. Bà giúp con tìm người bốc thuốc, mau mau điều trị, tranh thủ sinh đôi luôn đi.”
Tông Thịnh vẫn dáng vẻ chả liên quan gì tới mình, cầm bật lửa trong tay nhìn ngó. Bà ăn mì xong thì về. Lúc đưa bà ra tới cửa, Tông Thịnh còn nói: “bà ơi, nếu trong thôn mà thấy lão Bắc thì nhớ gọi cho con, có tin tức của ông ta cũng báo con nha.”
“Con tìm Lão Bắc à? Để bà hỏi thử xem sao, khu mỏ đông người như vậy không chừg có tin. Nếu gặp để bà nói lão đến nhà mình ăn bữa cơm mới được.”
Cuối cùng bà cũng rời đi.