Trong đầu tôi vẫn rất loạn, ngay cả nhấc tay lên che mặt cũng chậm chạp. Ngưu Lực Phàm hét lớn: “Ra ngoài rồi nói, đi bên kia sao?”
Tông Thịnh chỉ vào cửa phía bên kia, nhìn Ngưu Lực Phàm kéo Thẩm Hàm rời đi, mới chuyển hướng về phía tôi: “Thân thể Thẩm Kế Ân chính là nền của nơi này. Em đâm chết gã thì cả nền móng sụp đổ, tòa nhà sẽ sập đổ trong khoảnh khắc. Sập như em dùng thuốc nổ giật sập vậy. Em biết muốn giật sập một tòa nhà phải làm gì không? Phải tính toán kỹ càng rồi sơ tán người dân bốn phía. Giờ em đâm một nhát, người bên ngoài cũng sẽ vì em mà bị tòa nhà sập xuống đè chết.
Tông Ưu Tuyền, nói cho anh biết đây là điều em hy vọng sao?”
Tôi ngơ ngác. Đầu chưa thể phân tích những điều anh nói, chỉ lắc đầu theo bản năng.
“Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thì chỉ mình tôi đã có thể giết gã, thiêu đốt gã, đâu cần phải kéo dài tới tận bây giờ. Tông Ưu Tuyền! Em…” nhìn anh nóng giận bừng bừng.
Cả người tôi trở nên trì độn, thậm chí hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
Đột nhiên anh ôm tôi, thấp giọng thì thầm: “Em có biết khi Ngưu Lực Phàm bảo hai người vào thang máy rồi biến mất, anh suy nghĩ gì không? Anh sợ là em xảy ra chuyện gì đó, cho dù cả tòa nhà này sập xuống, cho dù bên ngoài bao người thương vong đều không có liên quan gì tới anh. Anh chỉ cần em còn sống, chỉ cần em còn an toàn là tốt rồi.”
[mèo: đoạn này đọc đầu tiên là cáu, sao bé Thịnh lại hung dữ đánh bé Tuyền vậy?! Xong đọc khúc này thấy thương bé Thịnh, vì quá lo cho bé Tuyền. Nhưng vẫn k thích bé Thịnh đánh bé Tuyền!!!]
Bên tai là tiếng hít thở nặng nề của anh, tôi dần bình tâm lại, đã bắt đầu có thể phân tích lời anh nói.
Xa xa, giọng của Ngưu Lực Phòng truyền tới: “Cửa khóa rồi, làm sao ra ngoài?”
Tông Thịnh buông tôi ra, kéo tay đi về phía thông đạo.
Ánh đèn le lói mỏng manh chiếu… tôi biết, đằng sau cánh cửa kia chính là phòng họp tại lầu một. Ngưu Lực Phàm cùng Thẩm Hàm đang đứng trước cánh cửa, có vẻ Ngưu Lực Phàm vẫn đang cố kéo Thẩm Hàm, sợ cô nàng làm ra chuyện gì dại dột. Thẩm Hàm đã không còn khóc, nhưng nhìn dáng vẻ ngây ngốc ngơ ngẩn.
Tông Thịnh bảo hai người lui lại rồi mình đứng đó sờ sờ lên vài chỗ trên cánh cửa.
Bên ngoài Trần Thần đang đứng, cũng chính là Thẩm Kế Ân.
Tông Thịnh đối mắt cùng Thẩm Kế Ân, hai người đều trầm mặc vài giây. Sau đó, Thẩm Kế Ân nói: “Đem Thẩm Hàm giao cho ta.” Ngữ khí hắn thực lãnh đạm lại rất kiên định.
Tông Thịnh tránh qua một bên, túm lấy Thẩm Hàm đẩy cho gã: “Chỉ cần ngươi nguyện ý, thì em người đã không cần phải chịu ủy khuất.”
Thẩm Hàm nhìn thấy Trần Thần thì sửng sốt một chút, sau đó kinh hoảng đẩy gã ra, chạy ra khỏi phòng họp, nghe tiếng động thì có vẻ là chạy lên lầu.
Tông Thịnh nói: “Thẩm Hàm đã trưởng thành, Lão Bắc bắt đầu lợi dụng cô ấy. Nếu ngươi thật là muốn tốt cho cô ấy, vậy nên nói rõ với cô ấy đi.”
Thẩm Kế Ân không nói một lời, xoay người đi lên lầu.
Ngưu Lực Phàm hỏi: “Hắn không báo cảnh sát à? Nếu ban nãy hắn báo cảnh sát…”
“Gã mà báo cảnh sát thì bí mật ở bên dưới cũng bại lộ.”
“Cũng đúng, nhưng mà đứa bé trong bụng Thẩm Hàm chung quy là của tôi, lại còn bị bọn họ lợi dụng.”
Ngưu Lực Phàm thở ra một hơi thật dài, cố áp chế cảm giác tức giận trong lòng. Hắn quay đầu quát lên với tôi: “Tông Ưu Tuyền! Em có muốn chết thì cũng đừng có lôi kéo Thẩm Hàm, đừng lôi kéo con anh!” Hắn thở phì phì nói khẽ thêm, “Tuy rằng đứa bé đã định sẵn không thể sinh ra bình thường.”
Tông Thịnh ôm lấy tôi kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đừng nói chuyện với Ưu Tuyền như vậy, anh ở bên cạnh bọn họ mà không có ngăn cản bọn họ lại.”
Ra khỏi khách sạn, ánh mặt trời ấm áp tươi đẹp bên ngoài, xa xa truyền đến tiếng chuông từ gác chuông nào đó gõ vang. Trong lòng tôi ký ức hỗn loạn. Tôi nhớ rõ, lúc chúng tôi tới bệnh viện là 9 giờ sáng, từ bệnh viện qua đây cũng khoảng 9 rưỡi, vào kho ngầm tới giờ cũng chỉ khoảng nửa tiếng một tiếng. Sao mới đó đã tới buổi chiều?
Tôi cảm thấy mệt quá, không muốn suy nghĩ thêm. Tông Thịnh đẩy tôi lên xe. Lúc anh khởi động xe, tôi thấy bàn tay đặt trên tay lái của anh có vết thương, máu vẫn còn đang chảy.