Trong thang máy bệnh viện lúc nào cũng đông nghẹt người, Thẩm Hàm không thể đứng cách tôi, khẽ nói: “Hai người kia không đánh nhau đó chứ? Chị không biết đâu, ngày đó Tông Thịnh ở khách sạn khủng bố thế nào! Cũng may, em không quen anh ta, chị đó, mai này bị bạo hành thì đừng có mà khóc.”
Tôi cũng chỉ cười cười. Tới khoa khám thai, hàng dài người ngồi đợi đông kinh khủng, tôi kéo Thẩm hàm ngồi xuống một chiếc ghế, “Em ngồi đây đi, chị đi tìm bạn.”
Thẩm Hàm cũng không chút nghi ngờ, ở đây đông người như vậy, cô nàng cũng chẳng có kinh nghiệm gì. Tôi đi về phía khu vực khám bệnh, tay run rẩy gọi điện cho Ngưu Lực Phàm: “em đang ở một mình cùng Thẩm Hàm.”
“Hai người kia chẳng biết đi đâu rồi!”
“Hai người bọn họ sẽ không đánh nhau thật chứ?” Tôi không quên lần hai người bọn họ đánh nhau dưới vòm cầu. Tuy rằng đã đánh nhau vài lần nhưng đều là Tông Thịnh thắng. Nhưng nếu bay giờ lại đánh nhau thì lại thêm phần phiền toái.
“Mặc kệ đi, mau đưa Thẩm Hàm xuống dưới. Anh chạy xe qua cổng chính phía Đông, ngay chỗ cổng ra. Ra khỏi cửa là thấy anh ngay.”
Tôi thở ra, đáp lời: “Được, em xuống đây.”
Tôi cất điện thoại. Đặt tay lên ngực để định thần rồi mới đi ra chỗ Thẩm Hàm.
“Thẩm Hàm, bạn chị hôm nay có việc đột xuất, hiện không có ở phòng khám. Mình đi chơi một vòng đi, chiều quay lại.”
Thẩm Hàm còn đang nghi hoặc nhìn tôi thì tôi đã kéo tay cô nàng đi xuống dưới. Vào tới thang máy, Thẩm Hàm mới hỏi: “Không phải chị bảo đã hẹn bạn rồi sao?”
“Bên phòng sinh có việc đột xuất nên điều cô ấy sang đó phụ giúp.”
“Vậy phải gọi báo cho Trần Thần một tiếng!”
“Xuống đã, lên xe rồi gọi sau.”
Chúng tôi ra khỏi thang, đi ra phía cửa. Vừa tới cửa chính đã thấy xe Tông Thịnh, hai bên cổng có bảo vệ khiến tôi thêm khẩn trương.
Thẩm Hàm ở bên cạnh nói: “Tông Ưu Tuyền, sao chị túm tay em chặt vậy?”
Nghe xong tôi mới ý thức mình đã nắm tay cô nàng càng lúc càng chặt, hoàn toàn là do khẩn trương.
Tôi ra cửa, đẩy cô nàng lên xe. Vừa lên xong thì xe khởi động. Thẩm Hàm không để ý người lái xe là ai, lục lọi túi tìm điện thoại. “Mình đi đâu dạo phố? Chút nữa kêu Trần Thần qua đón em.”
“Thẩm Hàm, em khoan gọi điện, nghe chị nói vài câu đã.”
“Ừ sao?”
Thẩm Hàm nhìn về phía tôi, đôi mắt to tròn không chút hoài nghi càng làm tôi thêm áy náy.
“Thẩm Hàm, những điều lúc trước chị nói với em đều là sự thật, tuy em không tin nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Trần Thần không phải là bạn trai em, hắn ta đối xử tốt với em không phải vì yêu em, mà vì em là em gái hắn, hắn chính là Thẩm Kế Ân.”