Không biết là do tro than, hay do Ngưu Lực Phàm đụng chạm, Thẩm Hàm vào lúc này hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng kịch liệt.
Tông Thịnh vừa vặn đi tới, đứng sau lưng tôi cũng nhìn thấy, tôi hỏi nhỏ: “Thẩm Hàm vậy là đã trở lại nhỉ”
Tông Thịnh vẫn ra vẻ chuyện này không liên quan mình, tay nhét trong túi quần thong dong nói: “Chưa rõ, đợi sáng mai tỉnh lại xem sao.”
Tôi thở dài.
Tông Thịnh lại kéo tay tôi, đi ra ngoài, thậm chí chẳng nói lời nào với Ngưu Lực Phàm. Tôi chỉ nghĩ tạm thời rời đi, nhưng không ngờ tới đây là lần cuối cùng nhìn thấy Thẩm Hàm. Lúc chúng tôi rời đi, Ngưu Lực Phàm đứng ở mép giường nhìn Thẩm Hàm không nháy mắt lấy một cái, dù chỉ là nhìn Thẩm Hàm ngủ say.
Ra khỏi phòng, Tông Thịnh đưa tôi lên xe lái thẳng về biệt thự, khuôn mặt vẫn xụ ra. Chuyện tối nay, tuy anh ấy giúp đỡ nhưng có vẻ không vừa ý, chuyện này làm anh rất khó chịu.
Tôi ngồi bên cạnh chỉ dám liếc qua nhìn anh chứ không dám nói cái gì, chỉ sợ anh sẽ bực lên.
Xe về tới sân nhà, dừng lại, Tông Thịnh liền nói: “Đi ngủ sớm đi, sáng mai anh đưa về quê sớm, còn ở đây ngày nào thì còn không yên ngày đó.”
“Em… em có thể không về không? Em đảm bảo, từ hôm nay trở đi em sẽ mặc kệ tất cả, mỗi ngày chỉ ở nhà uống canh mà thôi.”
“Về! Giờ đừng có nghĩ gì nữa, lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ.”
Tôi kêu thảm. Nếu so sánh, tôi vẫn thích sống ở thành phố hơn, ở đây tôi có thể nhìn thấy anh, có thể tự do làm việc mình thích, không phải chịu đựng mấy người ở quê không châm chọc thì lại nịnh bợ. Từ bé tôi đã không thích ở quê vì cứ về thì lại nghe bà nhắc nhở tôi là con dâu nuôi từ bé của nhà anh. Giờ, lớn rồi, tôi vẫn không thích về quê.
Sáng hôm sau, tôi bị Tông Thịnh chở về quê. Ít nhất, về quê tôi sẽ không bị Thẩm Kế Ân uy hiếp. Tuy rằng hiện giờ không rõ tình huống của Thẩm Kế Ân ra sao, nhưng có lẽ là gã chưa chết, gã đã ăn đứa nhỏ. Lúc trước, Thẩm kế Ân từng lợi dụng tôi, khó có thể biết gã có làm thế nữa không. Còn thêm Hạ Lan Lan nữa, nếu tôi còn ở lại nội thành có khả năng cô ta sẽ lại đến tìm tôi. Hai lần rồi, cô ta chưa từng nương tay với tôi.
Đối với Thẩm Gia, bọn chúng chỉ cần ra tay với tôi thì sẽ ảnh hưởng đến Tông Thịnh, mà ảnh hưởng đến Tông Thịnh là có thể ảnh hưởng đến toàn cục. Tôi chính là điểm yếu lớn nhất của Tông Thịnh lúc này, mà anh chỉ còn hai tháng, phải cố hết sức trong hai tháng này vì mục tiêu của mình.
Do đó, cái nhược điểm lớn nhất này cần phải bị đóng gói đem về quê.
Đây là điều mà Tông Thịnh đã nói, mà không cần anh nói tôi cũng có thể hiểu được điều này. Cho nên, cho dù tôi ôm một bụng ấm ức thì cũng thu thập đồ đạc rồi theo anh về nhà.
Xe dừng trước cửa nhà thấy ba tôi đang phấn khởi cầm một tờ giấy gì đó ra cửa, mặt ông tươi cười rạng rỡ, cười tới miệng rộng tới tận mang tai.