Tôi tới một bước ôm lấy eo anh, vùi đầu trước ngực lắng nghe tiếng nhịp tim của anh: “vì sao anh có thể bình tĩnh nói những lời đó với em rồi rời đi, anh thật sự không để bụng tới em chút nào sao? Tông Thịnh dù anh là như thế nào, quái vật cũng được, quỷ thai cũng được, em đều có thể tự tin mà đứng bên cạnh anh. Em chưa có khả năng giúp anh nhưng em có thể chờ đến khi anh bị thương, lúc anh đói bụng, đều có thể trở về tìm em.”
Tông Thịnh đẩy mạnh tôi ra, cúi đầu nhìn và nói: “đừng có chót lưỡi đầu môi.”
“Em, em...” tôi nuốt nước bọt. Tuy anh đẩy tôi ra nhưng tay vẫn nắm lấy tay tôi, và tay tôi vẫn đặt trên eo anh. “ trước đây em từng nói qua muốn giả kết hôn, nhưng hiện tại”, tôi cắn môi không biết diễn đạt như thế nào mới tốt.
“Hiện Tại thì sao?”
“Em, em, em thích anh, em cảm thấy anh là người tốt”. Tôi cúi đầu giọng nhỏ lý nhí đến bản thân mình còn không nghe được.
Ngón tay anh nâng cằm tôi lên, đôi mắt huyết đồng của anh cứ thế nhìn thẳng vào tôi: “cô thật sự biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì sao? Cô thật sự biết mình đang làm cái gì sao?”
“ em biết! Mọi chuyện diễn ra vào ngày hôm đó em đều nhớ rất rõ.” Tuy rằng lúc mới tỉnh lại anh có hỏi qua, tôi đều trả lời là không nhớ rõ, nhưng hiện tại tôi muốn thật rõ ràng nói với anh rằng tất cả mọi chuyện tôi đều nhớ rõ.
“Nhớ rõ mà cô vẫn quyết định như vậy sao?”
“Ừ! Em đã nhìn thấy anh ở trong xe, em tự nhận khi đó em rất sợ hãi, nhưng mà em sợ không phải là dáng vẻ của anh mà là sợ anh sẽ tự tổn thương chính mình. Cho dù là anh tổn thương người khác, thì trong lòng anh cũng sẽ khổ sở, đây chính là điều mà em sợ hãi nhất. Cho nên, khi lên xe em không hề hối hận.”
Mặt tôi nóng bừng lên, mọi chuyện ngày hôm đó như rõ ràng trước mắt, đã trải qua như vậy làm sao có thể quên đây?
“Tôi suýt chút nữa đã giết chết cô, cô có biết hay không? Lúc Ngưu Lực Phàm kiểm tra hơi thở của cô...”
Anh không nói thêm gì nữa mà chỉ nhìn thẳng vào tôi, vài giây sau lại nói tiếp
“Tôi như vậy đó, cô vẫn quyết ở bên cạnh tôi sao? Nếu cô còn muốn rõ ràng hơn nữa, thì chuyện ở khách sạn còn chưa xử lý xong, hơn nữa cũng không dễ giải quyết như vậy, nói không chừng đến một ngày nào đó tôi sẽ bạo phát và giết chết cô mất.”
“Anh sẽ không!”
“Tôi sẽ!”
Anh xô tôi ra mà lui về phía sau hai bước, khóe môi nhếch lên cười trông vô cùng đáng sợ.
“Cô có biết rằng lúc tôi ở trên người của cô thì chỉ có một ý niệm trong lòng mà thôi - chơi chết cô, chỉ một ý niệm như thế, chỉ ba chữ này mà thôi. Không hề có bất cứ cảm tình nào, không hề có bất cứ lí trí nào. Tông Ưu Tuyền, cho tới bây giờ tôi chưa nghĩ tới phải chứng minh với người khác rằng tôi không phải là quái vật. Trước kia tôi cảm thấy như vậy, nhưng vào ngày hôm đó, tôi biết rất rõ ràng, tôi và người bình thường không thể giống nhau, tôi chính là quái vật.”
“Không phải, anh không phải.”
Nhìn anh trước mặt, tôi có cảm giác vô cùng bất an. Cảm giác khủng bố này so với lần đầu tiên nhìn thấy anh còn nghiêm trọng hơn nữa.
“Tông Thịnh, không phải, anh không phải là quái vật, anh không phải.”
Không biết vì sao mà tôi không còn kiên cường được nữa, mũi cay cay, nước mắt cũng chảy xuống.
“Nhìn đi, mới nói có mấy câu thì đã khóc. Ngoại trừ việc mau nước mắt vậy thì cô còn ưu điểm gì nữa? Chẳng phải đã vài lần hại tôi rồi sao? Đúng là đồng đội heo, còn muốn tôi mang theo sao?”
“Tông Thịnh...” không phải lần đầu tiên anh nói ra những lời khó nghe như vậy, trên người anh mang lại cảm giác lạnh như băng khiến tôi thật sự bất an.
“Tôi chẳng hơi đâu mà nghe cô khóc, trong thời gian tôi còn ở lại chỗ này, nếu buổi tối cả cô cảm thấy tức ngực muốn tìm tôi làm gì đó, thì có thể gọi cho tôi. Những chuyện khác thì không cần phải nói. Những lời ban nãy cô nói dối, cứ để cho tôi một ngày, tôi sẽ giúp bà tôi bình tâm lại.”