Đây chỉ là tôi phỏng đoán, khônh biết đúng sai thế nào. Nhưng bao năm qua Tông Thịnh luôn đi cùng ông, chuyện ông làm hẳn anh hiểu rõ.
Chính là, đêm qua anh quyết định tới khách sạn. Nếu ônh lão chỉ muốn có quỷ thai, thì đầu tiên là Vương Càn, kế tiếp là Tông Thịnh, có ảnh hưởng gì không? Liên quan gì tới khách sạn? Vì sao đêm qua anh nhất định phải tới đó?
Khách sạn có quỷ thai Vương Càn, mà chín năm trước, chính là ông đã xử lý Vương Càn kia. Nếu chín năm trước ông không xử lý việc ở Sa Ân thì chín năm sau Tông Thịnh cũng sẽ không phải tiếp nhận xử lý việc này. Như vậy sẽ không có chuyện anh em họ gặp nhau.
Thậm chí Tông Thịnh vĩnh viễn đều sẽ không chính mình cha mình là ai.
Lọan quá! Tôi cảm thấy những việc này, hẳn là đều có liên hệ, nhưng lại không nói được liên hệ thế nào.
Tôi cứ thế nghĩ mãi nghĩ mãi, ôm đôi đũa gục mặt lên bàn ngủ lúc nào không biết.
Thật ra tôi không có cảm giác mình đax ngủ cho tới khi tôi phát giác mình đang ở trong không gian đen nhánh quen thuộc, tôi mới biết mình đã ngủ rồi. Tôi buột miệng gọi
“Tông Thịnh!”
Trong bóng đen tôi không dám cử động, chỉ dám gọi:
“Tông Thịnh?! Anh có ở đây không? Tông Thịnh!” Anh từng nói chúng tôi có huyết khế đồng sinh cộng tử, hiện tại tôi còn sống tưc là anh cũng thế.
Trong lòng tôi càng nghĩ càng loạn.
“Tông Thịnh! Tông Thịnh, anh mau ra đi a.”
Tôi gấp tới phát khóc, vừa khóc vừa gọi.
“Tông Thịnh, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Trong bóng đên, một bàn tay lạnh toát đưa ra bịt chặt miệng tôi, bàn tay chậm rãi trượt xuống. Tôi không bắt được bàn tay đó, nhưng cảm nhận được nó tồn tại. Tôi cũng không nhìn thấy khuôn mặt đó nhưnh cũng cảm giác được...
Cảm giác rất quen thuộc. Trên ngừoi hắn có mùi máu tươi, khiến tôi có cảm giác an toàn.
“Tông Thịnh.”
Tôi vừa kêu lên thì môi đã bị bóng đen xâm nhập, cứ thế tiến vào miệng tôi, mùi máu nồng đậm, mùi lá cây xen lẫn mùi thuốc lá! Là Tông Thịnh sẽ không sai.
Tôi không hề cự tuyệt đôi môi ẩm ướt lạnh lẽo kia tham lam hút lấy ấm áp từ tôi.
Khi nụ hôn kết thúc, anh khẽ thì thầm bên tai tôi:
“Tôi thật ghét gã đó hôn em! Còn có lần sau tôi sẽ hút hết máu của em!”
“Tông Thịnh! Tông Thịnh! Tông Thịnh! Tông Thịnh!”
Tôi đột nhien mở mắt, tay buông đũa, suýt nữa làm đổ bát mì trên bàn.
Tôi thở hổn hển, nhìn quanh phòng khách lạnh lẽo, chẳng có gì thay đổi!
Tôi nhịn không được mà rùng mình, toàn thân tôi lạnh cóng, ngón tay càng lạnh băng như mùa đông đi ngoài tuyết.
Tôi nằm mơ ư, hay Tông Thịnh thật sự đã quay trở lại?
“Tông Thịnh?” Tôi thử gọi nhưng đáp lại chỉ là sự yên tĩnh tận cùng.
Sống mũi cay cay, tôi cố lê đôi chán lạnh buốt lên lầu, mở nước nóng, vừa khóc vừa tắm.
Dòng nước ấm cuốn sạch bụi bẩn cả ngày rong ruôi ngoài đường, cũng đem lại sự ấm áp cho tôi!
Rốt cuộc là tôi ngủ mơ, hay là Tông Thịnh nương vào huyế khế mà tiến vào cơ thể tôi, hút khí của tôi?
facebook: Meo_mupBất quá, trong lòng tôi trực giác vô cùng mãnh liệt khiến tôi nói to thành tiếng:
“Tông Thịnh không chết! Tông Thịnh không chết! anh ấ sẽ trở về! Anh ấy sẽ trở về!”
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày nghỉ cuối cùng ở khách sạn, tôi tới trước cửa khách sạn nhìn xe của Tông Thịnh.
Lúc trước tôi cũng tới như vậy, xem qua rất nhiều lần, bất quá đều không có gặp gỡ sự tình gì. Lúc này, lại vừa khéo, gặp Thẩm Kế Ân.
Lúc tôi còn đang dí sát mặt vào cửa sổ xe thì nghe giọng gọi từ phía sau:
“Tông Ưu Tuyền? Thật là em sao?!”
Tôi xoay người thấy Thẩm Kế Ân đang mặc một bộ đồ trắng, bên cạnh gã là đại sư làm pháp sự lần trước, ông ta khẽ gật đầu với tôi.
Tôi facebook: Meo_mupkhông nói chuyện với bọn họ mà chỉ nhìn đầy khó chịu. Nhìn thấy gã làm tôi nhớ lời Tông Thịnh nói bên tai:
“Tôi thật ghét gã đó hôn em! Còn có lần sau tôi sẽ hút hết máu của em!”
Còn có cái lạnh buốt giá khiến tôi rùng mình. Thẩm Kế Ân nhìn xe, cười: “Tìm anh em à?!”
“Thực rõ ràng a.”
“Haiz, đúng là trẻ con quá. Anh em nếu xuất hiện sẽ liên lực với em, em ở đây kiểm tra xe làm gì? Anh em đâu thể chui trong xe chơi trốn tìm với em?”
Gã nói rất đúng, bất quá chiếc xe này là niệm tưởng của tôi, nếu xe biến mất thì tôi cũng không biết phải làm sao. Tôi trừng mắt nhìn gã, không nói gì.
“Nếu không, nhờ đại sư tính giúp em xem anh em đâu rồi. Hay là làm sao tìm được hắn.” Thẩm Kế Ân tiếp tục nói.
Tôi nhỏ giọng nói thầm: “chỉ là bày trò diễn kịch, hừ!”
Đại sư thấy tôi facebook: Meo_mupkhông cảm kích quay sang Thẩm Kế Ân nói: “Thẩm tiên sinh, xem ra cô gái này, cùng ta không duyên phận.”
“Cũng phải, hiện tại rất nhiều sinh viên đều không tin cái này. Đại sư cũng đừng trach bạn gái tôi, mấy hôm nay chúng tôi đang cãi nhau. Anh cô ấy mất tích, cô ấy vẫn luôn cảm thấy có liên quan tới tôi.”
Người này sao da mặt lại dày tới vậy? Tôi trở thành bạn gái gã! Gã tởng mình là nam chính ngôn tình à? Bối cảnh tốt! Đẹp trai! Thế là ai cũng phải bu theo à?
Quan hệ giữa tôi và Tông Thịnh chẳng lẽ gã không biết? Gã từng kêu Tông Thịnh thanh lọc khách sạn, gia cảnh anh chắc chắn gã đã điều tra, không lẽ không biết chung tôi đính hôn tè bé?!
Tôi cũng không chừa mặt mũi cho gã:
“Thẩm tiên sinh, anh nói sai rồi! Tôi không phải bạn gái anh, bạn trai tôi tên Tông Thịnh.”
“À, về sau sẽ đúng vậy. Đại sư, mời, chúng ta đi vào trước. Ưu Tuyền, ngày mai nhớ đi làm nha. Mỗi ngày tới khách sạn là có thể nhìn thấy em, chính là điều khiến anh vui vẻ nhất.”