Xe về tới sân, tôi im lìm không nói một cậu, xuống xe đi thẳng vào nhà. Tôi mệt quá, chả muốn nói gì, hiện tại chỉ muốn vào nhà, nằm nghỉ, không muốn nghĩ tới bất cứ điều gì nữa cả.
Ngưu Lực Phàm đứng ở phía sau hỏi: “Em thật không có việc gì chứ? Nếu không sao thì anh đi trước. Anh chạy sang thôn bên kia xem có gặp ba anh không, ban ngày hai người đi không gặp thì tối anh ghé thử. Tông Ưu Tuyền, em có nghe anh nói không? Em không sao thì anh đi đó nha.”
Tôi mở cửa đi vào nhà, quay lại cố cười với hắn một cái rồi đóng cửa lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng xe hắn lái đi, trong nhà tôi lê bước, mang theo khuôn mặt đầm đìa nước mắt mà nằm trên sô pha trong phòng khách.
Tôi thật sự quá mỏi mệt. Nằm xoài như vậy cuối cùng cũng có thể thả lỏng, nghỉ ngơi một chút rồi. Tôi nhắm mắt lại. Dường như chỉ trong vài giây tôi đã chìm vào giấc ngủ, thậm chí tôi không thể phân biệt là mình ngủ, hay là đã hôn mê.
Trong mộng, tôi lại quay trở lại nhà vệ sinh kia, lại thấy con quỷ không có mặt bàn tay lạnh băng sờ mặt tôi muốn xé xuống, nói với tôi là ả muốn khuôn mặt của tôi. Tôi lại mơ thấy ả với cái mũi bị cắt sứt sẹo, khuôn mặt lồi lõm đầy vết dao đòi rạch mặt tôi giống như ả.
Tôi biết rõ mình đang nằm mơ, vì khi tôi cố gắng bỏ chạy thì phát hiện mình không chạy được.
Tôi đạp mạnh chân, nhưng tôi không thể chạy.
Nỗi sợ hãi vẫn chưa tan biến, dưới sự đe dọa của cô ấy, tôi cố gắng chạy trốn nhưng chẳng có tác dụng gì. Sự căng thẳng cứ thế tiếp tục, tôi khóc lóc vật vã nhưng chẳng ích gì.
Cho đến tận khi lưỡi tôi dường như bị kéo ra, đồng thời, cảm giác đau đớn trên lưỡi khiến tôi kinh ngạc mở to mắt. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt phóng to của Tông Thịnh. Anh ấy đang ở rất gần tôi, những ngón tay của anh ấy vẫn đang ở trong miệng tôi. Những ngón tay thô ráp đang giữ lấy lưỡi tôi và kéo ra. Tôi đau đớn đẩy anh ra và bịt miệng mình lại.
Tôi biết rằng nỗi đau thực sự không phải là từ việc anh giữ lưỡi tôi, mà là tôi tự cắn mình trong lúc hoảng loạn.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, xoay người tôi lại tư thế dễ chịu rồi mới hỏi: “Gặp ác mộng sao? Hồn phách em không ổn định, có vẻ bị sợ hãi kinh hách đó. Có sốt không, thì để anh niệm chú cho.”
Tôi bị cắn trúng lưỡi nên tạm tê tái không nói nên lời. Sao anh biết tôi gặp ác mộng, sao biết hồn phách tôi không ổn định? Toi cứ thế nhìn anh, đôi mắt vẫn còn nhức và nhòe, không cần soi gương tôi cũng biết là mắt mình còn sưng húp.
Anh nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của tôi nên nói: “Lúc ngủ em nghiến chặt răng, mắt đảo liên tục, đầu đổ mồ hôi lạnh, khí trên người vô cùng hỗn loạn. Anh biết là do em gặp ác mộng do bị tác động chấn kinh hồn phách. Mơ thấy không thể bỏ chạy khỏi cái gì sao?”
“Sao anh biết?” tôi nói, nhưng giọng ngọng nghịu do đầu lưỡi bị cắn sưng to.
“Khí không ổn định, hồn phách không ổn định sẽ khiến em dễ dàng gặp ác mộng, gặp nguy hiểm nhưng không chạy được, thực ra là do phản ứng thông thường của hồn phách, khi hồn phách cố gắng chạy trốn khỏi cái gì đó khiến cho xuất hiện hiện tượng hồn rời khỏi xác mới khiến ra tình trạng này.
Lúc gặp tình trạng này em chỉ cần cố vươn lưỡi ra, khi lưỡi duỗi hết ra thì có thể tỉnh khỏi ác mộng, hồn phách cũng sẽ trở về. Em rốt cuộc làm sao vậy?” Anh nhìn tôi rồi đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán cho tôi.
Tôi che miệng, hai mắt lại đỏ lên, cảm giác như muốn khóc, nhưng tôi vẫn cố bịt miệng lại, không để mình khóc, lắc đầu với anh. Anh đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn ở công ty. Chắc anh cũng chỉ vừa về tới nhà, vì trên người vẫn là bộ đồ mặc đi làm ban sáng.
Dù tôi muốn kể cho anh ấy nghe những gì đã xảy ra, tôi cũng không thể khóc và không thể khiến anh ấy cảm thấy mình thật yếu đuối.