Mẹ Thẩm Hàm im lặng một hồi lâu, rồi đột nhiên đứng lên gào thét: “Mấy người thì có gì khác Thẩm gia chứ! Cả lũ đều biến thái, đều ghê tởm như nhau thôi! Đừng có tưởng chúng mày là người tốt. Nếu không phải do lũ chúng mày, con tao sẽ ra như bây giờ sao? Còn nói là bạn nó, nhưng chúng mày đã làm được gì cho nó? Cả lũ chúng mày đều là đồng lõa mà thôi! Đều đồng lõa hại con gái tao! Chúng mày đều coi nó như quân cờ, như công cụ mà thôi! Lũ biến thái!”
Tôi không thể ngờ tới mẹ Thẩm Hàm đột nhiên không để ý tới hình tượng mà gào lên như vậy, mọi người xung quanh cũng quay sang nhìn chúng tôi. Tôi vội nói nhỏ: “Dì à, dì ngồi xuống đi đã.”
Sau khi gào thét lên, giống như một rào cản vừa được tháo gỡ, bà ngồi xuống khóc òa lên. Tôi nhìn quanh, đây cũng không phải chỗ riêng tư xa hoa gì, người qua kẻ lại nhìn ngó thật bất tiện.
Tôi xấu hổ cùng nóng ruột, nếu lúc này tôi rời đi cũng không xong, mà ở lại cũng không được, chỉ có thể rút khăn giấy đưa cho bà, giải thích: “Dì à, con hiện tại có thai, con không tiện đi thăm cô ấy. Còn nữa, chưa chắc cô ấy đã nghe con nói, lúc cô ấy có thai tuy không phải không chịu làm bạn với con nữa, nhưng dì cũng thấy đó, cô ấy đã rắp tâm đẩy con xuống lầu, dì cảm thấy lúc này con đi thăm cô ấy có hữu ích gì sao?”
Vài phút sau, bà ngừng khóc, dùng khăn giấy lau khuôn mặt lấm lem. Tôi gọi nhà hàng cho một ly đậu nành ấm, đặt bên cạnh bà. “Dì à, Tông Thịnh nói qua, Thẩm Hàm ra tay, dù có thành công hay không, đều sẽ mau chóng an bài hai mẹ con dì cùng xuất ngoại.”
“Ừ, hắn có nói với tôi, vài hôm nữa, chúng tôi sẽ rời đi. Tôi sẽ đưa con bé ra nước ngoài, vĩnh viễn đi khỏi đây, không bao giờ trở lại.”
Tôi thở dài, uống một ngụm sữa đậu nành, hèn gì Tông Thịnh không nói cho tôi nghe chuyện của Thẩm Hàm. Tình trạng của cô ấy thật sự tệ hơn rất nhiều so với chúng tôi dự kiến. Chúng tôi không nghĩ tới thần kinh của cô ấy sẽ chịu ảnh hưởng nhiều đến vậy sau mọi chuyện. Lúc trước khi đưa cô ấy xuống hầm ngầm kia, coi như là chuẩn bị tâm lý cho cô ấy, không nghĩ tới mọi chuyện thành ra như vậy.
Mẹ Thẩm Hàm không ăn nhiều, chuẩn bị rời đi,[Meo_mup] tôi cũng theo bà ra khỏi Tụ Phúc Viên:
“Dì à, tối canh lúc nào Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm đều không ở phòng bệnh nói, dì gọi cho tôi, tôi nói với cô ấy vài câu xem có tác dụng gì không.”
Bà có vẻ đã ổn định cảm xúc, khẽ gật đầu với tôi. “Cảm ơn, tôi đã có số của cô rồi.”
Tôi không biết là bà có thật sự dám làm tất cả vì con không, dù sao thì lúc trước chính bà đã để lại Thẩm Hàm mà bỏ ra nước ngoài.
Nhìn mẹ Thẩm Hàm đi vào bệnh viện, tôi cũng đi ra khu vực đón taxi, nhưng chưa đi đến nơi thì đã thấy một chiếc xe việt dã dừng ở bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt lạnh muốn đóng băng của Tông Thịnh.