Tôi nghĩ, bà ta cũng săm soi mớ của cải trong nhà kia, sợ bà cô già kia gom hết mà thôi.
Nói đã đời, bà thím lại nói: “Thôi đi, nói với con cũng chẳng ích gì, để ta về nhà tìm mẹ con với bà con nói chuyện.”
Cứ thế, đám người rời đi để lại một bầu tâm sự nặng trĩu trong tôi. Tuy tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng mình có thể sẽ thật sự xảy ra chuyện, hơn nữa, có khả năng là do Tông Thịnh gây ra, nhưng vấn đề này lại bị đưa ra phơi bày phân tích một lần nữa khiến lòng tôi rối bời.
Nhìn tấm danh thiếp nổi bật ba chữ “Huyền Văn Các” trên tay, thôi thì mặc kệ ra sao, tối nay cũng coi như có cớ để tìm đại sư kia uống trà.
Sau cùng, tôi với Ngưu Lực Phàm lại túm tụm lại, ngồi trong phòng nhìn sang khách sạn Sa Ân bên kia. Nghĩ bụng, nếu thật sự dựng một tảng đá to đùng ở đây thì đúng là không còn nhìn thấy cửa chính của khách sạn bên kia nữa.
Hết giờ làm, lúc Tông Thịnh lái xe tới đón thì tôi với Ngưu Lực Phàm vẫn đang gục đầu trên bàn. Xe vừa tới cửa thì tôi đã chạy ra leo lên xe. Ngưu Lực Phàm thì lái chiếc xe bán tải của mình.
Mới vừa thắt dây an toàn đã nghe Tông Thịnh hỏi: “Sao nhìn em thế này hả? Không gặp được Thẩm Hàm sao?”
“Thẩm Hàm rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy chứ? Hai ngày rồi mà không có động tĩnh gì cả. Chẳng lẽ cô ta không biết suy nghĩ, cứ thế làm một con sâu gạo sao? Nhìn cô ấy em không nghĩ là người như vậy đâu. Nếu không, cô nàng đã chẳng đi đánh nhau, trốn học này nọ. Cô ấy chính là người tự chủ, có ý riêng của mình, nhưng sao bây giờ lại không chịu suy nghĩ hay nghi ngờ gì mọi chuyện xung quanh chứ?”
“Có thể cô ấy đã nghĩ tới rồi, bắt đầu nghi ngờ, chỉ là bị hạn chế tự do thôi thì sao?”
“Không đâu, hôm đó tụi em lên thì chẳng có ai ngăn cản gì cả, bọn em lên, nói chuyện một lúc lâu, rồi đi xuống, hoàn toàn… thông suốt.”
“Có lẽ khi đó, không thành vấn đề, nhưng bây giờ bị hạn chế thì sao? Để nghĩ cách liên hệ Vương Càn hỏi thăm xem sao.”
Tuy tôi không biết Thẩm Hàm bên kia có chuyện gì, là cô ấy không thể phản kháng, bị quản thúc hay là thế nào. Nhưng muốn liên hệ Vương Càn thì tôi có cách. Giờ chúng tôi làm việc ở văn phòng vách kính này thật sự rất tiện. Xem ra, lúc trước tôi đòi chuyển tới đây làm là chính xác.
Ăn qua loa bữa chiều, tám giờ, chúng tôi tới con phố nơi Huyền Văn Các tọa lạc.
Cách Huyền Văn Các hai căn có một quán cafe nhỏ, xéo xéo cửa với Huyền Văn Các. Tông thịnh cùng chúng tôi ngồi bên một chiếc bàn nhỏ, cùng uống nước chờ đại sư kia trở về.
Nhìn ly ca cao nóng trước mặt, tôi có chút đau lòng, cafe nơi này với khách sạn Sa Ân đều đắt kinh khủng. Rẻ nhất là ly ca cao này.