Lão nói tới đây tôi mới để ý, bốn góc phòng đều có một ít bùn đất, vừa vặn tạo thành một vòng quanh phòng, hóa ra lão đi tới đi lui nãy giờ không phải để chơi, mà là để tạo thành kết giới cách ly căn phòng này. Tôi căng thẳng nhìn lão:
“Ông muốn làm gì? Tôi giờ chỉ là một thai phụ, một người bệnh thôi.”
Lão đứng trước giường, lấy từ trong túi ra một chén gốm nhỏ: “Lần đầu tiên nhìn thấy mày, tao đã nhắc nhở rồi. Đừng có lại gần quỷ thai kia, kêu đi xa đi. Nhưng đáng tiếc, mày không nghe lời tao, còn ở chung với nó, còn hoài thai con nó nữa. Bản thân nó đã không nên xuất hiện trên cõi đời này, nó là một phần của thế trận, là sự thất bại của lão già ba tao.”
“Ngưu tiên sinh, không phải ông đã giả chết sao? Vì sao lại còn muốn dính vào chuyện này? Nếu ông là vì Ngưu Lực Phàm, thì tôi đảm bảo, tôi cùng Tông Thịnh sẽ bảo hộ hắn bình an không có việc gì. Chờ tới khi Thẩm Hàm được mẹ đón đi rồi thì Ngưu Lực Phàm cũng sẽ không còn dính dáng vào chuyện này.”
“Tao từng nói, với cái thế trận lớn thế này, ảnh hưởng tới vận thế của bao nhiêu người như vậy, chỉ cần là người có kiến thức huyền học sẽ không thể tránh khỏi dụ hoặc. Tao cũng vậy. Chỉ có điều tao không theo Lão Bắc hợp tác để tu bổ thế trận do ba tao lập.
Tao dùng con trai quỷ thai trong bụng mày làm thuốc dẫn tạo thành trận vượng tài cho tao.
Có quỷ khí mạnh mẽ cường đại tập trung, tao không tin tao sẽ thất bại.”
Tôi kinh ngạc đến mức không thở nổi, hóa ra lão mai danh ẩn tích không phải vì lão đã nhìn thấu nhân quả mà rời đi, mà trái lại, là do lão quá mức coi trọng việc tự mình thiết kế một cái trận thế vượng tài cho riêng mình, muốn thử sức. Vì vậy lão mới gạt chúng tôi, trốn tránh khỏi chúng tôi, trốn tránh cả máu mủ ruột rà của mình, Ngưu Lực Phàm. Lão vì bản thân mình mà từ bỏ mọi người trong nhà.
Tham hận giận si! Tham lam và điên rồ! Khi tôi nghe Tông Thịnh nói câu này tôi không hiểu mấy, nhưng giờ thì tôi hiểu. Ba của Ngưu Lực Phàm căn bản là thể buông bỏ, mà bị lòng tham lam và điên cuồng này khống chế.
Lão cầm chén nhỏ, chậm rãi bước tới cạnh giường tôi.
"Có câu nói ăn thịt người sẽ được trẻ đẹp. Muốn có hiệu quả tốt nhất thì phải dùng thịt trẻ con, mà trẻ con tốt nhất, là thai nhi. Con mày còn nhỏ như thế, yên tâm, ngay khi nó ra tới, tao sẽ cho nó vào trò chơi này, trở thành mắt trận. Nó sẽ từ từ lớn lên cùng trận thế.”
“Cút đi! Cút xa tôi ra! Đừng tới đây!” Tôi không kiểm soát được mà cuồng nộ. Tôi ngồi dậy, ném mọi thứ trong tầm tay về phía lão.
Tôi không biết tại sao lão cầm chén nhỏ kia tới gần tôi, lão có thể khống chế tôi từ xa, chén nhỏ của lão không biết chừng có thể khiến tôi sinh non.
Gối, ly nước trên đầu giường, thuốc, thậm chí cả ấm nước đều bị tôi ném qua. Tôi la hét, cố sức quăng mọi thứ.
“A! Đừng tới đây! Ông đi đi! Đi đi!” Ngay cả điện thoại tôi cũng dùng để ném lão, cố sức gào thét, tôi có cảm giác bụng mình càng lúc càng đau, còn là đau quặn lên từng cơn.
Tôi ném chăn về phía lão, cố tông cửa xông ra ngoài. Đúng lúc này cửa phòng bệnh bật mở, một người lao tới chắn trước mặt lão ta.
Tôi thở hổn hển, nhìn Ngưu Lực Phàm đang đứng che trước mặt mình. Hắn mặc quần áo chỉn chu, mặt lạnh nhìn về phía lão ta: “Ông! Cút!”
Lão sửng sốt, rõ ràng lão không nghĩ tới Ngưu Lực Phàm sẽ qua tới. Hơn nữa người này còn là con ruột của lão. Lão đã trốn khỏi con mình bao năm, giờ lại xuất hiện, nhưng lão vẫn lạnh lùng nhìn Ngưu Lực Phàm nói: “Ngưu Lực Phàm, tránh ra. Đứa nhỏ trong bụng ả là con của quỷ thai, là thứ không nên tồn tại trên thế giới này. Đứa nhỏ này nếu sinh ra, toàn bộ gia tộc đều sẽ không có kết cục tốt. Ta là đang cứu nhà bọn họ!”
Ngưu Lực Phàm trừng mắt nhìn lão. Tôi nghe lão nói chuyện lại cảm thấy thật mệt mỏi, cảm thấy lão thật nhiều tâm cơ.
Từ nửa năm trước lão gặp tôi trên phố, thấy trên người tôi có quỷ khí nên đã chủ động gọi tôi lại gần, sau lại còn nói là vì bảo vệ toàn gia mà giả chết, khiến chúng tôi hoàn toàn tin tưởng lão vì yêu thương Ngưu Lực Phàm nên mới làm vậy. Đến giờ, lão lộ mặt. Lão thực ra chỉ muốn tạo thành Vượng Tài Trận, so tài với ba mình, để lão có thể cảm nhận cảm giác vui sướng biến thái khi thao túng sinh tử của người khác.
Ngưu Lực Phàm chỉ vào mặt lão quát: “Ông không phải là cha tôi! Ông không coi tôi là con, tôi cũng không cần coi ông là cha.”
Lão thay đổi sắc mặt một chút, tuy thật nhanh, nhưng tôi đã kịp nhận ra. Lão phì phì thở: “Tao thèm vào quan tâm tới mày là con hoang của ai! Nếu mày không cút, thì cả mày tao cũng…”
Lúc lão gọi là con hoang, khuôn mặt Ngưu Lực Phàm tối sầm lại. Nhưng cùng lúc chúng tôi cũng phát hiện có vài người đứng ở ngoài cửa nhìn vào. Có lẽ, bên ngoài cũng rất đông người đang nhòm ngó. Trong phòng chúng tôi phát ra động tĩnh lớn tới vậy nhất định sẽ khiến đông người tới xem náo nhiệt.
Ngay giây phút cửa phòng bật mở, tôi đã biết lần này mình sẽ thoát. Lão ta chậm rãi cất cái chén rồi xoay người lại nói với tôi:
“Con cái bây giờ thật vô pháp vô thiên, dám hỗn hào với cả cha mình.”
Nói xong, lão chậm rãi đi ra ngoài.
Dưới mắt người ngoài, thành ra Ngưu Lực Phàm và tôi hỗn hào với lão.
Tôi đứng ở cạnh giường, hít mấy hơi thật dài, rồi mới bình tâm lại, tay ôm bụng, tay bấm chuông gọi y tá rồi nằm xuống giường lại, sau đó mới nói với Ngưu Lực Phàm: “À! Anh có sao không? Không cần đứng yên tư thế đó như vậy. Giúp em nhặt điện thoại lên đi, coi còn xài được không.”
Ngưu Lực Phàm quay đầu lại, hốc mắt phiếm đỏ. Hắn đưa điện thoại cho tôi. Tôi khẽ hỏi: “Anh có sao không?”
“Không, không sao cả! Còn không phải bị cha ruột gọi là con hoang sao? Không sao đâu!” Nói xong, hắn quay đầu nhìn đám đông còn tụ tập bên ngoài nói “Nhìn cái gì mà nhìn? Có gì hay ho đâu mà nhìn”
Rồi hắn quay lại kéo chăn lên đắp cho tôi.
“Bụng em không sao chứ? Em gọi điện mà anh không nghe em nói gì, chỉ nghe lời lão ta nói, tim anh muốn nhảy ra khỏi ngực luôn. Nếu em có xảy ra chuyện gì, Tông Thịnh nhà em không giết anh mới lạ đó!”
“Ông ta bảo đã bày kết giới ở đây, điện thoại không gọi được, em tưởng là thật chứ.”
Ngưu Lực Phàm nhìn quanh phòng rồi nói: “em gọi cho anh được có 6 giây rồi tắt máy. Lúc anh qua lấy xe, Tông Thịnh bảo anh tới đưa em mấy cái bánh rán, chứ không anh cũng không tới lẹ vậy. Lúc anh tới ngay cửa, cũng đứng ngoài nghe ngóng một lát mà không nghe thấy gì. Anh có chút hoài nghi, cuộc điện thoại đó có phải là sự thật hay không.
Anh đứng ngoài cửa kiểm tra lại điện thoại rồi mới đẩy cửa vào. Vừa vào cửa đã nghe tiếng em la hét. Ở bên ngoài thật sự không hề nghe thấy gì.”
Ngưu Lực Phàm vừa nói vừa giúp tôi sửa sang lại phòng, đem mọi thứ tôi quăng ném nhặt lên đặt về chỗ cũ. “Nếu không thì em đập đồ thế này, hay anh chạy vào cũng sẽ không kéo được một đám đông lớn tới xem náo nhiệt đâu.”
Tôi lạnh người, lão ta lợi hại thật. Lần này may mà vừa vặn Ngưu Lực Phàm lại đây, nếu không thì hôm nay tôi chỉ có đường chết.
Y tá cũng vừa tới, nhìn mặt đất hỗn độn hỏi vài câu. Bất quá không cần tôi trả lời, mọi người xung quanh đã nói giúp, nói là có người tới đánh tôi, còn hỏi sao bảo vệ chẳng thấy đâu.
Y tá tránh né câu hỏi của đám đông, vội đi tìm bác sỹ rồi đưa tôi đi kiểm tra. Lúc tôi đi, Ngưu Lực Phàm cũng nghe điện thoại, rồi nghe hắn nói: “Giờ anh phải ra sân bay, anh gọi điện kêu Tông Thịnh qua.”
Tôi muốn cản, nhưng hắn đã vội vã lao ra thang máy. Tông Thịnh lúc này có lẽ rất bận, tôi cắn môi, vừa hy vọng anh qua đây, nhưng lại cảm thấy chạy qua chạy lại như vậy quá vất vả cho anh.
Lúc sau tôi lại được đưa về giường, bác sỹ cho thuốc, vừa dặn dò vừa trách móc tôi một lúc rồi mới rời đi.
Bác sĩ mới vừa đi không bao lâu, Tông Thịnh đã tới nơi. Nhưng Tông Thịnh trước mặt thật sự khiến tôi kinh ngạc.
Anh mặc bộ đồ bảo hộ lao động đầy xi măng bụi bặm, mặt mũi đầu tóc cũng toàn là bụi, ủng ngắn dính bùn công trường, nhìn đúng chuẩn soái ca công trường.
Anh ngồi lên chiếc ghế nhỏ đối diện giường: “Em không sao chứ? Con có sao không? Bác sỹ nói sao?”
Tôi vươn tay muốn chạm vào anh, nhưng anh lại nói: “Đừng chạm vào anh, người anh bẩn lắm!”
“Anh ra công trường làm?” trước giờ anh cũng ra công trường nhưng đều là đi một vòng quanh, chứ chưa từng thấy anh trong bộ dạng bây giờ.
Anh cười: “Anh nhớ hồi anh còn bé, ông cũng từng xuống quặng đào mà. Anh chỉ khiêng vài bao hồ thôi mà. Tòa nhà của chúng ta nhất định phải tiếp tục xây dựng, không thể để cho Tông Đại Hoành nói lung tung mãi được. Có vài thứ, anh phải tự mình đi trấn cửa ải. Con có sao không?”
Tôi vội lắc đầu, nhìn anh. Anh cũng nhìn tôi, khẽ nói: “Thấy anh thế này có chút thất vọng không? Từ phú nhị đại thành công nhân công trường.”
Tôi vẫn vươn tay lau đi vết bẩn trên mặt anh: “Nông dân, hay công nhân em đều thích. Chỉ cần là anh, em sẽ thích. Con không sao, bác sỹ cũng chỉ dặn em phải nằm yên dưỡng thai, em không sao, Tông Thịnh…” Tôi muốn nói anh ở lại đây với tôi, nhưng tôi biết lúc này anh rất bận, công việc không chỉ là khiêng mấy bao hồ, xi măng đâu.