Tông Thịnh do dự một chút, trực tiếp lôi tôi vào buồng vệ sinh, còn khóa cửa lại, sau đó mở nước rồi nói: “Vì sao lại không hỏi rõ ràng, có lẽ chính là đứa bé kia thì sao?”
“Hỏi cũng không thể hỏi như vậy a, người ta là m mẹ nó, anh đột nhiên nói, đứa bé không phải của chồng bà, người ta không trở mặt mới lạ!
Anh Phải biết rằng đứa bé kia cùng anh cùng Vương Càn không giống nhau, nó có một gia đình. Sau khi nó nhập viện thì mẹ nó túc trực, cô nó cũng trông, tuy rằng không có nhìn thấy ba nó nhưng cô nó ở đây cho thấy đứa nhỏ được coi trọng trong nhà. Anh nói lunh tung sẽ khiến gia đình người ta cãi vã đó.”
Tông Thịnh có chút bực bội rút thuốc ra, định châm rồi lại thôi, cứ nghịch bật lửa trong tay.
Anh bực bội cùng bất an, tôi có thể cảm giác được.
Cách mà Đứa nhỏ này xuất hiện, làm chúng tôi trở tay không kịp.
Trầm mặc một lúc, Tông Thịnh nói: “em trước tắm rửa đi, anh đi lấy quần áo cho em. Tắm nóng một chút. Trời cũng sắp sáng rồi. Để coi nhà kia thế nào rổi tính tiếp.” Truyện được dịch và đăng tại facebook của Mèo Mup và trang ga"cs a"ch
Tôi gật gật đầu. Khi Tông Thịnh mở cửa buồng vệ sinh tôi cũng từ khỏng trống đó thấy bác gái bên ngoài
Trời ạ! Bác gái không những đứng ngay cửa mà còn đang nghiêng đầu lắng nghe bọn tôi nói chuyện.
Tôi khẩn trương, không biết bà nghe được những gì rồi. Chỉ mong đừng gay thêm phiền phức cho chúng tôi là được!
Bác gái nhìn thấy bị chúng tôi phát hiện thì xoay người, tiếp tục dùng những giọng điệu khinh thường nói: “Hiện tại á người trẻ tuổi à, Ai. Nơi công cộng cũng không biết chú ý.”
Tôi tắm xong thì trong viện đã bắt đầu huyên náo.
Mặt trời đã lên cao, y tá điều dưỡng đã bắt đầu đi kiểm tra phòng bệnh.
Không ít thân nhân người bệnh đi lấy nước sôi.
Tôi giờ cũng không đi lấy nước được. Sốt xong cả người tôi mềm nhũn không còn tí sức lực.
Nghe y tá nói, chỉ cần vài hôm sẽ ổn. Còn nói tôi bị sốt chỉ là do cơ thể tôi cơ năng điều tiết độ ấm có chút bất ổn, chỉ cần hạ sốt được là không còn vấn đề gì phải lo.Còn nói tôi có thể xuất viện luôn trong hôm nay. Tôi mặc bộ đồ vải mềm, dựa vào quầy y tá nghe y tá bảo vậy thì vội xua tay: “Không cần, không cần, ở lại theo dõi đi ạ.”,
Tôi nói theo dõi chính là xem đứa nhỉ kia, nếu tôi xuất viện thì sao còn cớ để lưu lại nhìn xem nó chứ.
nếu tôi không ra viện nói, mới có thể chính đại quang minh đi xem động tĩnh của đứa nhỏ.
uổi, không sao nhìn ra đã mười ba tuổi.
Trên mặt đứa nhỏ xám xịt bất thường, cả khuôn mặt ảm đạm không ánh sáng, cảm giác... Cảm giác như sắc mặt người sắp chết mà tôi từng thấy
Đứa bé gật gật đầu.
Mẹ nó ngồi bên cạnh đưa tay ôm lấy nó, khiến nước trong tay nó đổ ta ngoài. Mẹ nó nói: “Con yêu, mẹ sẽ không để cho con phải đi bệnh viện tâm thần, con không phải bệnh tâm thần.”
“Mẹ, buông con ra, Nước đổ hêt cả rồi.”
Bà già giường bên không lưu chút khẩu đức mà nói:
“Vốn dĩ chính là bệnh tâm thần còn không chịu thừa nhận, mỗi ngày ở chỗ này quậy chúng ta đều ngủ không được. Nếu là bệnh viện trị không hết, các ngươi lại không bằng lòng đi bệnh viện tâm thần, vậy mau sớm một chút về nhà đi, đem con nhốt trong lồng sắt là được. Mỗi ngày buổi tối như vậy, ta vốn dĩ không bệnh nặng, đều bị đứa nhỏ này quậy tới bị bệnh.”
Tôi đứng ở cửa nhìn, Tông Thịnh cũng đứng ở phía sau nhìn thấy màn này.
Tôi đẩy đẩy hắn, đã trở lại phòng bệnh.
Có đôi khi hiện thực so với TV tiểu thuyết con tàn khốc hơn nhiều.
Ở chỗ này, chúng tôi đều ở phòng chung, có phòng ba có phòng bốn người. Có người cả đêm kêu to, cũng không có biện pháp nào. Không ai nguyện ý ở bệnh viện chịu tội cả.