Mục lục
Bạn trai kỳ lạ của tôi bản mới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141-2: Người chết sống lại 2




Ông của Tông Thịnh mang theo nụ cười nhìn nữ tổng giám đốc kia đưa tay ra hiệu mời đi tới, rồi cả hai cùng vào trong tòa nhà, vừa đi vừa nói: “Chúng ta, cả hai nhà đều có con mắt nhìn giống nhau, đều coi trọng tòa nhà này.



Chủ yếu là vị trí nơi này tốt, quy hoạch của thành phố cũng không tệ.



Tối nay, đưa cô tới đây xem kỳ thật tôi cũng có chút tư tâm, muốn cho cô không tham gia đấu thầu nữa.



Cô xem, tòa nhà này còn khá nhiều người ở bên trong, nếu mà phải phá bỏ và di dời hết thì cũng không chỉ mấy tháng là xong được đâu.



Tôi là người địa phương, vốn dĩ rảnh, còn bên phía cô bị áp lực tài chính nữa, ha ha, thôi, lên lầu xem nào.”



“Những điều Tông lão tiên sinh nói tôi cũng hiểu rõ, tuy nhiên tôi cảm thấy nơi này rất có tương lai kinh doanh đó.



Tiền địa ốc cũng đâu phải dễ kiếm đúng không? Một năm, hai năm, tiền chôn vốn nhưng mà qua khỏi năm sáu năm, giá đất liền tăng gấp mấy lần.



Còn nữa, tòa nhà này là tòa nhà bên tòa án đưa ra đấu giá, chuyện phá bỏ và di dời chắc chắn phía tòa án sẽ phối hợp hỗ trợ thôi.”



“Nói là nói như vậy, phá bỏ và di dời, về việc này, chúng ta có ai mà chưa từng ăn qua khổ chứ...



Nhẹ không được nặng không đến.”



Hai người bọn họ dẫn theo thư ký đi lên lầu, tôi cũng không ở không nữa mà buông ly mì trong tay ra chạy lên lầu theo.



Bọn họ là đi thang máy, nhưng còn phải chờ thang xuống, không biết là bọn họ sẽ đi lên tầng mấy, còn tôi, hoàn toàn có thể nhanh chóng chạy lên tầng chín, sau đó nhấn thang máy để thang dừng ở lầu Chín, nơi đó có người chết, những cô gái đó đều té xủi sẽ không kêu la gì, tôi sẽ thay họ kêu to “Có người chết, có ma có ma.”



sau đó, bổ nhào vào nữ tổng giám đốc kia.



Lúc xông lên lầu tôi đã lên kế hoạch thật tốt, thực tế là tôi cũng làm đúng y như vậy.



Ngưu Lực Phàm không biết vì sao tôi lại đột nhiên chạy lên, nhưng hắn cũng phản ứng thực mau liền đuổi kịp toi.



Trên cầu thang tối tui, hắn thở phì phò hỏi: “Em chạy cái gì???”



“Lên lầu chín, chuyện người kia chết phải để cho nữ tổng giám đốc kia biết.”



Tôi không nói nhiều, chạy lên chín lầu đó, còn nói chắc tắt thở mất.



Đẩy cánh cửa cầu thang ở lầu 9 ra, nhìn thang máy vẫn mới ở tầng hai, thật tốt quá.



Kịp rồi! Tôi vọt qua nhấn thang máy lầu chín, tôi chờ cửa thang mở ra, sốt ruột nhìn, mà quên chú ý tình hình ở lầu chín.



Tôi đứng trước cửa thang máy, dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị thuốc màu trên tay, còn xoa xoa khiến cho nó nhoe nhoét ra càng giống máu.



7, 8, 9, đinh, cửa thang máy mở ra.



Tôi vội kêu: “A! Chết người!”



Đồng thời tay của tôi đè ở cửa thang máy, để thang cảm ứng được tôi sẽ không đóng cửa.



Giọng tôi rất lớn, cơ hồ dùng hết sức lực đi kêu.



Trong lúc nhất thời, bên cạnh các mỹ nữ đều chạy ra.



Có người vội vã hỏi: “Chỗ nào có người chết? Người chết đâu?”



Vài giây sau, mười mấy cô gái đều đổ dồn ra, một cô gái mặc váy ngủ trắng, giày cao gót màu đỏ, đứng giữa đám người nhìn tôi, dáng vẻ như thể vô cùng tò mò: “Người chết đâu? Tôi còn thấy sao tự dưng thấy âm u lạnh lẽo.



Tôi còn quên đem theo đôi bông tai ngọc của mình.”



“Gì mà chết người? Không chết người đi.



Đừng dọa chúng ta?”



“Ngươi từ đâu ra vậy? bệnh tâm thần sao.”



“Muốn báo cảnh sát hay không a?”



“Tôi cảm thấy, chẳng thà tự mình đi thuê khách sạn cho rồi, đối diện không phải là có khách sạn sao? “ Tôi cả người đều cứng lại, căn bản là không nhúc nhích nổi.



Tôi chỉ biết, là Ngưu Lực Phàm đem tôi kéo xuống lầu, hắn quay sang xin lỗi cùng mấy cô gái kia, cùng ông của Tông Thịnh trong thang máy, cùng nữ tông3 giám đốc kia, còn giải thích:”



Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cô ấy sinh bệnh, bị ảo tưởng, nhà của chúng tôi trông coi không kỹ làm cho cô ta chạy tới đây, tôi đưa cô ấy về ngay.”



Mẹ nó! Tôi thật đúng là thành bệnh tâm thần! Đến tận khi tôi bị kéo lên xe mới hồi phục tinh thần, ngồi một lúc thì òa khóc.



Ngưu Lực Phàm ngồi trên xe nhìn tôi rồi đưa cho tôi tờ khăn giấy.



“Khóc cái gì chứ, người khóc phải là anh đây này.



Cả đời anh chưa có mất mặt như vậy bao giờ luôn.”



“Cô gái kia...



Cô gái kia...



Không có chết!”



Tôi vừa khóc lóc vừa nói, “Không có khả năng, chúng ta rõ ràng nhìn thấy cô ấy, em còn thấy cô ta treo cổ trên cái cây kia… mà rõ ràng...



nếu như lúc trong phòng là cô ấy giả vờ để lừa chúng ta, nhưng lúc treo cổ trên cây, không phải là em hoa mắt đâu!? Cô ấy… sao lại không chết chứ?”



“Hiện tại, chính là chưa chết! Chẳng lẽ em chạy lên giết cô ta? Phạm pháp! Phạm pháp đó, anh không làm với em đâu.



Chúng ta đây Ngưu Gia còn chưa có hậu nhân, kiếm tiền không phải như vậy.



Thôi anh đưa em về nhà!”



Ngưu Lực Phàm khởi động xe, trực tiếp lái xe về căn nhà của Tông Thịnh.



Vốn đang nghĩ, không để cho Ngưu Lực Phàm có thêm cơ hội báo tin cho Thẩm Hàm, nhưng hiện tại, đã bị cô gái đã chết, lại sống lại quấy rầy tiến độ.



Tôi căn bản là không biết hiện tại phải làm sao nữa.



Xe trở lại nhà Tông Thịnh, ngưu Lực Phàm cũng lười nói chuyện với tôi, nhìn tôi xuống xe xong thì hắn quay xe rời đi.



Tôi lặng lẽ móc chìa khóa mở cửa đi vào trong căn nhà trống hoác.



Căn nhà tối đen, mờ ảo hình bóng những cây bon sai trước cửa sổ.



Tôi nhấn mở đèn phòng khách, dựa vào tường trượt ngồi xuống đất.



Khuôn mặt tôi đầm đìa nước mắt, tôi cũng không biết mình sẽ phải làm cái gì.



“Tông Thịnh, Tông Thịnh, Tông Thịnh, Tông Thịnh...”



Tôi chỉ có thể gọi hắn hết lần này tới lần khác.



Tôi lại lấy điện thoại ra gọi cho hắn, nhưng vẫn ngoài vùng phủ sóng.



Tôi dựa vào tường cẩn thận nghĩ lại những việc ngày hôm nay liệu có sai ở chỗ nào không, còn chỗ nào chưa lưu ý.



Từ khi tôi bắt đầu lên kế hoạch đến lúc thực hiện cũng tốn hơn nửa ngày, trong vòng sáu tiếng đó, tôi cũng không nói ra với bất kỳ ai.



Ngay cả Ngưu lực Phàm cũng nửa hiểu nửa không với kế hoạch này, không thế có người nào trong thời gian ngắn tới như vậy bày ra được vở kịch diễn cho chúng tôi xem.



Hơn nữa, cô gái kia bị treo ở trên cây, tôi thấy rất rõ ràng, không hề có sai sót gì.



Cho dù là cô ta diễn kịch cho tôi xem, thì còn bao nhiêu người xung quanh vào thời điểm đó nữa?! Nếu thật sự là diễn kịch, sao không có ai có phản ứng gì? Cô ấy đã chết!? Vậy sao lại còn ở đó, nói chuyện cùng bọn họ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK