Mục lục
Bạn trai kỳ lạ của tôi bản mới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Một mình vào khách sạn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hắn ngồi trước mặt tôi, ăn no rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi. Hắn đứng lên đi tới ngồi bên tôi, tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt huyết đồng.



Tôi đang định nói hắn không nên mạo hiểm như vậy, nếu để người ta nhìn thấy đôi mắt của hắn thì biết giải thích như thế nào, chẳng lẽ nói là do đeo kính sát tròng sao?



Hắn tới gần tôi, ngồi xuống, một bàn tay chống ở sau lưng tôi, áp sát lại, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt trên cổ tôi, móng tay chậm rãi quẹt qua động mạch chủ. Cả người tôi căng cứng.



Móng tay hắn vốn không giống người bình thường mà lại vô cùng sắc bén, có thể nhẹ nhàng cắt đứt lốp cao su. Chỉ một động tác rất nhỏ này của hắn đã khiến tôi cả người không dám động đậy.



Môi hắn dán sát vào tai tôi nói: “Ưu Tuyền, một mình vào khách sạn không hề đáng sợ đâu. Vì tôi luôn ở bên em, chúng nó sẽ phải sợ hãi em. Chỉ cần em tìm thấy Mắt Cá Chết, hỏi cho rõ ràng ai hại chết cô gái kia là được. Tôi đảm bảo những thứ kia không dám động vào em.”



“Được rồi, được rồi, tôi đi.” Tôi đáp. Tôi không biết tại sao nhưng tôi tin hoàn toàn vào những gì hắn nói. Hắn nói không có việc gì thì nhất định sẽ không có việc gì.




mail




Hắn quay trở lại chỗ ngồi, đeo kính lên. Đến tận khi quán ăn đem món phụ miễn phí lên tặng tôi mới phục hồi tinh thần. Sao tôi lại đáp ứng nhỉ? Mà sao tôi không hề có chút lăn tăn gì với lời hắn nói, trong lòng cứ thế cảm thấy ấm áp và tín nhiệm.



“Anh, anh thôi miên tôi?!”



“Không phải, là linh hồn đối thoại, tôi chú thêm chút năng lượng của tôi vào hồn phách em.”



Tôi trừng mắt lườm: “Hứ, cái trò của đám lưu manh hay làm, kiểu như đứng nói với mấy ông bà lão vài câu thế là họ tự động móc tiền ra đưa, chính là vậy, phải không?”



“Không, chuyện này là giao hòa giữa hai linh hồn, và tôi chỉ làm được với em, vì chúng ta có huyết khế. Còn đám đầu đường xó chợ kia thì hơn phân nửa là dùng thuốc rồi.”



Tôi cúi gằm mặt xuống, mặt nóng lên và lỗ tai đỏ ửng. Chẳng hiểu sao lại nghĩ tới cảm thụ khi hắn tiến vào bên trong mình ở trong mộng.



Loanh quanh ở ngoài một lúc, trời đã tối sầm.



Tôi nhận được điện thoạia của giáo viên hướng dẫn nói là nghỉ một tuần, sau một tuần sẽ được an bài chỗ làm mới.



Tôi cũng nhận được điện thoại của Lan Lan, cô nàng nói sẽ về nhà ngủ mấy ngày, xảy ra nhiều chuyện như vậy chỉ có về nhà mới có cảm giác an toàn một chút.



8 giờ, trời tối đen.



Xe Tông Thịnh dừng ở cửa khách sạn. tôi như bị hắn mê hoặc, cảm giác đến gần khách sạn cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.



Lúc tôi xuống xe, hắn nắm tay tôi lại lấy ra một sợi chỉ đỏ cột vào ngón giữa bàn tay trái, vừa cột vừa nói: “Lát nữa đi vào, dù thấy cái ì cũng không cần quan tâm, không hỏi tới, chỉ cần tìm Mắt cá chết, hỏi coi ai hại chết cô gái kia, ai đưa cô ta vào khách sạn là được. Ưu Toàn, em…”



“Làm sao?”



Hắn đang nói bỗng im bặt, vài giây sau mới nói: “Trên người của em không có huyết khí, yên tâm, tôi có thể bảo vệ em.”



Tôi còn chưa hiểu ra sao thì thấy hắn đã từ ghế sau lấy ra một cái lư hương rồi xuống xe, mở la bàn dò tìm vị trí, tiếp đến hắn đốt một nén nhang, cung kính cắm lên lư hương, rồi đem đầu kia của sợi chỉ đỏ trên tay tôi mà cột vào cây nhang. Cũng không biết hắn làm thế nào, sợi chỉ trên ngón tay tôi biến mất, tôi vẫn cảm nhận tay mình được cột một sợi chỉ, nhưng nhìn thì không thấy gì.



“Đi thôi, Ưu Tuyền, mọi việc có tôi ở đây xử lý.



Nhìn hắn, tôi liền nở nụ cười, vừa đi vừa cười nói: “Tôi thấy mình như tiểu quỷ sai vặt cho anh đó. Đi nào, đi cho xong rồi về.”



Nói xong câu này, trong lúc vô ý quay đầu lại, liền thấy được Tông Thịnh cười. Hóa ra hắn cũng sẽ cười! Tôi còn tưởng hắn là tảng băng trôi chứ.



Quay đi tôi lại nhớ lại câu nói ban nãy của hắn, trên người tôi không có huyết khí.



Hóa ra có huyết khí hay không thì hắn có thể đoán được, hoặc là có thể cảm giác được. trên người tôi không có mùi máu, tức là hắn biết rõ tối qua tôi lừa hắn. Là hắn không xuống tay với tôi mà tự mình bỏ đi.



Nghĩ tới đây tôi nở nụ cười, trong lòng dâng lên ấm áp.



Hắn bên ngoài thì hung hăng dữ tợn, thậm chí còn cưỡng bách tôi, nhưng lại kh ông xuống tay với tôi. Hắn đợi tôi đồng ý sao? Hì hì, nam nhân lạnh như băng mà vẫn có bộ mặt này sao.



Vừa đi vừa nghĩ, tôi thấy khách sạn đen thui trước mặt cũng không khủng bố như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK