*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Mễ nhìn theo ánh mắt của tôi về phía khách sạn Sa Ân, sau đó nói: “Ưu Tuyền, hôm qua em qua đó giúp đỡ, người cầu hôn chính là soái ca mấy hôm trước ngồi bên này với em phải không.”
“Ừ, anh ấy là bạn của Tông thịnh, hôm qua Tông Thịnh cũng đi cùng mà.” tôi không muốn để cho Tiểu Mễ hiểu lầm giữa tôi và Ngưu Lực Phàm có cái gì, nên nói thêm câu sau.
Tôi vẫn luôn chăm chú nhìn bên phía khách sạn, hơn nửa tiếng sau đành thất vọng quay đi. Cảnh sát đi ra nhưng không thấy Thẩm Kế Ân ra theo, cảnh sát cứ thế mà đi. Tôi thở dài nặng nề, sao lại thế chứ? Cảnh sát hỏi thế nào, Thẩm Kế Ân lươn lẹo thế nào mà thoát nhỉ?
Tiểu Mễ cũng nhìn qua rồi nói: “Khách sạn Sa Ân này rất xui xẻo, xảy ra bao nhiêu chuyện, bị đình chỉ kinh doanh nữa, không biết chừng sắp bị bán luôn.”
“Thẩm gia cũng không phải chỉ có khách sạn này, sản nghiệp còn nhiều lắm. Bọn họ đóng cửa cũng không đến mức ngã ngựa, hai người có liên quan gì nào?” Tiểu Trần bất thần nói phía sau khiến tôi và Tiểu Mễ đều giật mình đứng dậy.
Tiểu Trần mặt đen xì: “Giám đốc Tông còn ở đây mà hai người thì ngồi đây ngắm cảnh. Mau quay lại.”
hai chúng tôi vội chạy về chỗ. Tông Đại Hoành vừa lúc đi ra ngoài, ngang qua chỗ tôi lão còn cố hung hăng trợn mắt.
việc gì nên tới cũng tới. Gần tới ngày hẹn, Hầu Tử goij cho tôi vài lần, chắc sợ tôi đổi ý không tới nữa. Tông Thịnh cũng lanhx đạm với tôi, giống như sợ chỉ cần vài lời đã đụng tới chuyện Tiểu Mễ.
Cuối tuần cũng đã đến. Tông Thịnh lái xe tới đón chúng tôi tại văn phòng. Xe vừa dừng ở cổng công trường, Tiểu Mễ đã hưng phấn bừng bừng nhưng vẫn quay sang tôi nói: “ Chờ chị tí, chị đi toilet.”
tôi biết là chị ấy đi dặm lại lớp trang điểm. Điện thoại tôi đổ chuông, Tông Thịnh gọi, tôi nhận máy: “Alo.”
“Vui vẻ lên một chút, coi như hai người đi chơi suối nước nóng, chuyện khác để anh giải quyết.”
tôi có thể cự tuyệt sao???
Tôi chỉ có thể đáp “ừ.”
Cúp máy, tôi vỗ mặt, tự nói với bản thân: “Vui lên nào, mình chỉ đi tắm suối nước nóng, có phải đi đối mặt Thẩm Kế Ân đâu, khẩn trương làm gì?”
Tôi cùng Tiểu Mễ lên xe, vì lần đi chơi này chị ấy đã trang điểm tỉ mỉ, đi giày cao gót, tay xách túi nhỏ, đến chiếc túi cũng vô cùng trang nhã.
Cả đoạn đường đi chúng tôi đều không nói chuyện. Xe chạy tới khu nghỉ dưỡng kia thì trời cũng đã tối mịt. Xuống xe, trước mặt chúng tôi chính là một toà nhà kiến trúc Châu Âu ba tầng, xung quanh là không ít những ngôi biệt thự nhỏ. Hầu Tử mặc đồng phục đứng ở cửa chờ bọn tôi.
Tiểu Mễ thì kinh ngạc, há hốc miệng nói: “Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, chỗ này đẹp quá. Trước kia chị thấy trên quảng cáo nhưng không nghĩ ở ngoài lại đẹp vậy.”
“Hình tượng, hình tượng!” Tôi khẽ nhắc nhở. Tôi khoác tay tiểu Mễ đi lại chỗ Hầu Tử. Hầu Tử thấy chúng tôi thì vui vẻ cười rộ lên, miệng ngoác tới tận mang tai.