“Tôi chỉ nói thế. Con gái tôi khi trước chết ra sao, Tông Thịnh lúc ra đời bị các người bức thế nào? Các người có thể quên nhưng tôi thì không! Lúc Tông Thịnh bị đưa đi, các người, từng nhà đều đốt pháo ăn mừng, nhưng có ai nghĩ tới đó là cháu của tôi không? Khi đó, các người có coi tôi là con cháu trong nhà không?? Các người có từng vì tôi mà lên tiếng đòi công bằng không? Giờ thì vì đồng tiền, gọi tôi là thím hai, tôi khinh!” Bà khóc, vừa khóc, vừa mắng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bà khóc.
Người ngồi ở ghế chủ tọa trên mặt càng thêm khó nhìn, có người khác nói: “Chuyện cũng bao năm rồi, còn nói làm gì, chẳng phải giờ Tông Thịnh cũng có con rồi sao?”
“Vậy vết thương của bọn họ sẽ khỏi, không ai chết hay tàn phế thì còn đề cập làm gì? Qua vài năm, chẳng phải lại thành chuyện của bao năm trước hay sao?”
Người thẩm phán ngồi bên khẽ ho: “Nói vào việc đi, đừng nói những chuyện nhiều năm qua rồi nữa, hôm nay chúng ta bàn việc các nhà yêu cầu bồi thường ra sao, các vị nói đi.”
Thật sự y như ngoài chợ trả giá đồ ăn, tôi ra giá, anh ra giá, sau cùng thẩm phán dựa trên điều kiện kinh tế các nhà, rồi chứng cứ, thậm chí cá hóa đơn viện phí và bệnh án của tôi cũng lấy ra, rồi mọi người thỏa hiệp, hội đồng gia tộc viết thành hiệp nghị rồi đọc trước bài vị tổ tông, hai bên ký vào. Trong hiệp nghị viết rõ, chuyện này cứ thế mà làm, không được phép cãi cọ bàn tán nữa.
Ra khỏi từ đường, tôi cũng hiểu rõ đây chỉ là tiền thỏa thuận trong thôn, còn phần bị nhà nước phạt chưa xong, tới đó còn thêm nhiều tiền phải chi nữa.
Ở cửa từ đường đã dọn sẵn bốn bàn đồ ăn, mời tất cả mọi người lại ăn, dù gì cũng coi như họ hàng thân thích, ăn xong bữa cơm này thì mọi chuyện bỏ qua, không tính lại nữa.
Lúc ăn cơm, vợ của A Quốc lại ngồi cạnh tôi. Những bữa cơm thế này vốn dĩ là nam một bàn, nữ một bàn, nhưng Tông Thịnh kéo tôi ngồi xuống cạnh anh, bà cũng ngồi xuống, bàn này trở thành có cả nam lẫn nữ.
Ông không ăn, nên kêu cô đưa về trước.
Vợ A Quốc ngồi xuống bên cạnh khiến chúng tôi khá bất ngờ. Vợ A Quốc ngồi cứ gắp đồ ăn cho tôi hết món này tới món khác, lúc lâu sau mới nói: “Ưu Tuyền, thằng em nhà tôi, tôi xin lỗi cô. Khi đó, nó cũng là nóng ruột, lại không biết cô đã có thai. Khi cô nằm viện, tôi cũng muốn đi thăm cô, nhưng chồng tôi lại bị gãy xương phải mổ, tôi cũng không có thời gian nữa. Thằng em tôi thì cũng không tiện đi thăm cô một mình, nên mãi vẫn chưa đi thăm cô được.”
Bà ngồi cạnh bên âm dương quái khí nói: “Hừ, nếu thật sự có tâm thì ghé qua nói vài câu cũng được.”
Vợ A Quốc cúi đầu không nói tiếng nào, vài giây sau mới ngẩng đầu lên rồi gắp cho tôi cái cánh gà: “Ăn cái này đi, tôi biết, con gái giờ không thích ăn đùi gà mà chỉ thích cánh gà.”
Tôi quay sang cười và gật đầu. Chuyện ngày đó rất loạn, bản thân tôi cũng không biết nên trách móc ai. Nếu có, thì người chân chính tôi phải căm hận vì giật dây mọi chuyện chính là Lão Bắc, là lão dùng phong thủy khiến mỏ sập, mới khiến cho mọi chuyện trở nên hỗn loạn tới vậy.
Ăn cơm xong, lên tôi mới nói khẽ với Tông Thịnh: “Tông Thịnh, hay là, dùng đỡ tiền trong thẻ của em đi.”
“Cho em tức là cho em, về sau tiền cưới, tiền sĩnh lẽ gì đó tính sau.” Anh thở dài. Tôi biết, khoản tiền bồi thường khiến nhà họ rất mệt mỏi. Bên nhà anh cũng không phải là như trong tiểu thuyết hay TV mà tiêu tiền như nước, chỉ là một khu mỏ kiếm đủ tiền, giờ bị ngừng khai thác, còn bị bồi thường phạt tiền nữa. Một công ty địa ốc vốn dòng tiền không vững, tiền mới chi ra là chủ yếu, thu vào là tiền cọc của khách nên cũng coi như là nợ.
Đưa tôi về tới nhà trời đã sập tối. Tông Thịnh nhìn tôi xuống xe, dặn dò: “Em ngủ trước đi, anh qua bên Ngưu Lực Phàm sẽ về trễ một chút.”
Tôi nhìn anh lái xe rời đi, cũng không giữ lại. Dù tôi ở một mình có lo lắng và sợ hãi nhưng tôi không nên cản đường anh. Anh muốn đi làm việc, tôi không thể cản đường. Một mình cũng không có gì đáng sợ, vì tôi còn có con bên tôi nữa.
Có đôi khi, người làm mẹ sẽ thay đổi bản thân, trở nên dũng cảm hơn, cố gắng hơn.
Tôi đứng trong sân đầy đá cuội, khẽ thở dài. Tôi bật đèn chiếu sáng cả sân, tự nhủ: “Chờ qua năm, mình sẽ lấy tiền sửa sân mới được. Bên này trồng chút cỏ, con lớn có thể chơi, bên này sẽ làm sàn phơi, vì trẻ con sẽ giặt giũ nhiều, ban công phơi không đủ. Sân, cũng phải sửa cho đàng hoàng không có con chơi té ngã thì sao. Tốt nhất là kêu Tông Thịnh tìm xem có loại cây nào trồng tạo bóng mát cho con ra chơi vào mùa hè. Chỗ đậu xe, để đây đi, cách xa chút, cho con có chỗ chơi.”
Vào nhà, tôi dọn dẹp loanh qunah, đang chuẩn bị ngủ thì điện thoại đổ chuông, số điện thoại lạ. Tôi do dự một lát rồi mới nghe.
Một giọng nam xa lạ nói: “Là tiểu thư Tông Ưu Toàn đúng không?”
“Đúng vậy, là tôi.”
“Tôi là công an khu vực, họ Hà. Chúng ta đã gặp mặt không biết cô có nhớ không?”
Tôi lo lắng, sao lại không nhớ ông ta cơ chứ. Tông Thịnh từng nói ông ta là người có kinh nghiệm và bản năng phá án, nếu như ông ta thật sự đeo bám Tông Thịnh không buông, lỡ bị gì thì sao? Tôi cẩn thận đáp: “Dạ nhớ, có chuyện gì sao ạ?”
“Tôi gọi điện báo cho cô biết, chồng cô, à, hai người đã kết hôn chưa?”
“Chưa.”
“À, vậy bạn trai, bạn trai cô xảy ra chuyện, bị bắt đang ở trên đồn. Tôi nhớ ra có số của cô nên gọi điện cho cô. Giúp tôi liên hệ gia đình anh ta, bảo bọn họ sáng mai lên đồn.”
Tim tôi như lỡ mất một nhịp, căn môi, cố định thần: “Có thể nói cho tôi biết chuyện gì không?”
“Chuyện này, tôi nói với người nhà anh ta thôi.”
“Chúng tôi đã đăng ký.” Tôi nói. Chuyện của Tông Thịnh không thể nói cho ông bà được. giờ ông còn đang bị thương nặng, không nên để bọn họ phải dính vào.
Cảnh sát cũng do dự, lát sau ông ta nói: “Vậy, mai cô qua đây cũng được. Tôi muốn biết, người kia bị thương vừa vặn Tông Thịnh có ở hiện trường, mà người đó lại sống cùng Lan Lan đã hành hung cô. Mà lúc người kia chết, thì cô lại đang ở hiện trường.
Tông Ưu Tuyền à, thế giới này kỳ thật rất lớn, không có trùng hợp nhiều như vậy. Cô lại đây đi, chuyện lần này lớn đó. Nếu cô không tới cũng được, chỉ cần báo gia đình anh ta hộ tôi. Người, chúng tôi đã đưa về đây, không nói, nhà họ lại tưởng rằng mất tích đấy.”
Tôi thở dài: “Tôi tới luôn.”
“Cũng được, đêm nay tôi trực. Nếu mai cô tới thì tôi lại phải thêm một ca sáng.”
Cúp máy, tôi lo lắng không thôi. Rõ ràng ông ta đang theo dõi chúng tôi. Còn nữa, tối nay Tông thịnh đi làm gì? Sao lại bị cảnh sát bắt? Tôi vẫn hình dung về anh là người đi không thành tiếng, võ nghệ đầy mình, nếu muốn chạy trốn thì căn bản là sẽ không bị bắt.
Mang theo tâm trạng bất an tôi đi tới đồn công an. Đồn rất nhỏ, nằm trong một căn hẻm nhỏ, là một căn nhà hai tầng. Phòng trực ban còn sáng đèn, tôi vội vã đi vào. Ngoài ý muốn, vốn tưởng thấy Tông Thịnh đang bị khảo cung, tôi lại nhìn thấy Tông Thịnh cùng ông cảnh sát già ngồi bên bậu cửa cùng nhau hút thuốc.
Thấy tôi đi tới, anh dập thuóc.
“Sao lại thế này?” Tôi vội vã hỏi.
Lão cảnh sát cũng đứng lên, hoạt động cánh tay và đá đá chân, nói: “Đánh nhau ẩu đả. Một người, bị mười mấy bảo an của câu lạc bộ đêm người ta, dùng côn đánh. Tiểu tử này, vậy mà không hề thua.”
“Bị thương sao?” Tôi vội hỏi. Nhưng hỏi xong mới thấy mình hỏi không đúng, nếu như anh bị thương thì cũng coi như không sao, qua một đêm là ổn thôi mà.
Tông Thịnh đột nhiên nghiêm khắc nói: “Đừng nói chuyện!”
Tôi vội ngậm miệng, không nói nữa mà quay sang lườm ông cảnh sát già. Ông ta, tuyệt đối là Hồ Ly! Ông ta nói trong điện thoại với tôi vậy là sao? Kêu tôi vội vàng tới đây, tới thì thấy Tông Thịnh không sao cả, mà còn là bị đánh nữa.
Lão cảnh sát ha hả cười: “Đừng nhìn tôi, nếu không phải đêm nay tôi đi ngang qua thấy cậu ta bị đánh mang về đây thì dám là cậu ta đã bị đám bảo an đó rượt đánh rồi. Cậu ta có lợi hại cách mấy cũng không địch lại mười mấy người có vũ khí. Mấy người mau cảm ơn tôi đi.:
Tông Thịnh tức giận nói: “Tôi đã cảm ơn rồi, giờ muốn tôi đưa cờ thưởng hay là biếu trái cây đây?”
“Muốn tâm sự, muốn hai người nói tôi nghe xem cơ duyên sao mà hai người có liên quan tới vụ nổ đó?” Ông ta nhìn tôi và Tông Thịnh vẫn im lặng thì cười mỉa mai: “Hừ, đừng tưởng là không nói là xong, làm chuyện xấu thì ắt sẽ có người biết, để tôi điều tra ra, đưa hết vào ăn cơm tù.”
“Vậy điều tra ra đi rồi tính. Giờ bọn tôi đi được chưa? Ưu Tuyền có thai, hơn nửa đêm mà còn không được ở nhà.”