Mục lục
Bạn trai kỳ lạ của tôi bản mới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 103-2: Không phải là tông thịnh 2




Tông Thịnh nửa quỳ ở trước mặt nhìn tôi và nói: “Em có biết mình đang làm gì không? Sao không an phận để cho anh yên tâm làm việc chứ?”



“Em...”



Anh đứng lên mở cửa phòng rồi nói: “Gọi người tới dọn dẹp đi.”



Tôi nhíu mày, chẳng phải đêm nay tôi trực sao? “Tông Thịnh.” Tôi gọi, “Anh không có gì muốn nói với em sao?”



Anh quay đầu lại nhìn tôi: “Đi vào!” Meo_mup



Ngữ khí lạnh băng y như trước kia, tôi tự giác đi theo anh vào trong phòng. Anh đưa lưng về phía tôi, cởi quần áo, chính là bộ đồ mà anh mặc đêm đó. Đã hai đêm mộ tngày, chẳng biết anh đã làm những gì.



Anh chỉ mặc quần lót, cầm lấy thuốc trên mặt bàn rồi hút, miệng nở nụ cười, có điều, nụ cười vô cùng khủng bố, như lần đầu chúng tôi gặp nhau.



“Tông Thịnh?” Tôi nghi hoặc kêu tên của anh.



Anh nhìn tôi, “Thật không nghĩ ra, em sẽ vì anh mà mạo hiểm tới vậy. Tông Ưu Tuyền, anh càng ngày càng thích em!”



“Tông Thịnh?” Tông Thịnh chưa từng nói thích tôi, anh chỉ nói rằng giữa chúng tôi có huyết khế, Meo_mupcùng sống cùng chết, ai cũng không thể trốn chạy, nghiêm trọng, nhưng là lời thề một đời một kiếp.



Anh lại hít một hơi thật sâu, rồi dập thuốc đi về phía tôi. Tôi vừa vào phòng nên vẫn đang đứng ở cửa nhà tắm. Lúc anh tới trước mặt tôi đột nhiên đưa tay đẩy mạnh tôi vào trong phòng tắm.



Tôi hét lên giật mình thì nụ hôn của anh đã ập tới.



Eo tôi bị đập mạnh vào bồn rửa tay khiến cho đau nhói, trong nháy mắt cả người vì cơn đau mà tê dại.



Tông Thịnh ôm tôi, nhưng lại như không hề cảm thấy cả người tôi mềm nhũn mà bàn tay đã vội luồn vào trong váy tôi sờ soạng.



“Chịch ở đây hẳn là sướng lắm.” Anh nói, giọng nhỏ tí, như tự nói với bản thân mình.



Nghe thấy vậy, tôi vội đẩy ra, dùng toàn bộ sức của mình dồn lên gót giày mà đá vào chân hắn. Ngay lúc hắn khom lưng thì tôi nhìn thấy rõ đôi mắt hắn. Không hề có chút chần chờ, tôi xoay người mở cửa, vội chạy ra khỏi phòng, cũng không để tâm tới vụn kính dưới đất. Cũng may, tôi đi giày cao, nhưng vẫn có thể đạp lên kính mà chạy ra ngoài.



Tôi không đi thang máy mà chạy thẳng xuống lầu bằng thang bộ. Lầu 16 rất cao, nhưng tôi chạy một mạch xuống tới đất, chạy thẳng ra khỏi khách sạn Sa Ân.



Dừng lại trước cửa khách sạn tôi nhìn lại, dưới bóng đêm, khách sạn nhìn như một miệng quỷ há to...



Tông Thịnh nói với ta, muốn xem tài vận một người thì xem cái mũi, muốn xem phẩm tính một người, thì xem đôi mắt.



Mắt của Tông Thịnh tôi đã ngắm rất nhiều lần.



Mắt anh khi là huyết đồng. meo_mup



Mắt đen.



Mắt tam bạch đản.



Tôi đều đã ngắm.



Nhưng ban nãy nhìn đôi mắt đó, tuy giống mắt anh, từ hình dạng, đồng tử đều giống nhau, nhưng cảm giác là không giống. Trong ánh mắt mang theo tham lam cùng chết chóc.



Tông Thịnh sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi. Hơn nữa, hắn lại nói chịch trong phòng tắm sẽ thật gacsach sướng.



Lần cuối tôi và anh làm, là trong phòng tắm. Nếu đúng là Tông Thịnh, thì anh sẽ không nói vậy.



Ngữ pháp, biểu đạt phương thức đều không đúng.



Hắn! Không phải Tông Thịnh! Như vậy hắn hẳn là Vương Càn!



Tôi ngồi thụp xuống, ôm lấy thân mình mà òa khóc. “Tông Thịnh, Tông Thịnh, rốt cuộc anh đang ở đâu? Vì sao anh cứ mất tích hoài vậy, bắt em phải đi tìm anh hoài là sao? Lần sau, lần sau đến lượt em mất tích, cho anh đi tìm em. Tông Thịnh, Tông Thịnh......”



Kinh hoàng khiến tôi cảm thấy lạnh buốt, lạnh tới mức chẳng muốn làm gì mà chỉ muốn cứ thế ôm lấy mình.



TỪ khách sạn, mộ tngười vội vàng chạy ra, là Lan Lan. Trên tay cô nàng còn cầm một tấm thảm bé để ở đại sảnh cho khách dùng tạm trong lúc ngồi đợi. Cô chạy tới bên cạnh tôi, khoác tấm thảm lên người tôi. “Ưu Tuyền, cậu sao vậy?



“Lan Lan,” Tôi hít mạnh mũi, “Tông Thịnh, Tông Thịnh......”



“Ban nãy tớ thấy hắn lên lầu?! chưa gặp cậu sao?”



“Đó không phải Tông Thịnh, đó không phải Tông Thịnh. Lan Lan, thật sự không phải Tông Thịnh.”



“Cậu đứng lên đã, ưu Tuyền." Lan Lan kéo tôi lên. "Tớ xin nghỉ cho cậu, về nghỉ ngơi đi. Cậu như vậy... sẽ sinh bệnh đó."



Cô vừa xoay người thì bước chân cứng lại.



Tôi ngẩng đầu lên, thấy một bóng người cũng đang bước ra từ khách sạn, chính là Thẩm Kế Ân.



Ánh mắt gã nhìn thẳng về phía tôi, rõ ràng tôi là mục tiêu của gã.



Tôi vội kéo tấm thảm bé xuống, xoa lung tung trên mặt. Tôi không muốn gã nhìn thấy tôi trong bộ dạng này, không phải vì tôi để ý gã, gã vốn không đáng, mà vì tôi không muốn để gã biết chuyện về Tông Thịnh.



Tôi không biết gã biết bao nhiêu về chuyện này, mắt trận quỷ thai Vương Càn của gã không còn ở trong kết giới.



Tôi không thể để cho gã biết điều này.



Tông Thịnh đã nỗ lực như vậy, thậm chí mạo hiểm tính mạng mới đưa mọi chuyện ra được cục diện này, dù cũng không hẳn tốt nhưng Vương Càn đã khong còn trong khách sạn.



Thẩm Kế Ân đến trước mặt tôi, vẫn vờ vĩnh cười ưu nhã:



“Ưu Tuyền, đừng khóc. Có cái gì khó khăn, cùng chúng ta nói, tôi không thích nhìn thấy em trong dáng vẻ này. Em phải biết rằng, chỉ cần em nguyện ý, tôi có thể bảo hộ em.”



“Lão bản, cảm ơn, bất quá, tôi nghĩ, nếu anh thật sự thích Lan Lan thì anh vẫn nên bảo vệ tốt Lan Lan. Tôi xin phép nghỉ, tôi đi về trước rửa mặt thay quần áo.” Ta nhìn lại tấm thảm lông trong tay còn lộn xộn mấy thứ trang điểm.



Tôi vội đi, hiện tại tôi không dám nhiều lời với gã, sợ mình sẽ không thể khống chế được cảm xúc mà oà khóc.



Phía sau có tiếng bước chân, còn có giọng Lan Lan: “Kế Ân?”



Hoá ra đã gọi thân mật tới vậy, Lan Lan rốt cuộc là làm sao vậy?



Cô ấy không chịu tin tưởng tôi sao? Tôi dừng lại bước chân tới, xoay người nhìn Lan Lan, nói:



“Lan Lan, cậu thật sự không nhớ rõ lời tớ từng nói với cậu sao? Cậu, nếu thật sự tiếp tục như thế, về sau sẽ xảy ra chuyện.Tớ đã bị cuốn vào chuyện, nhưng là cậu còn có quyền lựa chọn mà!



Thẩm Kế Ân nhẹ nhàng ôm vai Lan Lan:



“Cô ấy đã đưa ra lựa chọn của mình. Ưu Tuyền, tôi ban nãy đã nói sẽ bảo hộ em, hoàn toàn vì coi trọng em là bạn của Lan Lan, nếu em cự tuyệt, vậy quên đi.”



Lan Lan cau mày, nhẹ giọng nói: “Ưu Tuyền, thực xin lỗi.”



Tôi gật gật đầu, hoá ra chỉ có tôi quan tâm. Ôm tấm thảm trong tay, loạng choạng trên đường lúc nửa đêm.



Đêm nay, quả thật trời trở gió! Lạnh!



Lúc này, hẳn đã hơn 12 giờ đêm.



Đường phố đã thưa người, lâu lâu mới có xe chạy ngang qua.



Bóng tôi đổ dài trên mặt đường...



Tôi không biết phải đi đâu, phải làm sao bây giờ?



Làm sao tôi có thể tìm được Tông Thịnh?!



Ai có thể giúp tôi đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK