*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Meo_mup; #Tông_gia; #Bạn_Trai_Kỳ_Lạ_Của_Tôi
Nhìn Tông Thịnh bỏ đi tôi càng cuống, không dám nói thêm gì. Nếu anh thật sự ra tay với Lan Lan lỡ như bị người ta nhìn thấy thì sẽ bị cảnh sát xử lý. Tôi sao lại có thai vào ngay lúc này cơ chứ? Lại còn bị động thai ngay lúc này nữa?! Như vậy, tôi không làm được gì mà chỉ có thể nằm yên ở bệnh viện, lại còn gây thêm phiền phức cho mọi người.
Vốn tôi cho rằng Tông Thịnh lấy cây kim kia đi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, nhưng đêm đến tôi vẫn nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức reo vang, tôi cũng không dám nói với bất cứ ai, vì ban ngày đã nói vậy, nếu tôi còn nói ra thì chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?
Đồng hồ báo thức reo vang, nhưng nữ quỷ không xuất hiện. Thế nhưng tiếng chuông báo thức làm tôi cảm thấy rất bất an, tôi nói khẽ với mẹ: “Mẹ ơi, chúng ta ngày mai chuyển viện đi.”
“Bệnh viện này không tốt sao? Chuyển đi đâu? Tình trạng của con bây giờ bác sỹ không cho phép bước chân xuống giường, làm sao chuyển viện được?”
“Chuyển tới Bệnh viện bà mẹ và trẻ em đi thôi, mẹ, ngày mai mẹ đi hỏi thăm đi, không chừng có thể chuyển viện thì sao.”
Tối đó không xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ có lẽ do Tông Thịnh đã mang cây kim đi rồi.
Sáng hôm sau y tá tới thay khăn trải giường, mẹ cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy.
Bụng tôi đã hết đau, tôi cũng không cảm thấy có gì không khỏe, bụng cũng đã hết đau nên cảm thấy mẹ cũng hơi làm quá. Y tá đang thay tấm trải giường, vừa vặn tôi nhìn thấy trên giường có một cây kim đen, nổi bật trên nền vải trải giường trắng. Y tá giũ tấm trải, chiếc kim rơi xuống đất. Tôi ngồi sụp xuống, nhặt cây kim lên.
Mẹ tôi thấy thì la to: “Sao con lại ngồi xổm như vậy? Có bầu mà sao ngồi xổm?”
“Không cần làm quá vậy mà.” Tôi nói, nắm chặt cây kim trong tay. Mẹ tôi cũng nhìn thấy hỏi: “Đâu ra vậy?”
Tôi sững người, nhưng việc này tôi không nói cho mẹ nghe, mẹ cũng không tin đâu. Tôi nắm chặt cây kim cười nói: “Không có gì, cây cỏ gì đó thôi ấy mà.”
Chỉ là lúc tôi nắm cây kim có cảm giác nó đã đâm vào tay mình, tôi vội buông lỏng ra, cười với mẹ. Mẹ lườm tôi: “Giấu diếm cái gì chứ? Trải giường xong rồi thì nằm xuống đi.”
Tôi nằm yên rồi mới xòe tay ra xem lại, cây kim không có gì dị thường, chỉ là lòng bàn tay bị xước rướm máu. Cũng không biết có sao không? Cây kim này phải làm sao đây? Tôi do dự, thì vừa vặn lúc bác sỹ tới kiểm tra phòng. Tôi vội hỏi chuyện chuyển viện, dù sao đi nữa, hôm nay tôi nhất định phải đi khỏi đây. Mẹ cũng khuyên tôi, nhưng tôi lại vô cùng cương quyết. Bác sỹ cũng thấy bất lực, chỉ có thể quy chụp cho việc thay đổi cảm xúc do mang thai.
Kiểm phòng xong, bác sỹ gọi mẹ tôi sang văn phòng, tôi vội gọi điện cho Tông Thịnh. Việc bị cây kim đâm chảy máu tôi không dám giấu Tông Thịnh, phải báo ngay. Lúc nói chuyện, tôi nghe phía anh thật ồn ào, có tiếng Tông Đại Hoành oang oang: “Cứ để cho thằng nhóc Tông Thịnh gây náo loạn thì chúng ta chờ nghỉ việc đi, việc nguy hiểm như vậy thì mấy người cứ việc đi siết đồ trong nhà bọn họ mà gán nợ, bù lương.”
Tông Thịnh nói với tôi: “Em còn nhớ việc Hạ Lan Lan nhặt được phong bì tiền không? Giờ em ngay lập tức chuyển viện, để anh bảo Ngưu Lực Phàm lái xe tới đón em. Em tìm một thai phụ cũng có bệnh án tương tự em ở phòng kế bên, lấy kim đâm vào cô ta rồi ném ở dưới giường cô ấy rồi rời đi, khi rời đi nhất định không được quay đầu lại. Em làm được không?”
Tôi chưa kịp đáp thì đã lại nghe tiếng Tông Đại Hoành: “Chừng nào công ty còn có ta ở đây thì không tới phiên thằng nhóc kia làm chủ. Ông nó để ta tham gia dự án của nó, chính là muốn để ta giám thị. Giờ Lão tổng xảy ra chuyện, ta không thể đứng nhìn công ty bị thằng tiểu hỗn đản đó làm cho suy sụp, ít nhất ta cũng coi như nguyên lão của công ty!”
Lòng tôi lặng xuống, hiện tại những khó khăn mà anh phải đối mặt hẳn là nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng nhiều. Tôi không giúp được anh thì cũng không thể gây thêm phiền toái cho anh nữa, nên tôi đáp: “Em làm được.”
“Ừ, anh bên này đang bận, nếu em không làm được thì gọi lại cho anh. Bye.”
Trong điện thoại vẫn vọng lại giọng Tông Đại Hoành: “Mở cuộc họp quản lý cấp trung của công ty, ta muốn nhìn xem thằng nhóc này sao còn dám coi công ty như đồ chơi trong tay nữa.”
Cúp máy, tôi buông điện thoại thở hắt ra một hơi thật dài. Tông Thịnh giúp tôi xử lý một cây kim, còn cây này tôi phải tự mình xử lý, chỉ là phương pháp này có điểm… hại người.
Tim tôi đập mạnh. Chuyện lần trước xảy ra với Lan Lan tôi phản đối kịch liệt, thậm chí còn bởi vì chuyện này mà cùng Tông Thịnh cãi nhau. Tôi không nghĩ tới chuyện như vậy có một ngày lại xảy ra với bản thân.
Mẹ quay lại phòng nói với tôi là đã ký giấy miễn trừ trách nhiệm cho bệnh viện, lặng lẽ nói với tôi: “Ưu Tuyền, nếu không ấy, con nói một tiếng với Tông Thịnh đi. Con xem, đứa nhỏ trong bụng là của nó, con đùng đùng đòi chuyển viện lỡ có chuyện gì nó không oán mẹ nữa mới lạ.”
“Mẹ, con nói rồi, chút nữa sẽ có người lái xe tới đón chúng ta.”
Từ bệnh viện thành phố tới bệnh viện Bà mẹ và Trẻ em cũng không xa, tôi cũng đã cảm thấy khá hơn nhiều, lúc nằm trên giường cũng không có gì không khoẻ. Đi chậm một chút, không vận động mạnh có lẽ sẽ không có việc gì, chẳng phải là các bác sỹ cứ thích làm quá lên hay sao cơ chứ?
Mẹ tôi bắt đầu thu thập đồ đạc, “Chích xong mũi thuốc hôm nay là có thể đi, con nói coi, con làm sao vậy? Một hai phải chuyển viện, lỡ như có cái gì, không phải tự mình làm hại chính mình sao?”
Mẹ nói nhưng tôi không nghe gì cả, trong lòng vận ngẫm nghĩ tới việc mình có thể xuống tay hay không? Tìm ai để xuống tay? Nếu tôi làm như vậy thật thì chẳng phải đứa bé của nhà khác cũng không giữ được sao? Vì con mình mà đi tổn thương con của người khác, tôi có phải ích kỷ quá hay không? Bệnh viện này có biết bao người tới để dưỡng thai, tại sao lại cứ phải nhắm vào tôi chứ? Chẳng lẽ vì thể chất của tôi, hay vì quan hệ giữa tôi và Tông Thịnh nên cô ta mới đi tới tìm tôi sao?
Tôi cảm thấy quẫn tới mức sắp khóc, tôi còn rất ít thời gian. Tôi vẫn còn phải nằm trên giường, mà lại còn phải tìm người khác để châm kim vào, châm xong còn phải rời đi. Tôi trùm chăn qua đầu, nỉ non: “Tông Thịnh à, em không có làm được, em làm không được.” Nhưng nói là nói thế, tôi vẫn không gọi điện cho anh, vì anh đã không còn là một phú nhị đại của một nhà giàu mới nổi, mà đã thành một người vô cùng bận rộn với bao việc ngập đầu. Bao việc đủ để khiến anh đau đầu, vừa chuyện công ty, chuyện khu mỏ, chuyện nào cũng không thể để cho chậm trễ được.
Việc này, tôi đã nói mình có thể làm được thì càng không nên đi làm phiền anh, chuyện lúc trước Lan Lan có thể tự mình làm được, tôi cũng nên tự mình làm được. Tôi tự giận bản thân mình, nhưng thời gian càng trôi nhanh, tôi càng cảm thấy mình đã tự đánh giá bản thân quá cao.
Ngưu Lực Phàm ghé qua hỏi: “Tông Ưu Tuyền, đang yên đang lành, em đòi chuyển viện làm gì?”
Mẹ tôi đang đi tính tiền, trong phòng tuy vẫn còn người khác, nhưng chẳng ai để ý tới tôi, tôi nói nhỏ: “Tông Thịnh chưa nói gì với anh sao?”
Tôi nhìn hắn hôm nay ăn mặc không giống ngày bình thường bèn hỏi: “Hôm nay anh còn việc gì khác sao?”
“Không có việc gì, chỉ là đi đặt phòng khách sạn cho mẹ Thẩm Hàm thôi. Ngày mai mẹ cô ấy tới, anh đi đón ở sân bay, xài xe của chồng em một chút. Tranh thủ chút hình tượng soái ca giàu có để hấp dẫn, khiến bà ấy đưa cô ấy ra nước ngoài. Cứ thế là tốt nhất, ôn hòa nhất. Mọi người đều bình bình an an là được, mà mắc cái gì em phải chuyển viện hả?”
Tôi vỗ vỗ cạnh giường kêu hắn ngồi xuống, tôi kể xong hết rồi mới hỏi: “Trừ cách mà Tông thịnh nói ra không còn cách nào khác sao?”
“Có, nhưng mà theo anh biết thì phải làm pháp sự, mời nữ quỷ kia tới, hoàn thành di nguyện của cô ta rồi đưa cô ta rời đi.”
“Di nguyện của cô ta hẳn là làm cho con mình sống lại, cái này mình đâu có làm được.”
“Vậy chỉ có cường thế đánh tan.”
“Anh làm được sao? Em thật sự chẳng muốn làm hại tới ai cả. Là mẹ, em thật sự ích kỷ. Nhưng mà, làm cho nhà khác sinh non thì em cũng tạo nghiệp đó!”
Ngưu Lực Phàm nhìn tôi, khoa trương nói: “Em cảm thấy anh làm được không? Anh cảm thấy giờ cũng không thua Tông thịnh mấy đâu!”
Tôi thở dài, “Thôi em làm vậy! Hạ Lan Lan có thể làm được, em nhất định cũng có thể làm được.” Tuy rằng tôi nói có vẻ mạnh mẽ lắm, nhưng tưởng tượng tới việc phải làm thì tim lại đập loạn cả lên, thở cũng thấy khó khăn.
Ngưu Lực Phàm nhìn tôi còn chưa thu thập gì, mà mẹ tôi cũng vừa quay trở lại, hắn nói khẽ: “Để anh đi nhìn ngó thử hộ em, coi có ai thích hợp không.”
Tôi gật đầu, cảm thấy vẫn không thể bình tâm lại được. Dù rằng bản thân tôi thật sự cảm thấy khẩn trương, lại càng không hy vọng phải đối mặt với chuyện đó, nhưng sau cùng vẫn phải đối mặt thôi.
Lúc mẹ đang thu thập mọi thứ, tôi đã nắm chặt cây kim đứng ở trước cửa phòng bệnh chờ cơ hội để xuống tay. Tôi không nghĩ tới những lời lẽ chính đáng từng nói với Lan Lan trước đây hay đến vậy, giờ lại đến phiên bản thân mình. Tôi cắn môi, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, trong bụng có chút trướng trướng. Ngưu Lực Phàm nhìn phòng bệnh cạnh cửa thấp giọng nói:
“Căn phòng đối diện kia có hai người đều tới dưỡng thai. Anh có hỏi thăm một chút, người mặc áo trắng kia có lẽ giữ không nổi. Cô ấy bị chồng đánh, cái thai được hơn 5 tháng, đã truyền thuốc một tuần rồi mà vẫn bị rỉ máu. Sau khi cô ấy nhập viện vẫn bị chồng đánh thêm một lần. Gia đình như vậy đứa nhỏ sinh ra cũng thật đáng thương. Đối với đứa bé đó có lẽ sẽ là một sự giải thoát cho nó đó!”