Chỉ là ngay lúc xe rời khỏi tòa nhà Linh Linh, tôi vốn tính nhìn xem bọn Ngưu Lực Phàm ra sao tù kính chiếu hậu thì lại thấy bên gốc cây mà bọn họ đang đứng có một cô gái đang treo lên. Cô gái đó đầu gục xuống, nhìn không thấy mặt, đôi mắt cũng nhắm, không nhìn tôi.
Trên người cô gái đó mặc bộ váy ngủ màu trắng cùng đôi giày cao gót màu đỏ.
Lần trước tôi nhìn thấy cô ấy treo trên cây thì đôi mắt vẫn mở to nhìn tôi, lúc này thì không có, chẳng lẽ vì cô ta đã chấp nhận việc mình đã chết sao?
Chính vì tôi thất thần như vậy nên cũng không thể chú ý tới Ngưu Lực Phàm cùng Thẩm Hàm.
Xe chạy trên đường, chúng tôi cũng rời xa tòa nhà Linh Linh, Tông Thịnh vẫn luôn không nói gì, trầm lặng tới mức khiến tôi sợ hãi.
“Tông Thịnh, anh không có việc gì chứ?”
“Không có.” anh đáp lại, chỉ có hai chữ.
“Anh không sao thì tốt rồi.” nói xong, tôi lại tự mắng mình trong lòng, lúc này lẽ ra phải là anh hỏi tôi có sao không, chứ sao lại thành ra tôi đi hỏi chứ?
Đèn đỏ, lúc xe dừng lại, Tông Thịnh nhìn phía trước đèn đỏ, sau đó khóe môi chậm rãi nhếch lên, giống như thời điểm nhìn cô gái kia tự sát.
“Tông Thịnh!” Tôi ý thức được sự tình có chút không ổn, lớn tiếng kêu.
Tông Thịnh vì tiếng kêu của tôi mà quay sang nhìn, nụ cười cũng biến mất.
Tôi hỏi: “Anh đang cười cái gì?!”
“Cười hả? Anh đâu có cười, có gì buồn cười đâu?!”
Không xong, Tông Thịnh chính mình cũng chưa chú ý tới sao? Anh không phải là bị kia nữ quỷ ảnh hưởng chứ. Tôi phải làm như thế nào?
Anh nếu là thật sự bị ảnh hưởng, sẽ làm ra cái gì thương tổn người khác, thương tổn bản thân sao?
Trời ạ, không phải cứu được Ngưu Lực Phàm, Tông Thịnh lại bị ảnh hưởng chứ?!
“Lần trước, khi em nhìn thấy cô ta thì trên mặt đất có máu, nhưng lần này không có. Là máu trong miệng cô ta trào ra đó.”
“Cô ta đã sớm là người chết rồi, lấy đâu ra máu nữa.”
“Một người làm sao có thể tự mình siết cổ mình chết chứ?”
“Siết cổ cô ta chết không phải là cô ta mà là đầu sợi dây thừng kia.”
Lúc Tông Thịnh nói những lời này khóe miệng lại nhếch lên, thậm chí bàn tay trên vô lăng cũng kéo lại như kéo dây thừng.
“Tông Thịnh, anh thật sự không biết chính mình cười sao?”
Nụ cười lại tắt, tay anh lại bình thường. “Nói bậy bạ cái gì? Có cái gì buồn cười.” Chuyển đèn, Tông Thịnh nhìn chăm chú vào phía trước, chuyên tâm lái xe.
Trong lòng tôi lại chùng xuống, Tông Thịnh thật sự đã cười, hơn nữa, ngay từ đầu trong quá trình cô gái kia tự sát anh cũng không biết rằng mình đang cười. Tôi phải làm sao để giúp anh? Chụp ảnh, chứng minh là anh đang cười? Không được, nói như vậy không chừng sẽ kích thích đến anh.
Là cô gái kia ảnh hưởng tới anh, như vậy tôi phải nghĩ cách hòa tan hình ảnh cô gái kia trong trí nhớ anh để xóa đi ảnh hưởng.
Cắn cắn môi, kế hoạch của tôi đã nghĩ kỹ rồi.
Chỉ là vốn dĩ đêm nay lẽ ra tôi phải thực sợ hãi, thực khủng bố, tôi vừa thấy cảnh cô ta tự sát, lại thấy đôi mắt người chết chằm chằm nhìn mình, còn có người chết treo trên cây, nhưng hiện tại, nụ cười quỷ dị của Tông Thịnh đã làm cho nỗi sợ hãi của tôi dần phai nhạt.
Tôi chỉ nghĩ một điều, không thể để cho Tông Thịnh bị cô ta ảnh hưởng.
Xe dừng trong sân, tôi bắt đầu kế hoạch bước đầu tiên.
“Tông Thịnh, anh nói coi sân này của mình làm gì thì ổn nhỉ? Hay là trồng rau đi, tự trồng rồi ăn đồ mình trồng.”
Tông Thịnh lạnh lùng mà nói: “Bỏ đi, toàn là đá sỏi, trồng rau cũng không sống được.” Nói rồi anh đi thẳng vào nhà.
Hành động thứ nhất thất bại. Tôi còn tính thảo luận với anh cách bài trí trong nhà để anh quên đi cảnh tự sát của cô gái kia.
“Tông Thịnh.” .
Truyện Kiếm Hiệp
Tôi đuổi theo bước chân anh ngay lúc anh vào nhà thì ôm lấy tay anh lúc đang định bật đèn, “Tông Thịnh, em rất sợ hãi. Ôm em một cái đi.”
Anh dường như có chút không kiên nhẫn đẩy tôi ra: “Nhìn không ra em sợ hãi, em đêm nay thượng không phải rất lợi hại sao? Làm không tồi.”
Anh mở đèn, đi lên lầu để lại tôi một mình đứng ở cửa với gió lạnh. Xem ra anh là thật sự bị ảnh hưởng đi.
Sau khi tôi đóng cửa tầng trệt, kiểm tra khí gas trong nhà rồi mới lên lầu. Phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, Tông Thịnh có lẽ đang tắm.Không biết nhà do ai thiết kế, nhưng cửa phòng tắm lại là dùng kính mờ, có thể mơ hồ thấy hình ảnh người đang tắm ở bên trong.
Tuy rằng tôi không nhìn kỹ, nhưng là lại có thể thấy Tông Thịnh cũng không có tắm rửa, mà là đứng ở trước gương, nhìn đôi tay mình.
Anh ấy từng nói với tôi rằng bàn tay và cơ thể nên tỷ lệ nghịch với dáng người một chút mới tốt. Ví dụ, người cao có bàn tay tương đối nhỏ, trong khi người thấp có bàn tay tương đối lớn. Bàn tay của anh anh đã nhìn bao nhiêu lần rồi, còn có gì đáng để xem?