“Tông Thịnh, Hạ Lan Lan tới tìm em, bọn em gặp ba của Ngưu Lực Phàm ở trên phố, có nói chuyện vài câu, em cũng chưa xác định ông ta có phải là kẻ thứ ba đó không, em sẽ chú ý an toàn.”
Gửi tin nhắn xong tôi đi ra ngoài. Như vậy dù cho tôi có nguy hiểm thì Tông Thịnh cũng có manh mối để tìm tôi. Tôi và Lan Lan đi ăn, trong lúc ăn tôi hỏi cô ấy về những ngày qua đã đi đâu, làm gì… chỉ toàn nói chuyện phiếm. Cuối cùng, tôi buông thìa xuống, hỏi thẳng: “Lan lan, mọi việc ngày đó cậu nhớ lại hết rồi phải không?”
Động tác của Lan Lan sững lại một chút. Chúng tôi đang ngồi ở một hàng quán vỉa hè, bàn rất nhỏ nên dù chúng tôi ngồi đối diện thì khoảng cách cũng rất gần, tôi có thể thấy rõ từng chi tiết hành động của cô ấy. Một lúc sau, Lan Lan mới gật đầu: “Đúng vậy, cậu vẫn còn ở cùng người đàn ông đó sao?“
“Ừ. Lan Lan, nhớ ra rồi, thì cũng cứ coi như là ác mộng đi, đã quay trở lại cũng tốt, ít nhất cũng lấy được bằng tốt nghiệp, tìm việc cũng dễ dàng hơn một chút.”
Lan Lan ngẩng đầu, nhìn tôi cười: “Ừ, tớ cũng nghĩ thế. Ăn xong rồi, mình đi thôi, đi với tớ mua vài bộ đồ, tớ muốn đi tìm việc.”
Con gái đi dạo phố đều không biết mệt. Chúng tôi đi đến khi mặt trời núp bóng đằng Tây, những người bán rong bắt đầu dọn quầy về nhà, thay thế bằng những người bán chợ đêm. Con đường nhỏ này chưa từng yên tĩnh.
Tôi xách một chiếc túi giấy cho Lan Lan, tay còn cầm một ly trà sữa. Có lẽ hôm nay chỉ đi dạo phố đến đây thôi. Tông Thịnh cũng không hề gọi điện, cũng chẳng trả lời tin nhắn của tôi. Có lẽ anh đang rất bận.
Lan Lan lại kéo tôi về phía toilet: “Đi với tớ đi, uống nhiều nước quá!”
“Đi đi, để tớ xách đồ cho, cậu đi trước đi.” Tôi cầm lấy túi đồ trong tay cô ấy, vài phút sau cô ấy đi ra, đến phiên tôi đi vào toilet.
Lúc vào toilet tôi vẫn lấy điện thoại ra kiểm tra lại xem Tông Thịnh có liên lạc không. Do dự một lát, tôi vẫn lấy điện thoại ra gọi cho anh. Phòng kế bên dội nước, tiếng phụ nữ lao xao trò chuyện bên ngoài cũng vọng tới.
Điện thoại rất nhanh được anh nhận, nhưng Tông Thịnh lại nói thật nhanh, sạch sẽ lưu loát chỉ một câu: “Đang bận, chút xong việc anh gọi em.”
Cúp máy.
Tôi nghe xung quanh là giọng đàn ông, đều nói thuật ngữ, chắc còn đang thảo luận về thiết kế. Tôi cũng mệt mỏi, nắm chặt điện thoại không biết phải làm sao. Không biết anh bận vậy có nhìn thấy tin nhắn tôi gửi không?
Ngẫm nghĩ một lát, tôi nhắn tin: “Bọn em đi dạo xong rồi, sắp về. Em về thẳng nhà đây, không phiền anh nữa. Hôm nay không có gì dị thường.”
Nhấn nút gửi xong, tôi cau mày. Lan Lan rót cuộc sao lại quay về?
Nếu tôi là cô ấy thì sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy thì cho dù có phải về lấy bằng tốt nghiệp cũng sẽ không đi tìm tôi. Cô ấy thì lại ngược lại, có chút không hợp lý.
Tông Thịnh từng nói tướng của Lan Lan là người hiếu thắng không chịu thua, cho dù dùng thủ đoạn cũng phải có được thứ mình muốn. Với tính cách đó thì đã từng thua tôi một lần, sao lại còn tìm tới tôi chứ?