“Năm đó tôi học năm nhất, hồi cấp một cấp hai vẫn luôn chuyển trường, lên đến đại học mới có thể ổn định. Trong lớp cũng có một vài người bạn hay trao đổi, tôi cũng thử trải qua những năm tháng bình thường, cùng bọn họ đi ăn cơm, chơi bóng, cắm trại dã ngoại. Tiểu Điệp là em gái một người bạn, lúc đi cắm trại thì quen qua. Chỉ là quen biết!
Trong buổi dã ngoại thì tại khu vực đó vừa lúc trước đó có người chết, bọn họ một hai muốn kể chuyện ma. Thời đi học mà, chẳng phải ai cũng vậy sao? Kết quả, có một hồn ma nhào tới cùng chơi kể chuyện xưa. Ai cũng bị ám, có mình tôi còn tỉnh. Tôi dùng chú của Địa Tạng Vương Bồ Tát để đối phó, nhưng không ngờ con ma đó không chịu nghe lời khuyên mà lại muốn đi lừa Tiểu Điệp.
Tôi vì muốn cứu Tiểu Điệp nên giết chết tên kia, cũng vì vậy mà Tiểu Điệp thấy được dáng vẻ của tôi.
Tôi đã dặn cô ta không được tiết lộ, nhưng cô ta lại nói cho anh mình biết.
Sau đó, những thứ khác thường của tôi đã bị những kẻ mà tôi từng cho là huynh đệ bằng hữu lôi ra tới. Trong trường học càng ngày càng nhiều người biết chuyện của tôi, Lão Bắc thậm chí kêu tôi suy xét việc thôi học, hoặc thi lại một trường đại học khác.
Bọn họ, hừ, hảo huynh đệ, cứ thế mà đem chuyện của tôi kể ra ngoài cho tất cả mọi người, khiến cho tất cả mọi người cô lập tôi, bọn họ nói tôi là quỷ, là quái vật.
Thậm chí còn có người tạt nước tiểu vào người tôi lúc tôi ở phòng tự học. Nói nước tiểu có thể làm quỷ hiện ra nguyên hình. Biết tôi trả thù bọn họ như thế nào không?
Tôi muốn giết bọn hắn dễ như trở bàn tay, một sợi tóc, một kiện quần áo cũ, thậm chí chính chỉ cần tơ hồng trong tay, đều có thể dễ dàng mà giết chết bọn họ.
Tôi là thật sự muốn giết bọn họ. Đời này của tôi là lần đầu tiên kết giao bằng hữu, lần đầu tiên thử đi tín nhiệm người khác, nhưng bọn họ lại như vậy mà đối xử với tôi.
Phản bội, chính là phản bội.
Tôi ở trọ tại trường nên Lão Bắc cũng quản không được tôi. Tôi liền lên kế hoạch giết hết bọn họ, người tôi muốn xuống tay đầu tiên chính là anh trai của Tiểu Điệp.
Lúc ấy, cô ta cũng ở đó, nhưng khi tôi phát cuồng tôi chỉ nhìn thấy mục tiêu của mình mà không thấy cô ta.
Là cô ta đã ngăn tôi lại, nhưng lúc đó tôi đang trong trạng thái phát cuồng nên căn bản không biết mình đã cắn cái gì, chỉ biết mùi máu khiến tôi thật sảng khoái.
Nếu không phải lúc ấy Tiểu Điệp đang ở cùng anh trai cô ta thì hôm đó tôi không phải giết cô ta thì giết anh cô ta.
Sau đó, tôi bị cảnh sát bắt. Lão Bắc vì muốn cứu tôi ra, không biết đã nói gì với cô ta, mà cô ta nói với cảnh sát rằng cô ta là bạn gái của tôi, lúc ấy, chúng tôi đang làm tình, mà tôi vì chơi hăng quá nên mới cắn cô ta bị thương.
Tôi cho rằng cô ta chỉ vì muốn cứu tôi ra, cùng lắm cho cô ta ít tiền là được. Ai biết được, cô ta như cao dán chó, thực sự cho rằng quan hệ là bồ bịch chứ.
Tông Ưu Toàn, Hồ Điệp chính là cái đuôi mà tôi muốn cắt nhất trên đời này. Từ đầu tới cuối tôi nói với cô ta không tới hai mươi câu. Em thì hay rồi, huyết khế giữa chúng ta em coi là cái gì? Em không tin tôi? Đã qua bao nhiêu chuyện rồi mà giờ em vì một người chẳng hiểu ra sao lại đi cự tuyệt tôi?”