Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 262-2
Tôi tuy rằng không biết dắt hồn là có ý tứ gì, nhưng là chuyện này vốn dĩ chính là ta chọc phải, ta muốn dùng ta chính mình biện pháp tới giải quyết.
Tông Thịnh đi về phía khu bệnh nội trú, tôi cũng chạy theo, đến chỗ rẽ thì nấp vào. Ngọn đèn leo lét đó nằm ở góc tường khu bệnh nội trú, ánh sáng ngay chân đèn thì ổn, nhưng khu chỗ rẽ đó thì lại vô cùng tăm tối.
Tôi cầm tờ giấy chứng tử, hồi hộp nhìn sang khu bệnh nội trú. Khu vực này vốn chẳng mấy ai qua lại, cũng chẳng có bảo vệ đi tuần. Quả nhiên, chỉ vài phút sau tôi đã thấy Tông Thịnh dắt theo một người mặc blouse trắng đi về phía tôi. Người đó tôi không hề thấy ấn tượng gì cả, vì ông ta chẳng phải bác sỹ chủ trị cho tôi, thậm chí tôi còn chưa từng gặp.
Rốt cuộc hắn có thù oán gì với tôi mà lại làm giấy chứng tử cho tôi?
Tôi vội định thần, chuẩn bị tốt.
Khi bóng áo trắng càng lúc càng tới gần, hắn và Tông thịnh đã đi hẳn vào khu vực tối tăm, nghe hắn nói: “Cậu là người nhà của sản phụ hả? Yên tâm đi, bác sỹ sản khoa của chúng tôi không kém ở trên trấn đâu, dù có đưa bao lì xì hay không cũng sẽ tận tâm đỡ cho người nhà mà.”
Tôi lên tiếng, giọng run rẩy, tay đưa bản chứng tử ra phía trước: “Viện trưởng à, giấy chứng tử của tôi viết sai rồi, ông già ở nhà xác bảo tôi đi tìm ông sửa lại.”
Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó tái mét thối lui, nhưng Tông Thịnh đã ngáng chân khiến hắn té nhào. Hắn giương đôi mắt đầy kinh hoảng nhìn tôi dưới ánh đèn tù mù. Tôi ra vẻ sợ ánh sáng mà né ánh đèn, lại nói: “Ông già nói, nếu ông không sửa cho tôi thì ông ta sẽ không cho tôi thuê tủ đựng xác, để cho tôi thối rữa mà thôi.”
“Ta, ta, ta, cái này, này không phải ta làm. Cái này, cái này là, là Lão Bắc, là người trong thôn Lão Bắc tiên sinh, kêu ta làm như vậy. Hắn kêu ta viết giấy chứng tử này, đến trước cửa viện kia đốt rồi ném vào. Nói là có thể giúp cho ta hóa giải, hóa giảigiúp ta thoát chết một lần. Ta, ta, ta thật không ngờ ngươi sẽ thật sự chết. Ta, không liên quan chuyện của ta, là hắn kêu ta làm như vậy.” Hắn nói, bò rạp trên mặt đất, thối lui ra phía sau. Nhìn hắn như vậy, tôi nghĩ tới một câu “Tè ra quần”. Tôi thật không nghĩ tới, Lão Bắclà một đại sư phụ, lại gạt người như vậy. Cái này so với mê tín dị đoan, gạt tiền người khác gì chứ. Vậy mà lão là đại sư phụ đó, trong thôn bao người tin tưởng sùng bái lão.
Tông Thịnh lấy một lá bùa từ trong túi ra, cuộn tờ giấy chứng tử bên trong rồi đến chỗ tối tăm giữa viện mà đốt. Ánh lửa bùng lên màu xanh ma quái chứ không phải như ngọn lửa đỏ cam thông thường.
“Không có việc gì. Kỳ thật dù hắn không nói, anh cũng có thể đoán được là Lão Bắc.”
Tôi cắn môi, không nói chuyện, tôi dường như đã đoán ra lý do tại sao Lão Bắc làm như vậy. Chỉ cần không còn tôi nữa thì cây đao Tông Thịnh này chẳng khác nào là mất đi vỏ đao. Chọc giận anh thì anh sẽ bạo tẩu, không quan tâm gì nữa cả. Nhưng khi giết người phóng hỏa sẽ không thể thoát tôi, cho dù Tông Thịnh có lợi hại, thì cũng sẽ như Vương Càn phải đối mặt cảnh sát, bắt giam…
Mà dù cho Tông Thịnh không bạo tẩu, việc tôi mất tích cũng sẽ làm anh phân tâm, tăng thêm cơ hội cho lão nếu lão nếu muốn giết Tông Thịnh. Từ bé tôi đã sống trong thôn, nghe người lớn nói nhiều về chuyện địa ốc và chuyện khu mỏ. Hiện giờ ngành sản xuất, khu mỏ cùng địa ốc đều vẫn kiếm ra tiền. Nhưng cũng vì thế mà chuyện giết người giành giật mối mang, giành phần lợi thật sự xảy ra, không phải là tình tiết trong tiểu thuyết. Hiện thực chính là tàn khốc như vậy.