Tôi vội hô: “Bỏng!”
“Không có việc gì, ma trơi, lửa này lạnh.”
Anh lại niêm phong ống trúc lại, đưa thanh sáp cho tôi, rồi lại lấy một lá bùa xé thành hình người, nói: “Lát nữa em đưa đứa nhỏ giao cho mẹ nó, nếu mẹ nó không nói gì thì em cũng không cần phải nói, nhưng nếu mẹ nó nói cảm ơn thì em bảo là không cần phải cảm ơn, chỉ cần bà ta phù hộ cho con mình có thể bình an sinh ra là được.”
Tôi nặng nề gật đầu, tôi có cảm giác Tông Thịnh bảo tôi đi làm chuyện này chính là tích đức cho con mình.
Anh đem thanh sáp, bật lửa, người giấy đưa cho tôi, “Thấy mẹ nó thì bật lửa đốt thanh sáp để bên chân bà ấy, rồi đốt người giấy. Thể chất của em lúc này có thể nói chuyện được với bà ta. Không cần lo lắng, anh sẽ ở bên cạnh em quan sát.”
“Em không sợ, lúc trước em từng tiếp cùng chị ta, vốn dĩ đó là một người lương thiện, chỉ muốn tìm con trai mình thôi.”
Ngoài kia đường phố nhộn nhịp phồn hoa, người đến người đi tấp nập, tôi nắm chặt thanh sáp, bật lửa và hình người bằng giấy trong tay. Meo_mup
Tôi đứng trên bậc thềm của văn phòng nhìn đám đông đi lại, không thấy bóng dáng
Chị ấy chưa tìm được con mình làm sao chịu rời đi? Tôi bước chậm trên đường phố, Tông Thịnh cũng lặng lẽ đi sau tôi vài bước.
Trên đường, có những cặp mẹ dắt tay con đi trên đường, cũng có nhiều đôi lứa nắm tay nhau dạo bước.
Đi được một lúc, tôi phát hiện một bóng dáng có vẻ sốt ruột, người phụ nữ trên đầu còn vết máu sau tai nạn hối hả đi trên đường: “Van xin mọi người, mau giúp con tôi đi, giúp tôi gọi điện báo cảnh sát, cứu con tôi đi, con tôi ở khách sạn bên kia kìa, ai có thể giúp tôi gọi cho cảnh sát với.”
Nhưng người qua đường làm sao nhìn thấy chị ta được, thậm chí còn có người đi xuyên qua thân ảnh của chị. Nhìn người phụ nữ đau khô, thậm chí phải lặp lại giây phút bị xe tải đâm vào người, nhưng không có ai giúp chị, mà chị cũng không thể cứu được con mình ra.
Tôi nhìn bóng chị nằm trên đường, giống như khi đó, tôi định chạy tới bên cạnh nhưng Tông Thịnh đã giữ chặt tay tôi lại. Vài giây sau tôi bình tĩnh lại, nhớ ra chị đã mất rồi, không thể cứu khỏi tai nạn xe được.
“Nhanh lên nào, chị ta sẽ còn phải lặp lại chuyện này. Em sang tìm đi.”
Tôi cúi đầu thở dài. Quay sang nhìn thấy chị ta lại tiếp tục nài nỉ người qua đường, lặp lại câu nói đã nói hàng ngàn lần kia.
Tôi vội đi tới. Lúc này tôi đã không còn cảm thấy sợ hãi, chỉ nghĩ tới việc nhanh chóng đưa đứa nhỏ tới bên cạnh mẹ mà thôi.
“Đại tỷ.” Tôi đứng trước mặt chị ta gọi khẽ. Chị ta nhìn về phía tôi, đột nhiên chụp lấy tay tôi: “Cô thấy tôi sao? Nghe được tôi nói sao? Mau, gọi điện báo án đi. Kêu cảnh sát tới cứu con tôi, nó còn sống, đang ở bên kia kìa.”
Tôi cúi đầu, không biết phải nói thế nào với chị ta. Vốn dĩ chị ấy nghĩ con trai mình vẫn còn sống, đột nhiên thành ra đã chết rồi, chị ấy sẽ ra sao? Tôi không nói gì, đi về phía vệ đường, chị ấy cũng chạy theo tôi không ngừng lặp lại nhờ tôi đi báo án.
Tôi ngồi thụp xuống, bật lửa đốt thanh sáp. Ngọn lửa cháy lên màu xanh lục… tôi đem người giấy đốt trên ngọn lửa màu xanh.