Tôi nhìn Tông Thịnh cúp máy, một lúc lâu sau mới nói: “Sao tòa nhà đó lại xảy ra chuyện? Mình chỉ mang hai hồn ma ra thôi mà.”
“Nếu là hồn bình thường thì không có vấn đề, nhưng đứa bé kia đang là mắt trận, tuy rằng năng lượng của nó rất yếu, luôn bị Vương Càn chèn ép, nhưng vẫn có ý nghĩa tồn tại. Mang nó ra ngoài rồi, nếu tòa nhà sụp đổ thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành với mình, vì chúng ta bị tác động bởi kho hàng bên dưới hầm ngầm, tòa nhà sập xuống thì mọi thứ bị chôn vùi bên dưới, năng lượng xấu đó vẫn còn nguyên.”
“Sụp… sao lại sụp?” Tôi vẫn không hiểu, hỏi tiếp.
“Trong TV không phải đều có sao? Indiana Jones, khi bọn họ lấy đi cổ vật thì toàn bộ hầm mộ sẽ bị sụp. Có khi là do vật lý, khi phá hủy kết cấu trọng lực, hay từ trường thì ảnh hưởng, giống như là chúng ta đều đang quen với từ trường của trái đất, nếu một ngày từ trường biến mất…
Tòa nhà cũng vậy, vốn quen với từ trường của mắt trận, nếu như mắt trận đột nhiên biến mất sẽ ảnh hưởng tới khí tràng, bất tri bất giác mất đi cân bằng.”
Ăn cơm xong, Tông Thịnh tính tiền, tay vẫn cầm chai rượu kia nhưng không uống. Chủ quán nhìn theo tò mò. Tôi vội đưa tay ôm lấy chai rượu cười với anh ta. Mấy chuyện gói đồ sau bữa ăn chắc nên để phụ nữ làm, không phải từng có câu chuyện cười rằng một cặp đôi đi ăn với nhau, nếu người đàn ông nói không cần thối tiền tức là họ mới quen nhau, nếu một hai phải đòi tiền thối thì tức là đã quen nhau lâu, nếu người phụ nữ tính tiền thì tức là đã kết hôn, còn nếu đòi xách đồ ăn thừa về, vậy tức là cưới nhau nhiều năm mất rồi.
Tôi ôm chai rượu đi theo sau Tông Thịnh ra ngoài, khóe môi nhếch lên vui vẻ, thì ra chúng tôi đã thành lão phu lão thê - vợ chồng già mất rồi. Ống trúc nhỏ vẫn dập dềnh trong chai rượu như bất an, đong đưa, dãy dụa, nhưng lại không hề ngừng lại.
Xe không quay trở lại công ty mà đi tới trước cửa văn phòng Ưu Phẩm. Tôi tìm mãi trong túi mới tìm thấy chìa khóa mà Tiểu Trần hồi trước đưa cho. Nhân viên chúng tôi ai cũng có chìa khóa chỗ này, nhưng do tôi là bạn gái tiểu lão bản nên chưa từng phải bị trực nhật quét tước, đến tận bây giờ mới có dịp dùng đến chiếc chìa khóa này.
Tôi mở cửa văn phòng, bật đèn.