Tông Thịnh lấy trong túi ra chiếc đinh gỗ đào hay dùng, đưa cho Ngưu Lực Phàm nói: “Nếu Thẩm Hàm tìm anh thì đưa cái đinh này cho cô ấy, bảo cô ấy đâm vào tim Thẩm Kế Ân thì thi thể gã sẽ bị mục rữa, nghĩ cách giữ cô ấy lại, dù sao đi nữa sau khi hoàn thành mọi chuyện, đưa cô ấy xuất ngoại cùng mẹ cô ấy là được.”
Ngưu Lực Phàm không khách khí nhận lấy cây đinh rồi nói: “Mọi thủ tục đã làm xong cả rồi, chỉ cần Thẩm Hàm đồng ý thì có thể giúp cô ấy giữ lại mạng. Tính ra, đời này là tôi nợ cô ấy, có trả cũng không thể nào trả được.”
Cuối cùng, tôi và Tông Thịnh đã có thể nằm xuống nghỉ ngơi. Tôi vốn hôm nay chẳng phải làm gì, chiều còn ngủ được một giấc nên chẳng mệt mỏi gì. Còn Tông Thịnh làm quần quật ở công trường, lại còn hiến tế, có lẽ mệt mỏi vô cùng. Anh nằm xuống bên cạnh tôi, nhắm mắt, còn tôi thì suy nghĩ lại mọi chuyện, nghĩ lại hình ảnh những bóng ma xoay tròn trong gió, đuổi theo những giọt máu của Tông Thịnh. Cứ thế, tôi chong mắt không ngủ được. Đột nhiên, trước mắt tôi tối lại, mùi máu tươi nhàn nhạt len vào mũi, bên tai nghe giọng anh trầm thấp: “Em không ngủ được?”
Tôi kéo tay anh: “Anh ngủ trước đi, em ban chiều ngủ rồi nên giờ không ngủ được.”
Anh mở to mắt, nhích lại gần: “Vì pháp sự ban nãy??” môi anh dường như dán lên tai tôi.
Tôi gật đầu, trong đầu tôi lúc này thật sự chỉ toàn là những hình ảnh đó, không thể gạt bỏ. Anh xoay người, áp môi lên môi tôi, tôi cũng nhắm mắt lại áp sát lại gần anh, nhưng, anh lại buông tay, đặt tay lên chăn, nhẹ nhàng xoa bụng tôi: “Chưa được, chờ con ổn định đã. Ưu Tuyền, chuyện ở khu mỏ có lẽ sẽ rất phức tạp, anh có lẽ không thể cho em được tương lai như đã hứa hẹn.”
Đây là lần đầu tiên anh nói về tương lai sau khi xảy ra chuyện. Có lẽ, lúc trước là do bận quá nên không nghĩ tới, nhưng đây là chuyện mà chúng tôi sớm muộn gì cũng phải đối mặt. “Mẹ em bảo nếu như khu mỏ không xong thì sẽ cho chúng ta cái ao cá, mình về quê làm ruộng nuôi cá đi.”
Tông Thịnh nở nụ cười, áp đầu vào cổ tôi, cười nhẹ.
Tôi xấu hổ đỏ mặt, có lẽ trong mắt anh việc làm ruộng nuôi cá là không thể nào rồi. Anh học thiết kế, lại có kinh nghiệm đầy người, cho dù đi làm công cũng là kiến trúc sư cho người ta, sao có thể cùng tôi đi làm ruộng nuôi cá, tôi vừa định nói tiếp, là không thể nào, thì đã nghe anh nói: “Được.”
Anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn thấy mình trong đáy mắt anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh: “Em sẽ bảo vệ tốt con mình, sẽ để con được sinh ra bình an.”