Chương 130: Vô Tích Sự
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, ánh mắt bối rối, vô thức phản bác: "Không quen!”
Mặc Tu Nhân cảm giác phản ứng của Bạch Cấm Sương có chút kỳ lạ: "Em phản bác nhanh quái”
Bạch Cẩm Sương bình tĩnh một chút: "Chỉ là ở trường học tôi có nghe qua về anh ta thôi, anh ta nổi tiếng lắm!”
Con ngươi Mặc Tu Nhân lóe lên: “Thật sao!”
Bạch Cấm Sương không nói gì.
Cô không có cách nào thừa nhận với Mặc Tu Nhân rằng cô thích người kia nhưng sau đó bị vị hôn thê của người đó làm cho nhục nhã! Đã qua rồi thì chuyện này sẽ không còn liên quan đến cô nữa.
Bạch Cẩm Sương im lặng một lúc, đặt bản thảo thiết kế trong tay lên trên bàn làm việc của Mặc Tu Nhân: "Tổng giám đốc Mặc, đây là bản thảo thiết kế tham gia cuộc thi trang sức Nắng Mai, tôi vẽ xong rồi!”
Mặc Tu Nhân cầm lấy xem: “Cũng không tệ lắm!” Bạch Cẩm Sương nghĩ đến Miêu Linh, đột nhiên không muốn đuổi cùng giết tận.
Cô hỏi Mặc Tu Nhân: "Miêu Linh...!Sẽ không bị bắt chứ!" Mặc Tu Nhân cau mày: "Em thương cảm cô ta sao?” Bạch Cẩm Sương nhìn vẻ mặt của anh ta liền đoán ra được người này đang hiểu lầm.
Cô lắc đầu: "Tôi không phải Đức Mẹ Maria, cô ta hại tôi, ngược lại tôi còn thương cảm cô ta nhưng không quá tràn trề, chỉ là, loại bỏ được một Miêu Linh nhưng không bắt được người đàn ông đứng sau màn tối thì cũng chẳng ích gì” Con ngươi Mặc Tu Nhân lóe lên: "Miêu Linh bị bắt rồi, cô ta sống hay chết không liên quan đến tôi, còn người đàn ông sau màn tối kia, em cứ khăng khăng tin tưởng Sở Tuấn Thịnh, tôi sẽ tiếp tục điều tra triệt để, khiến em tâm phục khẩu phục!”
Bạch Cẩm Sương thật lòng nói: "Cảm ơn anh, tổng giám đốc Mặc!” Mặc Tu Nhân hừ một tiếng: "Không cần, chỉ cần em cách xa Sở Tuấn Thịnh một chút là đủ rồi!” Bạch Cẩm Sương mím môi muốn giải thích nhưng nghĩ đến chuyện lúc trưa, cũng không biết nói như thế nào cho tốt.
Ngay sau đó, cô nghĩ đến bức thư mà Bạch Cao Minh dùng để đe dọa cô, trong tiềm thức muốn nói cho Mặc Tu Nhân.
Dù sao, Bạch Cao Minh là muốn đưa Bạch Linh Lan vào Hoàng Thụy, chuyện này chắc sẽ không giấu được Mặc Tu nhân.
Kết quả, cô vừa mở miệng định nói.
Mặc Tu Nhân đã cau mày: "Còn đứng ở đây làm gì? Chờ tôi đứng dậy tiên em sao?” Bạch Cẩm Sương hít thở có chút ngột ngạt, cô muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng nhìn Mặc Tu Nhân: "Tổng giám đốc Mặc, tôi đi trước đây!” Bạch Cẩm Sương đi rồi, Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm nơi cửa văn phòng, xé một viên kẹo bạc hà ném vào miệng, giữa hai mắt hiện lên một tia cáu kỉnh.
Anh nhận ra rằng khi đối phó với Bạch Cẩm Sương, anh có tâm trạng không tốt, và đó không phải biểu hiện tốt.
Anh phải kiểm soát nó! Bạch Cẩm Sương cũng nhận ra rằng Mặc Tu Nhân dường như cố ý muốn gặp cô, trong vài ngày tới, cô sẽ cố gắng tránh ở cùng Mặc Tu Nhân càng nhiều càng tốt.
Buổi sáng cô dậy sớm rời đi, buổi chiều tan làm ăn cơm ở số một Hương Uyển xong liền trở về chui vào phòng.
Mặc Tu Nhân cũng có ý kéo dài khoảng cách, hai người ở chung dưới một mái nhà, liên tiếp vài ngày cũng chưa nhìn thấy.
Hôm nay, Bạch Cao Minh gọi điện thúc giục.
"Cẩm Sương, về chuyện đưa Linh Lan vào Hoàng Thụy, rốt cuộc cô có nói với tổng giám đốc Mặc không?”
Bạch Cao Minh rõ ràng mất kiên nhẫn khi phải đợi, giọng nói có chút tức giận.
Bạch Cấm Sương cau mày: "Chuyện này con phải tìm thời cơ thích hợp mới nói cho anh ta, bây giờ chưa phải lúc!” Bạch Cao Minh trong nháy mắt bùng phát cơn giận: "Cái gì là thời cơ thích hợp? Bạch Cẩm Sương, cô đừng có mà đùa giỡn với tôi, cô tưởng cô kéo dài thời gian thì có thể lấy lá thư từ tôi sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù là Mặc Tu Nhân đến cũng không có cửa đâu, nếu cô muốn lá thư, hãy làm theo lời tôi đã nói!” Bạch Cẩm Sương trong lòng vô cùng tức giận: "Bố à, người nói có đạo lý một chút được không, da mặt con không có dày như vậy, con tự mình vào Hoàng Thụy, còn phải thu xếp cho em gái cùng cha khác mẹ này vào sao!” Bạch Cao Minh cười lạnh: "Cho tôi ít canh gà rồi giảng đạo lý, không phải cô và Mặc Tu Nhân kết hôn rồi sao? Tôi không tin, chút chuyện cỏn con này anh ta sẽ không giữ thể diện cho côi” Bạch Cẩm Sương nhắm mắt: "Quan hệ của chúng con không phải như những gì bố nghĩ!” Bạch Cao Minh nghĩ đến tình cảnh của Bạch Linh Lan bây giờ, giọng nói nhịn không được phát cao lên: "Tôi mặc kệ quan hệ của mấy người là như thế nào, tôi chỉ muốn Linh Lan vào Hoàng Thụy, tôi cho cô một tuần, một tuần sau nếu cô còn chưa làm được, tôi sẽ đốt lá thư!” Bạch Cao Minh nói xong liền cúp máy.
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng hoang mang cực độ, cô không nghĩ tới, Bạch Cao Minh nôn nóng như vậy, vì cái gì mà ông ta đột nhiên thúc giục?” Bạch Cẩm Sương trở lại phòng thiết kế với vẻ mặt bình tĩnh và cơn tức đầy người.
Kết quả, Phùng Hoàng Hân chặn cô trên đường trở về chỗ ngồi.
Cô đi bên trái, Phùng Hoàng Hân cũng đi bên trái.
Cô xoay người sang phải, Phùng Hoàng Hân cũng khiêu khích hất cằm sang phải.
Bạch Cẩm Sương tâm trạng vốn đã không tốt, vẻ mặt khó coi nhìn chăm chăm Phùng Hoàng Hân, giọng điệu rất hung hăng: "Tránh rai” Phùng Hoàng Hân sắc mặt hơi thay đổi: "Nếu tôi không tránh, thì cô làm gì tôi?” Vẻ mặt Bạch Cấm Sương lạnh lùng: "Chó ngoan không chắn đường, cô chưa từng nghe qua sao?” Phùng Hoàng Hân sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi: "Bạch Cẩm Sương, cô đắc ý cái gì, lần này sợ là cô sẽ không đạt được giải đâu! Tôi nói cho cô biết, làm người không thể lúc nào cũng tự cho mình là đúng, cẩn thận có ngày té ngã” Phùng Hoàng Hân nói xong quay người định rời đi.
Nghe nói như thế, ánh mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, nắm lấy cánh tay Phùng Hoàng Hân, nhìn chằm chằm cô ta: "Làm sao cô biết lần này tôi sẽ không đạt được giải?”