Cậu ta có thể từ bỏ tình cảm của mình và Bạch Cầm Sương, cầu mong hạnh phúc cho Bạch Cẩm Sương, nhưng thực sự cậu ta không thể cắt đứt mọi thứ giữa cậu ta và bố mẹ mình.
Cậu ta biểu hiện ra một khuôn mặt khác, bố mẹ cậu ta coi cậu ta như người xa lạ, thật sự cậu ta không biết nói thế nào với bố mẹ mình, cậu ta vẫn quan tâm đến họ, cậu ta vẫn là con trai của họ!
Vì vậy mà cậu ta chỉ có thể từ phía Bạch Cẩm Sương để hỏi thăm tình hình, nhưng sau khi cậu ta nói ra những lời vừa rồi, lập tức thấy Bạch Cẩm Sương đang nhìn cậu ta một cách kỳ lạ và phức tạp, cậu ta liền biết bản thân mình đã quá hấp tấp rồi.
Bạch Cẩm Sương hơi nhướng mày: “Tần Minh Xuân, có vẻ cậu rất tò mò về gia đình Giám đốc Mặc đúng không?”
Tần Minh Xuân cười mất tự nhiên nói: “Tôi chỉ là đang hiếu kỳ, Giám đốc Bạch không cần trả lời. Tôi biết vừa rồi tôi đã quá tò mò rồi, xin lỗi!”
Sau khi Tân Minh Xuân nói xong, liền thấy Bạch Cẩm Sương đang nhìn chằm chằm mình, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Ngón tay cậu ta khẽ nhúc nhích: “Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi làm việc đây!”
Tần Minh Xuân nói xong liền xoay người rời đi.
Lúc này Bạch Cẩm Sương mới cảm thấy Tân Minh Xuân rất kỳ quái, vừa rồi từ hành vi kỳ lạ của cậu ta dường như bản thân cô nhận thức được điều gì đó, những suy nghĩ đó chỉ là thoáng qua, không làm sao cũng có thể nắm bắt được.
Nhìn thấy Tân Minh Xuân xoay người rời đi, Bạch Cẩm Sương cảm thấy cậu ta dường như đang trốn tránh nghi vấn của chính mình, có chút sốt ruột nói: “Tân Minh Xuân, đứng lại!”
Lời cô vừa nói ra khỏi miệng, bước chân của Tân Minh Xuân lập tức dừng lại.
Nhưng mà, Tần Minh Xuân còn chưa kịp quay người, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra: “Bạch Cẩm Sương, cô đang ở đâu, hôm nay nhất định tôi phải hỏi cô cho rõ ràng!”
Mặc Tổ Nhiên tức giận đẩy Annie ra, trực tiếp lao vào phòng làm việc.
Annie nhìn Bạch Cẩm Sương với vẻ mặt hối lỗi: "Giám đốc Bạch... Tôi thật sự không ngăn được bà ấy!”
Annie biết người này là mẹ của Mặc Tu Nhân, cô ấy cũng biết rằng hiện tại mối quan hệ giữa Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Vì vậy mà cô không dám cư xử thô lỗ với Mặc Tố Nhiên.
Nhưng mà, Mặc Tố Nhiên dường như đã hiểu được chuyện này, hành động của bà ấy cực kỳ thô lỗ và kiêu ngạo, hoàn toàn không giống với một quý bà.
Vì vậy, Mặc Tố Nhiên cũng không tốn quá nhiều sức, trực tiếp xông thẳng vào phòng làm việc của Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tổ Nhiên đang tức giận liền liếc mắt nhìn Annie: “Không sao, cô ra ngoài trước đi!”
Annie sợ Bạch Cẩm Sương sẽ chịu thiệt, cô ấy ngập ngừng nói: "Giám đốc Bạch...”
Trong công ty, khi có người ngoài, cô ấy thường gọi Bạch Cẩm Sương là Giám đốc Bạch, chỉ khi không có ai cô mới gọi tên Bạch Cẩm Sương một cách thân mật.
Bạch Cẩm Sương nhìn cô với ánh mắt yên tâm nói: “Đi ra ngoài trước đi!”
Annie do dự, cô ấy chỉ có thể gật đầu, xoay người rời đi.
Tần Minh Xuân vốn định rời đi, nhưng khi nhìn thấy Mặc Tổ Nhiên, bước chân của cậu ta như đứng sẵn như thế, không đành lòng rời đi.
Lúc này Bạch Cầm Sương cũng không để ý tới cậu ta mà nhìn Mặc Tổ Nhiên nói: “Di Mặc, đi có chuyện gì sao?” Vẻ mặt Mặc Tổ Nhiên tức giận, kích động nói: “Cô đưa cháu trai tôi đi đâu? Bạch Cẩm Sương, cố giấu cháu trai tôi ở đâu?”
Bà ấy cảm thấy có chút áy náy vì bị Dư Thiên Thanh kích động xúi giục ly gián bà ấy và cổ, vì vậy mà bà ấy rất nghe lời Mặc Tu Nhân, không hành động manh động nữa.
Tuy nhiên, mấy ngày nay bà ấy không thấy Bông Vải, cuối cùng không nhịn được nên lén lút bí mật đến nhà trẻ để nhìn cháu trai. Bà ấy tự nhủ rằng chỉ liếc nhìn qua, không để Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sướng phát hiện cũng không gây khó dễ cho con trai mình.
Tuy nhiên, bà ấy không ngờ tới, bà ấy đợi mãi cũng không thấy cháu trai mình đến.
Bà ấy đến gặp giáo viên để hỏi mới biết được Bông Vải đã xin nghỉ phép và không đến trường mấy ngày nay. Trong lòng bà ấy cảm thấy hơi kích động, trong tiềm thức nghĩ đến lời nói ly gián của Dư Thiên Thanh, trong lòng tự hỏi không biết có phải Bạch Cẩm Sương vì những lời nói đó thật sự đem con trai đi giấu hay không.
Vốn dĩ bà ấy vẫn tự an ủi mình sẽ không có chuyện này, nhưng sau khi điều tra, bà ấy phát hiện mấy ngày trước cháu trai đã bị đưa đi, địa điểm cụ thể cũng không tìm được.
Lần đầu tiên Mặc Tố Nhiên cảm thấy lo lắng, bà ấy vội vàng đến tiệm trang sức Tư Huyền để gặp Bạch Cẩm Sương hỏi cho rõ ràng, không ai có thể ngăn cản được bà ấy.
Bạch Cẩm Sương khẽ nhíu mày: “Dì Mặc, bây giờ Bông Vải không có ở thành phố Trà Giang, tôi cũng không giấu thằng bé, chỉ là."
Quả nhiên, đối với Mặc Tố Nhiên mà nói, lời nói của cô chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa: “Cháu trai của tôi không phải ở thành phố Trà Giang, cô thật sự đã giấu thằng bé đi, cô đã tin lời nói của Dư Thiên Thanh, tưởng nhà họ Tân chúng tôi sẽ gây sức ép bắt buộc cô phải đưa thằng bé ra hay sao? Bạch Cẩm Sương, tôi nói cho cô biết, tuy rằng nhìn thấy cô lập tức tôi sẽ nhớ đến Tân Vô Đoan nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc cướp Bông Vải từ tay cô, tôi chỉ muốn nhìn thấy cháu trai của tôi, lẽ nào chỉ có yêu cầu này mà cô cũng không thể đáp ứng cho tôi được hay sao? Sao cô không nghĩ tới, Tu Nhân bảo vệ cô nhiều như vậy làm sao có thể để cho tôi bắt nạt cô. Bạch Cẩm Sương nhà họ Tân của chúng tôi đối xử với cô không tệ, lương tâm của cô để ở đâu? Tại sao cô không thể đối xử tốt hơn với tôi một chút, để tôi gặp cháu trai của tôi, tôi có thể chết vì thằng bé, tại sao cô lại làm điều này với tôi, tại sao!”