Chương 661: Sự Đối Xử Chênh Lệch
**********
Chương 665: Sự đối xử chênh lệch
Mặc Tu Nhân ngơ ngác liếc nhìn anh ta: "Cẩm Sương đi gặp Tề Bạch Mai rồi!"
Nụ cười vui vẻ của Cảnh Hạo Đông: "Thật là trùng hợp, tớ cũng vậy!"
Nhìn thấy cô giáo dắt đi ra cùng một nhóm trẻ em, Cảnh Hạo Đông đề nghị: "Nếu không, chúng ta đưa hai đứa nhỏ của chúng ta đi ăn một bữa lớn thì sao?"
Mặc Tu Nhân liếc hắn một cái: "Không hay lắm, tớ muốn dẫn Bông Vải của mình đi ăn!"
Cảnh Hạo Đông kiên trì nói: "Đừng, tớ biết hết tất cả những thứ này, chúng ta cùng nhau ăn cơm di!"
Mặc Tu Nhân ánh mắt lóe lên, hắn nói: "Không có gì phải ăn cùng nhau, tớ sợ con gái của cậu làm hỏng con trai của tớ!"
Khóe miệng Cảnh Hạo Đông giật giật: "Mặc Tu Nhân, cậu nói cho tớ biết con gái tớ đã phá hỏng con trai cậu là sao? Công chúa nhỏ của chúng ta ngoan ngoãn và đáng yêu như thế, tại sao...!
Mặc Tu Nhân liếc hắn một cái, sau đó chế nhạo: "Con gái cậu là một tên tiểu tặc ngoan ngoãn đáng yêu à?"
Cảnh Hạo Đông sắc mặt co quắp: "Tớ không thích nghe cậu nói cái gì tiểu tặc? Cậu đây là công kích cá nhân.
Có tin hay không, tớ sẽ làm cho tiểu công chúa của chúng tớ xé rách mặt của ngươi!"
Một nụ cười hiện lên trong mắt Mặc Tu Nhân: "Vậy thì tiểu công chúa của cậu, thật sự rất ngoan đó!"
Cảnh Hạo Đông: "
Chết tiệt, không muốn nói nữa, tại sao mỗi lời nói ra đều giống như để lộ đáy lòng của tiểu công chúa!
Lúc này, Cảnh Đa Đa chạy về phía Cảnh Hạo Đông như một viên đạn pháo nhỏ: "Bố ơi!"
Cảnh Hạo Đông lập tức không có thời gian nói chuyện với Mặc Tu Nhân, ngồi xổm xuống, giang tay với Cảnh Đa Đa: "Cục cưng à!"
Cảnh Đa Đa trực tiếp nhảy vào vòng tay Cảnh Hạo Đông, Cảnh Hạo Đông mỉm cười ôm hôn cô bé: "Hôm nay cục cưng đi học có ngoan không?"
Cảnh Đa Đa gật đầu một cái nữa: "Con rất ngoan, có đứa nhỏ bắt nạt Tần Minh Huyền, con giải vây giúp cậu ấy đó!"
Mặc Tu Nhân nghe vậy, kinh ngạc liếc nhìn Cảnh Đa Đa: "Con giúp thằng bé như thế nào?" Cảnh Đa Đa nhìn Mặc Tu Nhân và ngọt ngào hét lên: "Con chào chú Mặc!" Sau đó, cô ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Mặc Tu Nhân: "Con cưỡi lên người cậu nhóc đó mà đánh cho cậu ta sau này không bắt nạt Tần Minh Huyền, hơn nữa còn nói với cậu ta rằng Tần Minh Huyền được con bao che!"
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Cảnh Hạo Đông đầy ẩn ý.
Cảnh Hạo Đông xấu hổ: "...!
Con gái, con có thể giữ thể diện chút không! Lúc này, Tần Minh Huyền cũng đi tới, Mặc Tu Nhân trong mắt mang theo ý cười: "Minh Huyền à, mẹ của cháu có chuyện, hôm nay chú sẽ đưa cháu đi ăn tối, được không?"
Tần Minh Huyền giọng nói lanh lảnh: "Cháu sẽ gọi mẹ!"
Mặc Tu Nhân cong môi nói: "Không cần đầu, vừa rồi chú đã đích thân đến studio của mẹ cháu và chú đã nói với mẹ rồi!"
Tần Minh Huyền gật đầu.
Cảnh Đa Đa nhìn thấy Mặc Tu Nhân ở đây đón Tần Minh Huyền, trong lòng lập tức vui vẻ: "Chú Mặc, cùng Tần Minh Huyền đi ăn cơm đi!"
Mặc Tu Nhân liếm môi gật đầu: "Được!"
Cảnh Hạo Đông không nói nên lời.
Đừng đối xử với tôi một cách khác biệt Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông đưa hai con đi ăn, vừa đến nhà hàng thì điện thoại di động của Mặc Tu Nhân đổ chuông.
Mặc Tu Nhân bảo Cảnh Hạo Đông đưa đứa trẻ đến quán ăn trước, rồi anh trả lời điện thoại: "Con đây mẹ!"
Giọng nói của Mặc Tổ Nhiên như thường ngày: "Mặc Tu Nhân, gần đây con có khỏe không?"
Mặc Tu Nhân ánh mắt lóe lên: “Mẹ có chuyện gì sao?"
Mặc Tổ Nhiên nói: "Không sao, nhưng con đã lâu không về nhà một chút.
Mẹ có chút nhớ con.
Khi nào trở về nói chuyện với bố mẹ!"
Khi Mặc Tu Nhân nghe thấy điều này, ngực anh hơi thắt lại.
Anh biết trước đây còn có một anh trai, cho dù không về nhà, Tần Vô Đoạn mỗi lần đều sẽ về nhà theo bố mẹ anh, phải thừa nhận Tần Vô Đoan giỏi hơn so với anh rất nhiều về mặt làm con trai.
Nghĩ đến Tần Vô Đoan, một vết thương thầm thúy xẹt qua mắt Mặc Tu Nhân, giọng nói căng thẳng: "Mẹ, tối nay con sẽ về!"
Mặc Tổ Nhiên nghe vậy liền nói: "Vậy mẹ chờ con trở về!"
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Mặc Tu Nhân trở nên có chút nặng nề, nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm rồi mới xoay người đi về phía quán ăn.
Vừa vào trong quán ăn, anh đã thấy Cảnh Đa Đa đang kéo con trai mình, anh không biết đang làm gì, kết quả là cô bé bị vấp ngã và ngã thắng ra sau, còn chưa tính, anh đã trực tiếp bị ngã cùng Minh Huyền.
Tần Minh Huyền trực tiếp dùng anh làm miếng thịt đỡ cho mình, nhưng thật tình cờ miệng anh lại đụng phải khuôn mặt đầy thịt của Cảnh Đa Đa.
Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông vội đỡ hai đứa trẻ dậy.
Mặc Tu Nhân biết Tần Minh Huyền sức khỏe không tốt, không khỏi thở hồng hộc vì sợ chuyển đi, anh lo lắng: "Minh Huyền, cháu không sao chứ?"
Tần Minh Huyền lắc đầu, vẻ mặt có chút ngượng ngạo: "Cháu không sao ạ!" Thằng bé là một người đàn ông nhỏ trưởng thành, vì vậy cậu bé không quan tâm đến những cô gái nhỏ như Cảnh Đa Đa!
Mặc Tu Nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy biểu hiện của thằng bé bình thường, nhịp thở vẫn bình thường.
Cảnh Hạo Đông cũng mỉm cười và hỏi cô con gái của mình: "Con có sao không, đau nhiều lắm không!"
Cảnh Đa Đa phồng hai má: "Không sao, nhưng sau đầu con có chút đau!" Ủng hộ team chúng mình bằng cá*ch theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Cảnh Hạo Đông cười xoa xoa sau đầu cô: "Con ngồi im thì sẽ không đau đầu.
Ai bảo con muốn lấy cái gì của Bông Vải đúng không hả!"
Cảnh Đa Nhiệm trừng đôi mắt to tròn long lanh như hai hạt thủy tinh: "Bố ơi, bố ra bảo với cậu ấy đi, nếu cậu ấy cho con khối xây kia, thì con sẽ không sao!"
Cảnh Hạo Đông cười cáu kỉnh: "Cái đó là do Bông Vải lấy trước mà!"
Cảnh Đa Đa liếc mắt nhìn Tần Minh Huyền, kìm nén bất bình: "Nhưng...nhưng, dù vậy, cậu ấy cũng lớn tuổi hơn con, vì vậy cậu ấy không nên làm vầy với con!"
Khi Cảnh Hạo Đông nghe thấy điều này, anh ta đã rất nghiêm khắc: "Đa Nhiên, con sai rồi.
Cho dù Bông Vải lớn hơn con cũng không có lý do gì để nhường cậu ấy cho con.
Con không thể tự cho mình là đúng như vậy mà bố mẹ bình thường để đối xử với con, điều đó sẽ làm hư con.
Con phải thiết lập ba quan điểm chính xác để nhìn cuộc sống về vấn đề này.
Không phải ai cũng có nghĩa vụ để nhường cho con!"
Cảnh Đa Đa nghe vậy đột nhiên kêu lên: "Nhưng mà...vừa rồi cậu ấy đã hôn con!"
Cảnh Hạo Đông: " Mặc Tu Nhân: "...!
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt khó nói nên lời, Cảnh Hạo Đông, người không quá khó khăn để xem kích động, thực ra vẫn rất vui vẻ: "Ừ, cậu ấy vừa hôn con, bố nhất định sẽ đòi lại công lý cho con!"
Sau đó, anh cười nhìn về phía Mặc Tu Nhân: "Bông Vải nhà cậu đã sỉ nhục con gái tớ.
Cậu nghĩ như thế nào đây?"
Mặc Tu Nhân sắc mặt tối sầm: "Tớ như nào cũng thấy được chính là con gái cậu xúc phạm Bông Vải của tớ?"
Ở đó Tần Minh Huyền nhận ra, mọi người ngầm nói Bông Vải là người nhà Mặc Tu Nhân, nhưng họ sẽ không nói là con trai của Mặc Tu Nhân.
Tần Minh Huyền cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Cảnh Hạo Đông cong môi: "Chuyện này đơn giản thôi.
Gia đình tớ nhất định sẽ có trách nhiệm với Bông Vải!"
Nghe vậy, sắc mặt của Tần Minh Huyền đen lại.
Mặc dù mới 5 tuổi, nhưng cậu ấy là một thiên tài nhỏ, dưới sự dạy dỗ của Bạch Cẩm Sương, cậu ấy làm sao có thể không là một đứa trẻ trưởng thành, cậu ấy không muốn một kẻ bắt nạt phải chịu trách nhiệm về mình.
Cậu duỗi tay Mặc Tu Nhân thì thào nói: "Chú Mặc, cháu không muốn cô ấy chịu trách nhiệm!"
Nghe vậy, cười liếc nhìn Cảnh Hạo Đông: "Nghe thấy nói gì chưa? Bông Vải nhà chúng tôi không cần con gái cậu chịu trách nhiệm!"
Cảnh Đa Đa mở to mắt, kinh ngạc và đau khổ, nắm tay Cảnh Hạo Đông: "Bố, cậu ấy thực sự ghét con!" Rốt cuộc, cô bé không khỏi khinh thường liếc nhìn Tần Minh Huyền: "Cậu đến đánh nhau còn không biết đánh, hơn nữa lại còn khinh thường tôi.