Chương 932: Manh mối
Ánh mắt Mặc Tu Nhân sáng lên, anh không ngờ cô gái nhỏ bé này lại nghĩ ra biện pháp giải quyết nhanh như vậy.
Anh khẽ xoa mặt Bạch Cẩm Sương, mỉm cười: "Kế hoạch của em hay lắm, em thông minh hơn rồi đấy!”
Mặc Tu Nhân vừa nói vừa xoa nhẹ mái tóc của Bạch Cẩm Sương. Bạch Cẩm Sương tức giận trừng mắt nhìn anh: “Em vốn dĩ đã rất thông minh rồi đấy, được không hả?”
Mặc Tu Nhân mỉm cười rồi gật đầu: “Đúng, em rất thông minh. Em mau dậy đi, anh xuống xem bữa sáng đã chuẩn bị ra sao rồi!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cô không dám nói thêm với
Mặc Tu Nhân nữa, cô sợ anh nghĩ mình là sói định ăn thịt cô mất. Bạch Cẩm Sương thu dọn xong xuôi, ăn sáng với Mặc
Tu Nhân rồi đích thân đưa Tần Minh Huyền đến nhà trẻ. Do phải giải quyết việc của Tần Quốc Phú, Mặc Tu Nhân đi thẳng đến công ty luôn.
Bạch Cẩm Sương đưa Tần Minh Huyền đến cổng trường mẫu giáo, cô vừa định để cậu bé đi vào thì thấy hai phụ huynh ở bên cạnh đi tới, chủ động bắt chuyện với cô. “Cô là mẹ của cháu Minh Huyền đúng không?” Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Hai chị là?”
Một người trả lời lại: “Chúng tôi là mẹ của bạn cùng lớp cháu Tân Minh Huyền. Chúng tôi nghe nói trước đây Lý Thành Văn ở trong lớp đã dạy hư những bạn học khác, tuổi còn nhỏ mà đã hợp lại tẩy chay Tần Minh Huyền. Ngày hôm qua chúng tôi mới biết được chuyện này, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Hôm nay gặp cô ở đây, tôi mới chủ động tiến đến nói với cô một lời xin lỗi. Tôi thật lòng xin lỗi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy bộ dạng chân thành của hai phụ huynh, cô chỉ lắc đầu: "Không sao, không sao đâu. Mọi chuyện đều đã qua cả rồi. Hy vọng sau này các con sẽ có thể giúp đỡ nhau, hoà thuận với nhau là được rồi!”
Bạch Cẩm Sương tin rằng hầu hết các phụ huynh đều không biết những chuyện xảy ra ở trường. Nếu như không phải hôm qua hiệu trưởng trường nói ra, thì sợ rằng bây giờ bọn họ cũng khôngbieets, con của mình ở trường bị xúi giục rồi tẩy chay các bạn học khác!
Nếu họ có thể tự mình đến xin lỗi thì Bạch Cẩm Sương cũng không cần phải bận tâm nữa.
Cô nói một vài câu với hai phụ huynh, đều liên quan đến việc nuôi dạy con cái, sau cùng cô nói mình phải đi làm nên mỉm cười chào tạm biệt họ.
Sau đó, Bạch Cẩm Sương đến trường quay, còn phía Mặc Tu Nhân đã đến công ty. Anh trực tiếp bảo tbb liên hệ với Tần Quốc Phủ, mời ông ta đến công ty để nói chuyện rõ ràng.
Tần Quốc Phú cho rằng cuối cùng Mặc Tu Nhân cũng sẽ cúi đầu, nên ông ta nhanh chóng gọi điện thoại cho người xúi giục ông ta nói về chuyện này. Ông ta nhận sự giao phó của đối phương, lúc này mới vội vã đến Tập đoàn Tần Thị.
Cùng lúc đó, khi Tần Quốc Phú liên lạc với người đứng sau ông ta, Triệu Văn Vương cuối cùng cũng lần theo manh mối, tra ra được người hiến kế cho Tần Quốc Phú.
Nghe được những gì Triệu Văn Vương nói, ánh mắt Mặc Tu Nhân loé lên: “Cậu nói là Thẩm Diệp Bách?”
Triệu Văn Vương gật đầu: “Đúng thế, chính là Thẩm Diệp Bách. Tất cả chuyện này đều là trợ lý của Thẩm Diệp Bách liên lạc với Tần Quốc Phú. Đồng thời trong khoảng thời gian này, ngoài trợ lý của Thẩm Diệp Bách, những người mà Tần Quốc Phú tiếp xúc không có khả năng có thể nghĩ cách cho ông ta!”
Mặc Tu Nhân chậm rãi đọc đi đọc lại cái tên Thẩm Diệp Bách: “Thẩm, Diệp, Bách... Mặc Tu Nhân nói xong, anh mỉm cười đầy vẻ giễu cợt: “Ông ta vẫn luôn nhắm vào nhà họ Tần, thế nhưng ông ta lại không biết chuyện ở nhà ông ta cũng rất hỗn độn!”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng, tức giận nói với Triệu Văn Vương: “Cậu trước tiên đi liên hệ với Tần Minh Xuân, bảo rằng lát nữa tôi sẽ đăng video lên mạng. Tôi hy vọng nửa tiếng sau, anh ấy sẽ đăng video tuyên bố mình tự nguyện nhận bố mẹ!”
Triệu Văn Vương gật đầu: “Vâng, tôi sẽ đi làm ngay!”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân chìm uống, anh nghĩ thầm, Tần Quốc Phú lại dám đấu với anhm vậy thì anh sẽ không cần thương xót ông ta nữa! Hôm nay anh sẽ cho Tần Quốc Phú biết thế nào gọi là tiếng xấu muôn đời!
Sau khi Tần Quốc Phú đến, theo lệnh của Mặc Tu Nhân, Triệu Văn Vương trực tiếp đưa ông ta lên phòng khách.
Tần Quốc Phú chưa đợi được bao lâu thì Mặc Tu Nhân đã đến. Ông ta cho rằng những lời mình nói trong cuộc phỏng vấn đã ảnh hưởng lớn đến Tập đoàn Tần Thị, cuối cùng Mặc Tu Nhân cũng nhất định phải thoả hiệp với ông ta. Thêm vào đó, ông ta vốn dĩ không nhận ra có chiếc máy giám sát nhỏ xíu, vì vậy, ông ta cực kỳ yên tâm khi nói chuyện với Mặc Tu Nhân.
Vừa nhìn thấy Mặc Tu Nhân, ông ta đã cười nói: “Mặc Tu Nhân, tôi đã biết rằng cậu sẽ đến mà. Trước đây không phải là tôi cầu xin cậu sao...bây giờ chắc hẳn đã đến nhà họ Tần các người cầu xin tôi rồi!”
Mặc Tu Nhân vẫn giữ thái độ lạnh lùng: “Ông Tần, ông dù sao cũng là bác của Tần Minh Xuân, tôi rất tò mò, tại sao cậu ấy lại nhận bố mẹ tôi làm bố mẹ nuôi. Thật là phiền phức!”
Tần Quốc Phú nghe được những lời này, sắc mặt ngay lập tức đỏ hết cả lên: “Cậu để tâm đến chuyện này thế sao? Còn không phỉa vì các người không coi trọng tôi à?”
Mặc Tu Nhân nhìn ông ta: “Ý của ông là sao tôi chưa hiểu lắm. Lúc đó bố mẹ tôi nhận ra Tần Minh Xuân trong bữa tiệc tối, ông cũng đã đến đó. Về phần bố mẹ của Tần Minh Xuân, bây giờ họ đều được chăm sóc rất tốt, sao ông có thể nói chúng tôi không coi gia đình các người ra gì chứ?”
Sắc mặt Tần Quốc Phú trở nên cứng đờ: “Tần Quốc Cường là Tần Quốc Cường, tôi là tôi, đừng có nhầm tôi với nó! Em trai tôi nhận chút ân đức của các người đã chịu nhượng bộ. Thế nhưng tôi là anh cả, tôi không giống nó!” Тrц*уeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Mặc Tu Nhân cũng không hề tức giận, ngược lại anh hết sức bình tĩnh nói: “Tần Quốc Cường là bố ruột của Tần Minh Xuân, chúng tôi chăm sóc ông ấy là điều đương nhiên, cũng không phải là chút ân đức như lời ông nói. Còn về phần ông Tần đây, ông và em trai ông không giống nhau, tôi rất muốn biết tại sao lại không giống nhau? Hơn nữa, tôi cho rằng, nhà họ Tần chúng tôi chỉ cần chăm sóc bố mẹ ruột của Tần Minh Xuân là được rồi, còn những người thân khác của anh ấy, chúng tôi không thể chăm sóc hết được!”
Những lời của Mặc Tu Nhân nói ra rất rõ ràng, ông ta và Tần Minh Xuân chỉ là họ hàng, nhà họ Tần của anh không hề có trách nhiệm và nghĩa vụ phải chăm sóc ông ta.
Sắc mặt của Tần Quốc Phú ngay lập tức thay đổi: “Mặc Tu Nhân, xem ra nhà họ Tần các người không cần mặt mũi phải không? Tôi còn tưởng rằng xem được tin tức tài chính hộ, nay, các người muốn thoả hiệp cùng tôi cơ. Sao thế? Không muốn tôi rút lại tin tức đó, nói chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi à? Hay là nhà họ Tần các người vì chút khẩu khí này mà thật sự không quan tâm đến sống chết của công ty?”
Thấy cá đã cắn câu, Mặc Tu Nhân không thể không cong môi nói tiếp: “Ông chê cười rồi, tôi đâu có ý đó. Tôi chỉ là có chút tò mò...ông muốn gia đình tôi phải làm thế nào thì ông mới tình nguyện bác bỏ tin tức kia, hoặc là thừa nhận đó chỉ là sự hiểu lầm?”
Tần Quốc Phú mỉm cười, ông ta nghĩ đến cuộc điện thoại trước đó, hăm hở nói: “Chuyện này thì đơn giản, cậu cứ đưa tôi 300 tỷ là được. Sau đó, cậu cho tôi 10% cổ phần của Tập đoàn Tần Thị thì tôi sẽ bác bỏ tin tứ đó, đồng thời tôi sẽ chủ động xuất hiện nói với mọi người chuyện này chỉ là hiểu lầm! Cậu thấy thế nào? Tôi thật sự biết rõ tin tức này ảnh hưởng không nhỏ đến công ty nhà họ Tần!”
Mặc Tu Nhân khẽ thở dài: “Ông có biết hành vi của ông được quy vào tội tống tiền không?”
Sắc mặt Tần Quốc Phú cứng đờ: “Đừng có nói linh tinh, cái gì mà tống tiền chứ hả? Cùng lắm tôi chỉ dựa vào thân phận người nhà Tần Minh Xuân để đòi hỏi thêm một chút thôi, cậu đừng có mà doạ nạt tôi như thế!”
Mxn khịt mũi: “Tôi không nhìn ra ông đòi tiền người khác lại mạnh miệng như vậy đấy, còn uy hiếp tôi như thế. Vậy tôi...
Tần Quốc Phú biết Mặc Tu Nhân giận dữ rồi, thế nhưng ông ta cảm thấy Mặc Tu Nhân nhất định sẽ đồng ý với điều kiện của ông ta.
Kết quả ngay sau đó, ông ta đã nghe thấy Mặc Tu Nhân nói: “Vậy thì tôi không thể giúp ông đạt được mục đích rồi!”
Mặc Tu Nhân vừa nói vừa đứng lên, chỉnh lại cúc áo, chuẩn bị rời đi.