Chương 177: Phản Ứng Quá Mức
Cả người Bạch Cẩm Sương cứng đờ, cô cảm giác xương quai xanh âm ấm, toàn thân cô dường như bắt đầu nóng lên.
Cô đỏ mặt, cố gắng giãy dụa với vẻ mặt khó coi: "Anh Mặc, anh buông tôi ra, anh say rồi, tôi đưa anh trở về phòng nghỉ ngơi!”
Mặc Tu Nhân ôm lấy Bạch Cẩm Sương, ngửi mùi cơ thể mộc mạc trên người cô, đôi mắt lóe sáng, cô ấy tưởng mình say rồi sao? Thấy mình say xỉn cô ấy có thái độ nhẹ nhàng hơn hẳn bình thường! Đáy mắt Mặc Tu Nhân hiện lên sự đen tối không rõ ràng, anh cũng không biết rốt cuộc bản thân mình đang nghĩ cái gì, anh lại giả say nói băng giọng buồn bực: "Đừng động đậy, tôi không say, tôi vẫn còn uống được nữa!”
Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười, thật sự là anh đã say! Trong lòng cô cảm thấy bất lực, đoán rằng khi Mặc Tu Nhân tỉnh táo trở lại, biết được lúc tối tự mình giống như một tên vô lại, chắc chắn mặt sẽ đen như than.
Bạch Cẩm Sương cảm giác Mặc Tu Nhân đang nới lỏng vòng tay một chút, cô dùng tay đẩy anh ra.
Kết quả là Mặc Tu Nhân lại càng ôm chặt hơn, giọng nói trở nên trầm khàn: "Ngoan nào, đừng nhúc nhích!” Trái tim Bạch Cấm Sương đập loạn xạ, cô hít một hơi thật sâu, người đàn ông này đang say rượu.
Hơn nữa, anh chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, chắc chắn anh đang coi cô là người khác! Nghĩ đến đây, sắc mặt của Bạch Cẩm Sương có chút khó coi.
Cô cắn môi, đột ngột dùng sức ở khuỷu tay thúc vào ngực Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó dùng tay ôm ngực, anh không nghĩ tới người phụ nữ này ra tay cũng thật hiểm.
Bạch Cẩm Sương nhân cơ hội này đẩy anh ra rồi chạy về phòng.
Mặc Tu Nhân ôm ngực, hai mắt rõ ràng mọi chuyện, nhưng trong lòng lại bất lực, đây là anh tự làm tự chịu.
Anh đã từng nói với Bạch Cẩm Sương, không được có ý nghĩ không an phận với anh, vì vậy anh chỉ có thể duy trì khoảng cách với cô, bây giờ anh không biết phải làm gì? Chính anh cũng không biết phải làm gì! Nghĩ đến bản thân bây giờ là kẻ say, bất đắc dĩ anh chạm vào bờ tường thô ráp, dựa vào tường, nhắm mắt lại, ngồi xuống đất.
Nếu như Bạch Cấm Sương biết mình không say, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Bạch Cấm Sương trở lại phòng, lúc này cô mới cảm nhận được mình phản ứng quá mức.
Cô bình tĩnh lại, mở cửa ra, thì thấy Mặc Tu Nhân dựa vào tường, ngồi trên hành lang.
Cô nghĩ nghĩ một chút, không lại gần anh mà gọi quản gia tới, đưa Mặc Tu Nhân về phòng.
Ngày hôm sau, khi Mặc Tu Nhân rời giường thì phát hiện Bạch Cẩm Sương đã đi làm rồi.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, con mắt anh trở nên tối sầm, gương mặt điển trai lạnh lùng có phần chán nản.
Hôm nay Bạch Cẩm Sương đi làm rất sớm, cô đã lên kế hoạch bàn bạc về hợp đồng của Thiện Lỗi với Lâm Thanh Tuấn, nghĩ cách hủy bỏ hợp đồng chế tác trang sức kia.
Kết quả là không biết sáng nay có chuyện gì, Lâm Thanh Tuấn không tới công ty mà bận việc ở bên ngoài.
Bạch Cẩm Sương đành phải làm việc trước.
Trong lúc đó, Cảnh Như Yến nhận được điện thoại của Thiện Lỗi.
"Cảnh Như Yến! Đậu xanh cô dám lừa tôi!” Giọng nói của Thiện Lỗi hết sức tức giận.
Cảnh Như Yến sợ đến mức tim nhảy dựng lên: “Anh nói cái gì đó? Tôi đã lừa anh bao giờ” "Không phải cô nói, Bạch Cẩm Sương là người phụ nữ của Mặc Tu Nhân sao? Vì cái gì tối hôm qua Sở Tuấn Thịnh đến làm phiền tôi, anh ta chưa nói cái gì đã đánh tôi, còn nói tôi động vào người phụ nữ của anh ta, cô còn dám nói là không lừa tôi à!” Tối hôm qua Thiện Lỗi gặp chuyện xôi hỏng bỏng không, bây giờ đang rất tức giận! Cảnh Như Yến không nghĩ tới nửa đường lại gặp "trình giảo kim”, Sở Tuấn Thịnh vậy mà lại giúp Bạch Cẩm Sương.
Cô cau mày nói: "Tổng giám đốc Thiện, tôi thật sự không có lừa anh, nếu anh không tin lời tôi nói, cứ đi lòng vòng hỏi thăm đi, ai chẳng biết chuyện nhà họ Lý, Mặc Tu Nhân vì Bạch Cẩm Sương mà ra mặt, còn về Sở Tuấn Thịnh, loại phụ nữ như Bạch Cẩm Sương, qua lại với một hai người đàn ông, sao anh có thể đem hết trách nhiệm đổ lên đầu tôi? Thiện Lỗi hoàn toàn không tin kẻ lừa dối như cô ta, giọng nói của anh ta đầy u uất và chết chóc: "Bạch Cẩm Sương như thế nào tôi mặc kệ, ngay bây giờ cô đến bệnh viện Việt Đức, tôi bị cô làm hại, bây giờ đang nằm viện nè!” Anh ta bị như thế này không có cách nào tìm đến Sở Tuấn Thịnh hay Mặc Tu Nhân gây chuyện, nên chỉ có thể trút giận lên đầu Cảnh Như Yến.
Cảnh Như Yến bị giọng điệu của anh ta làm cho hoảng sợ: "Tổng giám đốc Thiện! Ngài bị bệnh nên nằm viện cho tốt, tôi...!Thiện Lỗi vừa nghe giọng điệu của Cảnh Như Yến, biết người phụ nữ này không muốn đến, anh ta lửa giận bừng bừng! "Cô có chịu đến không, hay là để tôi cho người mời cô đến đây!" Thái độ của anh ta lúc này giống như một địa chủ.
Cảnh Như Yến sợ đến mức mặt trắng bệch: "Anh đừng như vậy, Tổng giám đốc Thiện, có gì chúng ta từ từ nói!”
Giọng điệu của Thiện Lỗi rất không kiên nhãn: "Cảnh Như Yến, tôi nói thật cho cô biết, chuyện lúc trước cô xúi giục tôi đi đối phó với Bạch Cẩm Sương, tôi có ghi âm lại, nếu cô không muốn đoạn ghi âm lọt vào tay Mặc Tu Nhân thì tốt nhất lập tức tới đây ngay cho tôi!”
Thiện Lỗi anh ta không phải quả hồng mềm, mặc cho người ta bắt chẹt! Cảnh Như Yến hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, sắc mặt cô ta đã trở nên vô cùng khó coi: "Sao anh có thể làm như vậy?”
Thiện Lỗi cười nhạo: "Tại sao tôi không thể làm được, còn phải chờ cô dạy tôi à?” Cảnh Như Yến vừa sợ vừa giận, cô ta không dám chọc giận Thiện Lỗi, lỡ như anh ta thật sự đem cái đó chia sẻ cho Mặc Tu Nhân nhân biết, dựa vào tính cách của Mặc Tu Nhân, chắc chắn cô ta sẽ phải ăn trái đắng.
Môi cô ta khẽ giật giật: "Tôi tới liền, bây giờ tôi tới liên, ngài gửi cho tôi số phòng bệnh!” Thiện Lôi nghe nói như thế thì tắt điện thoại ngay.
Đợi một hồi, Cảnh Như Yến cũng đã nhận được số phòng bệnh, nhưng cô ta lại sợ hãi tới mức không dám tới đó.
Ở bệnh viện, Thiện Lỗi hối thúc cô ta, thật sự giống như muốn đòi mạng! Tối hôm qua anh ta bị thất bại với Bạch Cẩm Sương, hôm nay tới tám phần là bắt mình trút giận.
Cô ta biết rõ điểm bất lợi, nhưng lại không thể không đi! Cảnh Như Yến đắn đo suy nghĩ, sau đó quyết định tìm Cảnh Hướng Đông hỏi han một chút.
Điện thoại vừa có người bắt máy, Cảnh Như Yến vội mở miệng cười cười: “Anh Hạo Đông, anh đang làm gì đó?”
Cảnh Hạo Đông nhíu mày: “Có việc gì?”