Chương 279: Không Dám Bày Tỏ
Mặc Tu Nhân không hiểu: "Vậy giờ anh đi tỏ tình luôn đi, sợ cái gì?"
Tần Vô Đoan hỏi ngược lại: "Vậy cậu tỏ tình với người mình thích sao?"
Mặc Tu Nhân lắc đầu.
Tần Vô Đoan lại hỏi: "Vậy kêu cậu đi tỏ tình luôn bây giờ, cậu có dám đi không?" | Mặc Tu Nhân nghĩ đến thái độ của Bạch Cẩm Sương đối với anh, lập tức lắc đầu.
Nếu để cô biết được tâm tư của anh, có lẽ cô sẽ lập tức đề nghị li hôn.
Tần Vô Đoan nhíu mày: "Vậy là đúng rồi, cậu cũng không dám, chỉ cần là thích một người, sẽ không dám nói ra lời tỏ tình đơn giản như vậy, nhỡ thất bại thì sao? Ngay cả quan hệ bình thường, cũng khó mà duy trì, cậu hiểu không?"
Mặc Tụ Nhận im lặng, một lát sau, anh gật đầu.
Lần này anh thật sự hiểu rồi!
Anh đang suy nghĩ, sau này nhất thiết không thể nói lung tung trước mặt Bạch Cẩm Sương, chợt nghe thấy Tần Vô Đoan nói: "Tôi không dám tỏ tình, là do còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là...!Cô ấy hiện giờ đã có bạn trai?".
Mặc Tu Nhân nhíu mày: "Không phải người trước kia sao?" Tần Vô Đoan gật đầu: "Không phải, hơn nữa, nghe đâu rất ưu tú!".
Mặc Tu Nhân nhướng mày: "Anh chưa từng gặp sao?"
Tần Vô Đoan lắc đầu: "Không, tôi chỉ nghe mấy bạn học nói, khá là | đẹp trai, thoạt nhìn cũng không phải loại người có tiền như vậy!"
Mặc Tu Nhân nghe Tần Vô Đoan nói như vậy, trong lòng thoáng khó chịu.
Dù sao, trong lòng anh, người đàn ông khác cho dù có tốt hơn nữa, so với ông anh này của anh, vẫn có vài phần chênh lệch.
Anh mở lời an ủi Tần Vô Đoan: "Anh, anh rất tốt, đừng tự ti, anh chắc chắn đẹp trai hơn người kia, có tiền hơn cậu ta!"
Hiểm khi Mặc Tu Nhân chủ động an ủi mình như vậy, Tần Vô Đoàn lại thấy hơi buồn cười: "Thế hả? Chẳng qua là, nói cho cùng, vẫn phải xem ý.
của cô ấy như nào!"
Mặc Tu Nhân gật đầu: "Cũng phải, nhưng mà, cô ấy chướng mắt anh như thấy, bạn trai còn thay như thay áo, anh."
Mặc Tu Nhân thoáng do dự, vẫn tiếp tục nói: "Anh nên cảnh giác, đừng có bị cô ta lừa! Có vài người phụ nữ lúc nào cũng sớm nắng chiều mưa, không dễ dàng nhìn ra đâu!"
Sắc mặt Tần Vô Đoàn thay đổi, uống một hớp rượu, lắc đầu: "Nói ra thì anh như nhìn cô ấy lớn lên vậy, con người cô ấy không có gì quá đáng cả!"
Tần Vô Đoàn cũng đã nói như vậy, Mặc Tu Nhân cũng không nói nhiều nữa.
| Huống chi, chính anh vẫn còn đang ở trong một mớ bòng bong.
Anh nhìn Tần Vô Đoàn, mặt không thay đổi nói một câu: "Anh, anh xem bản thân thảm như vậy, tự nhiên tôi thấy vui hơn đấy!"
Tần Vô Đoan sửng sốt, bật cười: "Đây mới là mục đích thực sự khi mời tôi uống rượu đúng không!"
Mặc Tu Nhân bĩu môi, không lên tiếng.
Ngày tiếp theo, Lâm Kim Thư đệ đơn kiện Thượng Vân Dương lên toà.
án với tội danh cố ý đả thương người.
Kết quả, cùng ngày hôm đó, bên toà án đã có thông tin, bọn họ ra lệnh triệu tập Thượng Vân Dương đến toà án, mới biết được, đêm hôm qua Thượng Vân Dương đã xuất ngoại.
Lâm Kim Thư không thể nào ngờ tới, Thượng Vân Dương trốn thoát nhanh như vậy.
Cô ấy càng không hiểu, tội danh cố ý đả thương người của Thượng Vân Dương, cũng chưa đến mức nghiêm trọng như vậy, đến nỗi cô ta phải chạy khỏi nước, trừ phi, còn có chuyện gì đó mà cô ấy không biết.
Bạch Cẩm Sương ở công ty, cũng biết chuyện Thượng Vân Dương chạy trốn, mặc dù cô đã hết sức giữ khoảng cách với Mặc Tu Nhân.
Thế nhưng tâm lý bị đè nặng nhiều chuyện, cho tới trưa, trong lòng vẫn chưa dễ chịu hơn là bao.
Buổi trưa, sau khi Bạch Cẩm sương tan làm, đi thẳng đến bệnh viện thăm Lâm Kim Thư.
Cô vừa tới phòng bệnh, Cảnh Hạo Đông để Bạch Cẩm Sương thăm nom Lâm Kim Thư, anh ta đi ra ngoài mua cơm trưa.
Bạch Cẩm Sương gật đầu, nhìn Lâm Kim Thư vẫn còn đang ôm máy tính, không biết làm cái gì.
Cô nhíu mày: "Xem máy tính ít thôi, đợi thân thể hồi phục rồi tính sau!"
Ngón tay của Lâm Kim Thư đang gõ bàn phím lách cách, không ngẩng đầu lên: "Ừ, tớ biết rồi, đợi chút nữa xử lý xong nhanh thôi!"
Bạch Cẩm Sương khẽ thở dài một cái, định bụng đi rửa hoa quả.
| Kết quả, Lâm Kim Thư liếc nhìn cô: "Vòi nước trong nhà vệ sinh của phòng bệnh này hỏng rồi, phải đi ra ngoài để rửa!"
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, gật đầu, xách hoa quả ra ngoài.
Cô vừa mới ra khỏi cửa phòng bệnh, đã nhìn thấy cảnh Hạo Đông muốn đi mua cơm trưa, đang ngăn Lâm Thanh Tuấn lại ở trước thang máy.
Cô nhíu mày, chợt thấy vẻ mặt không vui của Cảnh Hạo Đông, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Anh tới đây thăm cái gì?"
Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Tuấn thoạt nhìn qua, dường như đã tiêu tuy đi rất nhiều.
Sắc mặt anh ta bình tĩnh: "Tôi đến thăm Lâm Kim Thư!"
Giọng điệu của Cảnh Họ Đông nhàn nhạt: "Ồ, cô ấy không cần anh đến thăm đâu, anh có thể đi về rồi!"
Vẻ mặt của Lâm Thanh Tuấn thoáng khó chịu: "Anh cũng đâu phải là | Lâm Kim Thư, anh có tư cách gì mà nói như vậy!".
Cảnh Hướng Đông cười khẩy một tiếng: "Vậy anh có tư cách gì mà đứng ở chỗ này?".
Lâm Thanh Tuấn xanh mặt: "Tôi là đàn anh của cô ấy!"
Giọng điệu của Cảnh Hạo Đông mỉa mai, nghĩ đến cảnh ngày hôm qua Lâm Kim Thư ói ra máu, thái độ của anh ta đối với Lâm Thanh Tuấn, đúng là không thể nào tốt nổi.
Giọng nói của anh ta vô cùng châm chọc: "Ồ, tôi thấy anh đang lấy danh đàn anh của cô ấy, lừa cô ấy nhiều năm như vậy đúng không!".
Lâm Thanh Tuấn tức giận muốn chửi người.
Cảnh Hạo Đông lại bổ sung một câu: "Ơ kìa, không phải, còn phải thêm một ơn cứu mạng nữa!"
Anh ta nhắc đến ơn cứu mạng này, vô cùng mỉa mai.
Lâm Thanh Tuấn bị anh ta nói xong tức điên người: "Cảnh Hạo Đông, anh đừng có quá đáng!"
Vẻ mặt của Cảnh Hạo Đông đầy vẻ giễu cợt, giọng điệu cũng khinh thường: "Quá đáng ấy à, giám đốc Lâm Thanh Tuấn, ngài Lâm! Vậy anh vẫn chưa biết quá đáng thật sự là như thế nào ạ! Anh bắt cá hai tay, cuối cùng thì có tư cách gì mà nói tôi quá đáng?"
Nếu như là trước đây, Lâm Thanh Tuấn chắc chắn sẽ không giận lẫy với Cảnh Hạo Đông.
Thế nhưng bây giờ, sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Cảnh Hạo Đông không phải chen chân vào mối quan hệ giữa anh ta và Lâm Kim Thư nữa, anh ta có là vua, thì cũng không nhịn nổi.
Anh ta vặn ngược lại: "Vậy còn anh thì sao? Ngài Cảnh, cậu Cảnh, Cảnh Hạo Đông, một cậu chủ đào hoa như anh, bớt ra vẻ thâm tình ở đây đi, anh không thấy bản thân khiến người khác buồn nôn sao? Huống chi, tôi bắt cá hai tay lúc nào? Phiền anh nói rõ ràng giúp tôi, đừng có ngậm máu phun người, còn nữa, hiện giờ tôi đã chia tay rồi, giờ thái độ của tôi với Lâm Kim Thư như thế nào, cũng không cần anh đứng đầy giảng đạo li!"
Cảnh Hạo Đông nghe nói vậy, thoáng giật mình, có đánh chết anh cũng không ngờ tới, chỉ với thời gian một đêm, thế mà Lâm Thanh Tuấn đã chia tay!
Anh ta nhìn Lâm Thanh Tuấn chòng chọc, giọng nói hơi trầm xuống: "Lâm Thanh Tuấn, nói thật với anh, tôi có đào hoa hay không thì chẳng liên quan gì đến anh cả, ít nhất thì hiện giờ tôi cũng là người độc thân, so với người vừa mới chia tay như anh, có tư cách chăm sóc Lâm Kim Thư hơn, còn việc anh chia tay ấy à, lại càng buồn cười, anh chia tay thì liên quan gì đến Lâm Kim Thư? Chẳng lẽ anh cảm thấy, trước đây cô ấy thích anh, anh độc thân rồi thì cô ấy sẽ yêu anh sao? Lâm Thanh Tuấn, anh đừng có quá tự tin như thế!"
Lâm Thanh Tuấn nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi.
Cảnh Hạo Đông không hề cố kỵ, đâm thẳng vào lồng ngực anh ta, khiến cho Lâm Thanh Tuấn phải lùi về sau vài bước: "Còn nữa, Lâm Thanh Tuấn, anh đừng quên, hôm qua cô ấy đã buông tay anh rồi, đừng tới quấy rầy cô ấy nữa!".
| Mặt Lâm Thanh Tuấn vô cùng khó chịu, nhưng thái độ vẫn vô cùng cố chấp: "Tôi sẽ không đi!" | Cảnh Hạo Đông không ngờ đến, Lâm Thanh Tuấn cố chấp như vậy, anh ta đã nói đến mức này rồi, Lâm Thanh Tuấn vẫn còn chưa đi.
Sắc mặt anh ta thay đổi, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Tôi nói anh nghe này, Lâm Thanh Tuấn, chẳng lẽ anh tưởng rằng, cô ấy vẫn còn thích anh sao!"
Lâm Thanh Tuấn biến sắc, mím môi không nói.
Anh ta liếc nhìn Cảnh Hạo Đông, kiên quyết lách khỏi, đi thẳng đến phòng bệnh của Lâm Kim Thư.