Bạch Cẩm Sương nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy trên bữa tiếc với Thẩm Đinh Nhiên, không nhịn nổi nên hỏi Mặc Tu Nhân: "Anh có biết chuyện Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ sắp đính hôn rồi không?"
Mặc Tu Nhiên ngơ người ra một lúc, thành thật nói: “Biết
Bỗng nhiên Bạch Cẩm Sương nghiêng đầu qua nhìn Mặc Tu Nhân, đồng tử hơi co lại: “Anh biết hả?”
Mặc Tu Nhiên nắm chặt lấy tay Bạch Cẩm Sương: “Lúc trước... Sở Hạnh Từ có nói qua với anh!”
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương có hơi buồn bã: “Bắt đầu từ lúc nào mà quan hệ của anh với Sở Hạnh Từ lại tốt như vậy rồi?”
Mặc Tu Nhân im lặng mấy giây, lên tiếng nói: “Không phải là có quan hệ tốt, anh ta vốn dĩ không muốn đắc tội với anh, lúc trước anh ta báo thù sai người rồi nên mới xin lỗi anh, hơn nữa.” “Hơn nữa cái gì?” Bạch Cẩm Sương nhìn thấy vẻ mặt có hơi khó xử đó của anh, cố chấp truy hỏi.
Mặc Tu Nhân dừng lại, xoay người qua đối mặt trực tiếp với Bạch Cẩm Sương, không nhịn được lại chạm vào má của cô: "Anh cũng không muốn lừa em, hơn nữa, Sở Hạnh Từ cũng làm lại một vài bồi thường tương ứng cho anh, anh ta đem chuyện về phòng nghiên cứu dưới lòng đất của Lục Thành Ngôn nói với anh, để anh đi huỷ hết những món đồ ở nơi đó, anh ta chỉ có một yêu cầu, đó là giữ lại tính mạng cho Lục Thành Ngôn, còn có anh ta nói, anh ta sẽ bảo cho anh biết trước việc cổ phiếu của Tập đoàn Thẩm thị rớt giá, để anh bản thảo cổ phiếu trong tay trước!”
Nói thật thì đây là bồi thường của Sở Hạnh Từ, Mặc Tu Nhân cũng chấp nhận rồi, anh còn đồng ý sẽ giúp Sở Hạnh Từ che giấu chuyện của nhà họ Lục và nhà họ Thẩm năm đó, bởi vì đó là thoả hiệp có qua có lại giữa hai người, vì vậy nên Mặc Tu Nhân cũng không còn tiếp tục gây rắc rối cho Sở Hạnh Từ nữa.
Nhưng mà, khi Bạch Cẩm Sương nghe thấy những lời này thì trong lòng lại nguội lạnh đi một nửa: “Vì vậy... Sở Hạnh Từ đính hôn với Thẩm Đinh Nhiên, cũng là một trong những khâu bảo thù nhà họ Thẩm hả?”
Bàn tay Mặc Tu Nhân từ từ lấy xuống khỏi mặt Bạch Cẩm Sương: “Anh nói là không phải, em tin không?”
Bạch Cẩm Sương cúi đầu, không nói gì, nhưng luồng khí lạnh phát ra xung quanh cô cũng đủ khiến Mặc Tu Nhân hiểu được, tâm trạng của cô rất tồi tệ.
Mặc Tu Nhân trầm lặng một lúc, rồi lên tiếng hỏi: “Em muốn lo chuyện này hả?”
Bạch Cẩm Sương không có trả lời, hỏi ngược lại: “Em muốn biết, Sở Hạnh Từ là muốn khiến nhà họ Thẩm phá sản hay sao?”
Mặc Tu Nhân nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương, siết chặt một chút, gật đầu: "Có lẽ là vậy, với tính cách của Sở Hạnh Từ, trên một phương diện nào đó mà nói, thật sự là có chứt giống anh, những chuyện gây ông đập lưng ông thể này thi anh ta có thể làm ra được, năm đó, Thẩm Diệp Bách nhận được sự tin tưởng của bố Sở Hạnh Từ, dùng tiên cứu mạng của gia đình bọn họ để hại nhà họ Lục năm đó phá sản, hai vợ chồng nhà họ Lục đều chết hết, chuyện này. Sở Hạnh Từ không thể bỏ qua được đâu!”
Bạch Cẩm Sương cảm thấy nụ cười của bản thân có hơi khó coi: “Vì vậy... Sở Hạnh Từ muốn nhận được sự tin tưởng của Thẩm Diệp Bách, cưới con gái ông ta, sau đó lại khiến cho công ty của ông ta phá sản hả? Nhưng mà, Thẩm Đinh Nhiên là vô tội mà, tại sao anh ta lại làm như vậy?”
Mặc Tu Nhân ngầm thừa nhận lời nói của Bạch Cẩm Sương, về việc của Thẩm Đinh Nhiên, anh cũng không cách nào đánh giá được, hoặc có lẽ là yêu càng sâu thì hận cũng sẽ càng sâu vậy.
Anh nhìn thấy dáng vẻ Bạch Cẩm Sương có hơi buồn bã, anh có chút đau lòng: “Em muốn giúp Thẩm Đinh Nhiên hả?"
Bạch Cẩm Sương buồn bã nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh muốn em giả vờ như không biết chuyện gì, cứ trơ mắt nhìn Thẩm Đinh Nhiên bị tổn thương như vậy sao?”
Mặc Tu Nhân thở dài: “Nếu như em nói ra, Thẩm Diệp Bách sẽ không tha cho Sở Hạnh Từ và Lục Thành Ngôn đầu, hai người họ nhất định sẽ phải chết!”
Bạch Cẩm Sương đơ cả người, trong chốc lát hiểu được ý của Mặc Tu Nhân.
Mối thù không đội trời chung của nhà họ Thẩm và nhà họ Lục, chỉ có thể là mi chết ta sống, Thẩm Diệp Bách làm điều sai trai, bây giờ lại giả dối để được bình yên, nhưng mà anh em nhà họ Lục lại không hề bằng lòng.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cầm Sương càng buồn rầu hơn nữa, đưa tay ra ôm cô vào lòng, có hơi đau lòng: “Anh biết là em lo lắng cho Thẩm Đinh Nhiên, nhưng mà Thẩm Diệp Bách làm chuyện sai trái thì phải chịu sự trừng phạt, không phải sao? Hơn nữa, nhiều việc như vậy, em cũng không lo hết được đầu, chúng ta chỉ là người ngoài, huống hồ, anh cảm thấy có lẽ là Sở Hạnh Từ sẽ không đối phó với Thẩm Định Nhiên đâu!”
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tu Nhân: “Nhưng mà, anh ta làm như vậy sẽ khiến Thẩm Đinh Nhiên tuyệt vọng sống không bằng chết
Mặc Tu Nhân không phản bác lại lời cô nói, nhưng lại nói: “Anh nghĩ, năm đó Sở Hạnh Từ và Lục Thành Ngôn đều từng trải qua việc sống không bằng chết thế này, nhìn cả bố và mẹ đều chết ngay trước mặt mình!”
Nghe thấy câu nói này của Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương không còn cách nào để tiếp tục cầu xin cho Thẩm Đinh Nhiên được nữa.
Cô chỉ là đau lòng cho Thẩm Đinh Nhiên, cảm thấy Thẩm Đinh Nhiên là một cô gái tốt, nhưng mà, Mặc Tu Nhân nói cũng không sai, đây là thù hận của hai nhà họ Thẩm và họ Lục, cô không thể quản nổi.
Nếu như cô nói cho Thẩm Định Nhiên biết thù hận của Sở Hạnh Từ, Thẩm Đinh Nhiên sẽ không thể trơ mắt nhìn bố mình chết như vậy, đến lúc đó, Thẩm Diệp Bách sẽ đối phó ngược lại với Sở Hạnh Từ.
Nhưng mà, người làm sai rõ ràng là Thẩm Diệp Bách, anh em nhà họ Lục không nên bị đuổi cùng giết tận lần nữa!
Nếu như một ngày nào đó có thể thì có nhất định sẽ kéo Thẩm Đinh Nhiên một cái, nhưng bây giờ, cô không thể làm gì cả!
Bạch Cẩm Sương buồn rầu nhầm mắt lại: “Em biết rồi! Chuyện này em sẽ coi như em không biết gì cả!”
Nghe thấy câu nói này của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân đau lòng khôn nguôi, không nhịn được liền ôm chặt lấy cô, vuốt vuốt đầu cô an ủi vỗ về, nhẹ nhàng nói: "Cục cưng ngoan, không buồn nữa, chuyện lần này là do anh không xử lý tốt!”
Lúc bắt đầu, có lẽ anh không nên nói với Bạch Cẩm Sương chuyện của hai nhà họ Thẩm và họ Lục, nếu như vậy thì có lẽ Bạch Cẩm Sương chỉ đơn giản cho là Sở Hạnh Từ từ bỏ báo thù và muốn kết hôn với Thẩm Đinh Nhiên thôi.
Từ trước đến nay anh đều không muốn để Bạch Cẩm
Sương phải chịu đựng quá nhiều.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy câu nói dỗ dành của anh liền mím môi: “Đều tại anh hết, tự em sẽ cố gắng điều chỉnh cảm xúc lại thôi!”
Bởi vì Bạch Cẩm Sương tâm trạng không tốt nên tối đó Mặc Tu Nhân chỉ có thể yên lặng ôm lấy cô, không hề làm gì cả.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương vừa mới tỉnh lại thì đã bị một cuộc điện thoại gọi đến làm cho tỉnh giấc: “Alo, xin chào, cho hỏi cô là cô Bạch Cẩm Sương phải không? Chúng là người ở cục cảnh sát trên đường Bàn Sơn, có một vụ án hình sự, bây giờ cần lấy lời khai của cô một lúc, không biết bây giờ cô có thời gian không?”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương hơi biến sắc: “Vụ án hình sự gì?"
Đối phương nói: "Là vụ án kiện có liên quan đến việc anh Đô Nghĩa bắt cóc và hành hung không thành cô Vân Yen!"
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương liền trở nên vô cùng khó coi: "Tôi sẽ nhanh chóng qua đó, cho hỏi, vụ án này xảy ra vào lúc nào vậy? “Khoảng mười một giờ tối qua, chi tiết vụ án, trước mắt vẫn chưa thể tiết lộ với cô được, cần cô đến nơi này để phối hợp tương ứng tiến hành điều tra!" Giọng nói đối phương rất vững vàng.
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: "Được, lát nữa tôi sẽ đến ngay!
Bạch Cẩm Sương tắt máy, đứng dậy vội vàng mặc quần áo. Mặc Tu Nhân mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang vội vội vàng vàng mặc quần áo, anh cau mày nhẹ, giọng nói lúc mới ngủ dậy còn có hơi khàn khàn “Cục cưng, sao thế?"
Bạch Cẩm Sương nhìn anh một cái, trầm giọng nói: “Tối qua Đỗ Nghĩa bắt cóc Vân Yến rồi, điện thoại của cảnh sát đã gọi đến chỗ em rồi này, em đi tìm hiểu trước rất cuộc là chuyện gì!”
Chuyện mà Bạch Cẩm Vân không ngờ đến là tối qua
Vân Thành Nam đã chạy đến hiện trường để xử lý chuyện này.
Chỉ có điều là Vân Thành Nam và Vân Yến đều nhất trí với nhau là không muốn cho Bạch Cẩm Sương biết, khiến cô phải lo lắng, vì vậy nên tối qua không có nói với cô.
Kết quả, Đỗ Nghĩa vừa mới bước vào cục cảnh sát thì đã bị doạ đến gan mật đều không còn gì, cái gì cũng nói ra hết, cái gì mà do bất mãn với Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, thấy Vận Yến là bạn tốt của Bạch Cầm Sương nên đã đâm thủng lốp xe của cô ấy!