Chương 592: Người Đi Nhà Trống
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Bây giờ, Tống Thúy Kiều cái gì cũng không muốn nữa, cô ta nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tống Đình Nguyên, lập tức cảm thấy sợ hãi.
Lúc này Tống Đình Nguyên rõ ràng phải nên căm phẫn, nhưng mà ông ta lại dùng vẻ mặt lạnh nhạt này che giấu đi hết thảy cảm xúc, loại tình huống không thể nhìn thấu này lại càng làm cho người ta sợ hãi.
Tống Thúy Kiều thấy Tống Đình Nguyên không nói lời nào, cô ta đã sắp sửa khóc tới nơi: “Ngài Tống, tôi tốt xấu gì cũng đã làm con gái của ông được mấy tháng, không có công lao thì cũng có khổ lao.
Tôi cũng là bị Tống Chí Nam bức bách, cầu xin ông hãy bỏ qua cho tôi đi, có được không?”
Tống Đình Nguyên nhìn tốc độ thay đổi sắc mặt của Tống Thúy Kiều, trái tim hoàn toàn lạnh lẽo tới, ông ta quát gọi quản gia: “Quản gia, Tống Thúy Kiều không phải là con gái ruột của tôi.
Cô ta và Tống Chí Nam bắt tay nhau ở giữa làm giả kết quả giám định thân thích, giả mạo con gái của tôi.
Mấy tháng qua cô ta đã ở chỗ này lừa gạt trên dưới ước chừng sáu trăm tỷ rồi, ông sắp xếp một chút, ghi lại tất cả các khoản mà tôi đã cấp cho cô ta, gom cả cô ta vào, cùng nhau đưa tới cục cảnh sát, dựa theo luật pháp trừng trị”
Sau khi ông ta biết được thân phận giả của Tống Thúy Kiều, ông ta cũng không có đóng băng tài sản của đối phương, mà ngay cả những thứ linh tinh như biệt thự siêu xe đã đưa cho cô ta cũng không có thu về.
Chính là vì ông ta muốn lưu lại chứng cứ cho thủ đoạn bất chính mà cô ta đã sử dụng, tội danh lừa đảo chiếm đoạt lượng lớn tài sản của người khác.
Số tiền mà Tống Thúy Kiều đã lừa được đủ để làm căn cứ cho cô ta ngồi tù.
Trong lòng quản gia hết sức khiếp sợ, nhưng sắc mặt vẫn ổn định như chó già: “Được, ngài Tống, tôi sẽ đi làm chuyện này ngay!
Ông ta nói xong, lập tức tiến lên túm lấy cánh tay của Tống Thúy Kiều.
Tống Thúy Kiều giãy giụa kịch liệt, mặc dù cô ta không muốn, nhưng sức mạnh của quản gia lại lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô ta.
Tống Thúy Kiều căm phẫn nhìn chằm chằm Tống Đình Nguyên: “Tiền này đều là do ông tự nguyện đưa cho tôi mà!”
Tống Đình Nguyên ngước mắt, thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái: “Cô sai rồi.
Tôi chính là tự nguyện đưa cho con gái của tôi.
Đáng tiếc, cô không phải con gái của tôi, cho nên...!là do cô lừa gạt mà có được!”
Trong nháy mắt, cô ta giống như mất hết toàn bộ sức lực, bị quản gia trực tiếp kéo lê giống như chó chết, kéo cô ta từ trong nhà ra tới bên ngoài.
Quản gia vừa lôi kéo Tống Thúy Kiều đi, bên trong biệt thự dường như chỉ còn lại một mình Tống Đình Nguyên, yên tĩnh lạ thường!
Tống Đình Nguyên dựa vào trên ghế số pha, trong đầu luân phiên hiện lên gương mặt của Bạch Cẩm Sương và Đỗ Yến Oanh, ông ta đột nhiên đưa tay lên lau mặt, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay bụm lấy mặt, thân thể khẽ phát run.
Vì sao ông ta điều mà ông ta mong muốn nhiều năm như vậy, đến cuối cùng lại được giải quyết bằng cách này?
Cùng người thương ngăn cách hơn mười mấy năm, con gái ruột gần ngay trước mắt, gặp lại nhưng không hề nhận ra nhau.
Bây giờ bọn họ đều đã đi rồi, bản thân ông ta mới biết được chân tướng sự việc, còn cái gì có thể tra tấn người khác hơn thế này không?
Mặc Tu Nhân vội vàng chạy tới nhà của Đàm Phi Tuấn, phát hiện gia đình của Đàm Phi Tuấn đã đi rồi, sớm đã là một cảnh người đi nhà trống.
Anh mang tâm trạng mệt mỏi trở lại Hương Uyển số mộ, lại ở Hương Uyển số một gặp một vị khách không mời mà đến.
Mặc Tu Nhân liếc mắt nhìn đối phương một chút, nói thẳng một câu: “Tống Chỉ Nam đang ở trong bệnh viện, anh tìm nhầm chỗ rồi!”
Con người Sở Tuấn Thịnh lóe lóe, trên lỗ tại trong phút chốc có màu tím ảnh lên, ở dưới đêm đông dường như bị phủ kín một tầng sương giá.
Anh ta thở dài: “Mặc Tu Nhân, tôi không đến để tìm Tống Chí Nam, tôi đến là để tìm anh!”
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân không chút thay đổi: “Tìm tôi làm gì?”
Sở Tuấn Thịnh nhìn anh: “Chẳng lẽ anh định để cho tôi đứng ở chỗ này nói chuyện sao?”
Mặc Tu Nhân nhấc chân đi vào trong biệt thự: “Anh muốn vào thì cứ vào!”
Sở Tuấn Thịnh từ trên người Mặc Tu Nhân cảm nhận được một loại bi thương không thể khống chế, tâm trạng của anh ta có chút phức tạp, bước từng bước một đi theo.
Vào biệt thự rồi, Mặc Tu Nhân dựa vào trên ghế sô pha, cánh tay vắt lên trán, cả người hết sức chán chường.
Sở Tuấn Thịnh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Mặc Tu Nhân, anh ta hơi nhíu mày: “Mặc Tu Nhân, vừa rồi anh đi làm gì vậy?”
Mặc Tu Nhân không có từ chối câu hỏi của anh ta: "Đi tìm Cẩm Sương!”
“Cẩm Sương...!Vậy anh đã tìm được cô ấy chưa?” Sở Tuấn Thịnh vừa mới trở lại thành phố Trà Giang, những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, anh ta cũng đã biết được đại khái.
Mặc Tu Nhân nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, nhắm mắt lại: “Vẫn chưa!
Trong lòng Sở Tuấn Thịnh có chút buồn phiền áp lực: “Mặc Tu Nhân, chuyện của anh trai tôi, còn có chuyện mà Cẩm Sương mất tích tôi đều đã biết.
Hôm nay tôi tới đây chính là muốn thăm anh một chút, mong anh nén bi thương!”
Anh không lên tiếng.
Sở Tuấn Thịnh thở ra một hơi, tiếp tục nói: “Còn nữa, tôi muốn nói lời xin lỗi với anh.
Năm đó tôi không nên cãi nhau với anh, không nên nghi ngờ anh, chúng ta hoàn toàn có thể điều tra ra được thủ đoạn nhỏ của Tống Chí Nam năm ấy.
Lúc trước nếu như có thể đưa cô ta ra công lý thì cũng sẽ không phát sinh những chuyện như hiện tại!”
Anh nghe nói đến đây, rốt cuộc cũng hạ cái tay trên trán xuống, nhìn thoáng qua Sở Tuấn Thịnh, vẻ mặt hết sức bình tĩnh: “Không cần thiết nữa rồi!”
Sở Tuấn Thịnh nghẹn họng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Anh ta biết trong lòng anh chắc chắn đang rất khó chịu, anh ta đã an ủi và giải thích rồi, nhưng mà dường như không có tác dụng gì lớn.
Chẳng qua, đã đi tới một bước này rồi, anh ta vẫn muốn đến nhìn xem, rốt cuộc Mặc Tu Nhân ra sao?
Khi thù hận ngày trước được hóa giải, anh ta mới phát hiện, anh ta vẫn rất quan tâm đến Mặc Tu Nhân.
Nếu không thì đã nhiều năm như vậy rồi, anh ta cũng không tiếp tục canh cánh chuyện tình lúc trước như thế này.
Nếu như bạn càng để ý một người, thì lúc đối phương khiến cho bạn thất vọng, bạn sẽ càng thêm so đo tính toán.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh không nói lời nào, mới mở miệng nói: “Anh trở về đi! Tống Chí Nam ở trong bệnh viện, bất cứ lúc nào anh cũng có thể mang cô ta đi, cố gắng đừng để cho cô ta chết, mà phải làm cho cô ta nếm thử một chút tư vị muốn chết cũng không xong!”
Sở Tuấn Thịnh nhìn anh một cái, khẽ gật đầu: “Tôi cũng có ý định này, tôi đây không tiếp tục quấy rầy anh nữa, anh...!phải bảo trọng!”
Anh thản nhiên quét mắt, liếc nhìn anh ta một cái, từ từ nhắm mắt lại.
Sở Tuấn Thịnh cúi đầu thở dài, nhanh chóng đi ra phía ngoài, bóng dáng anh ta rất nhanh đã biến mất bên trong nền tuyết.
Trong khoảng thời gian này, ở thành phố Trà Giang có bố tin tức lớn.
Thứ nhất, con trai cả của nhà họ Tần bị đứa con hoang của nhà họ Viên giết hại, dưới sự trả thù hung ác dữ dội của nhà họ Tần, bây giờ ở thành phố Trà Giang đã không còn thế lực của nhà họ Viên nữa.
Các đại gia lớn ở thành phố Trà Giang lại tiếp tục tim đập nhanh, cũng không dám làm ra chuyện gì không thỏa đáng với thế lực cường đại nhưng điệu thấp của nhà họ Tần.
Thứ hai, CEO của tập đoàn trang sức đá quý Hoàng Thụy tổ chức hôn lễ cùng ngày, hình thức long trọng, kết quả một hồi hôn lễ không rõ nguyên nhân đã chấm dứt, nghe những thân sĩ có liên quan nói, cặp đôi này đã đi lĩnh giấy chứng nhận ly hôn, mỗi người đi một ngả.
Mọi người lại còn nói, quả nhiên nhà gái muốn dựa vào việc lập gia đình mà một bước lên trời, vĩnh viễn đều là